• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người mật đàm, thỏa thuận kế hoạch hành động, sau đó Cảnh đế đắc ý rời khỏi đình viện.

Chỉ có điều, dạ dày của ông cứ cuộn trào. Cái gì mà thần cơ diệu toán cơ chứ, Phương Thượng chuẩn bị hai chén, một chén là đựng nước súc miệng cho hắn!

Đầu óc ông mê muội rồi nên mới đi nghe lời một tiểu nha hoàn.

Đi ra cửa, Cảnh đế thấy Tiểu Đào đang tựa vào cửa vòm, nhìn vào trong.

Thấy Cảnh đế đi ra, Tiểu Đào cười dịu dàng nói: “Lý tiên sinh và thiếu gia nhà ta đã bàn bạc thế nào rồi?”

Cảnh đế khẽ mỉm cười: “Đại sự đã định rồi! Phương huyện lệnh chất phác thẳng thắn, làm việc thần tốc.”

“Ta cũng biết nhất định có thể thành mà!” Mặt Tiểu Đào rất đắc ý.

“Ồ? Sao ngươi biết thế?” Lần này, trên mặt Cảnh đế đầy nghi ngờ, nha đầu này nói chuyện không đáng tin chút nào.

Tiểu Đào ngẩng đầu lên, nhìn vầng trăng khuyết trên trời, như chìm vào ký ức. Nàng chậm rãi nói: “Lý tiên sinh mới tới huyện Đào Nguyên chưa bao lâu, vẫn chưa hiểu thiếu gia.”

“Nhất định tiên sinh không ngờ tới đâu, mấy năm trước, huyện Đào Nguyên thường xuyên gặp cảnh có người chết đói.”

“Thường ngày khi mặt trời lên cao ba cây sào, thiếu gia mới dậy. Nhưng những năm đó, ngày nào thiếu gia cũng ăn không ngon ngủ không yên, trong lòng luôn muốn cứu thêm mấy người dân gặp nạn…”

“Có một lần ta thấy một nạn dân chết đói ngay trước mặt thiếu gia, trước khi chết vẫn còn kéo tay áo thiếu gia kêu đau, nhưng đã không làm gì được nữa rồi. Đêm đó thiếu gia uống rất nhiều rượu, khóc rất nhiều.”

Nói xong, Tiểu Đào lau khóe mắt: “Có điều bây giờ đã tốt rồi, huyện Đào Nguyên hôm nay đã an cư lạc nghiệp, chỉ cần thiếu gia ở đây, cuộc sống trước kia sẽ không tái diễn nữa!”

“Thiếu gia là người lương thiện bậc nhất, không thể nhìn cảnh người khác gặp khổ ải, nên Tiểu Đào dám khẳng định, nếu Lý tiên sinh cầu xin thiếu gia nhà ta cứu nạn, thiếu gia nhất định không sống chết mặc bay đâu!”

Cảnh đế im lặng, trong lòng cũng cảm động.

Ông nhớ có ghi chép rằng huyện Đào Nguyên từng gặp lũ lụt, không ngờ mấy năm trước lại có thật, hơn nữa có lẽ còn tồi tệ hơn những gì ông nghĩ.

Chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, huyện Đào Nguyên từ địa ngục ngân gian biến thành cảnh tượng như bây giờ!

Ông càng không ngờ một người cà lơ phất phơ như Phương Thượng lại có một mặt nghiêm túc như thế.

Cảnh đế không khỏi cảm động, nên đã an ủi Tiểu Đào: “Phương huyện lệnh là người tài, sau này ắt sẽ thăng chức rất nhanh.”

Tiểu Đào lắc đầu thật mạnh.

“Thiếu gia nhà chúng ta không thích thăng chức, dân huyện Đào Nguyên cũng không muốn thiếu gia rời khỏi đây. Cuộc sống như thế này rất tốt!”

Cũng vì hắn như vậy mới càng không thể ở lại huyện Đào Nguyên, bách tính chịu khổ trong thiên hạ quá nhiều.

Trẫm đâu chỉ phải cứu mình Kiến Giang….

Cảnh đế khẽ thở dài, nói một tiếng cảm ơn Tiểu Đào rồi đi luôn.

Khi Cảnh đế quay về khách điếm thì đã khuya. Quách Thiên Dưỡng đang ngồi trước bàn đột nhiên nghe ngoài cửa có tiếng động nên vội vàng đi ra ngoài mở cửa.

Thấy Cảnh đế về rồi, hắn ta vội vàng giúp ông cởi áo khoác.

“Bệ hạ, Phương Thượng có cách nào không ạ?”

Cảnh đế mỉm cười: “Rất tốt! Chuyến này trẫm đi có thu hoạch. Phương Thượng nói huyện Đào Nguyên có thứ tên là Công Đức Vô Lượng, có thể phá núi, hắn đã hứa với trẫm sẽ phái người đưa tới Kiến Giang rồi.”

Quách Thiên Dưỡng ngạc nhiên nói: “Công Đức Vô Lượng sao? Đó là thứ gì?”


“Không biết, trẫm chỉ biết thứ này có giá trị phi phàm, dùng năm vạn lượng mới mua được. Trẫm đã hỏi mấy lần nhưng Phương Thượng đều ngậm miệng không nói. Ngày mai lấy trà xong, lập tức chuẩn bị xe ngựa hồi kinh!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK