Phương Thượng vội vàng che miệng lại, đi tới gần chưởng quầy.
Chưởng quầy thấy huyện thái gia tới thì suýt chút nữa đã khóc lên, nhưng đang muốn nói chuyện lại bị Phương Thượng đã vào mông, suýt thì ngã.
“Chó má! Bổn quan để ngươi trông coi khách điếm mà ngươi làm việc như thế à?”
“Bà nội nó chứ! Vỡ hầm phân à? Chuyện gì thế này?”
Thấy huyện thái gia tức giận, chưởng quầy vội vàng ôm chân hắn khóc lóc kể lể: “Lão gia à! Người đừng trách ta!”
“Không biết là tên chó má nào đã xả hết nước trong thùng nước! Bây giờ ta đang sai người bổ sung nước!”
Đúng lúc đó, ba người Cảnh đế cũng che miệng che mũi đi xuống lầu.
Thấy Phương Thượng mắng chưởng quầy, mặt Lý Nguyên Chiếu đỏ lên, lặng lẽ bước ra sau lưng Cảnh đế…
“Tránh ra! Tránh ra! Đừng có đứng giữa đường làm mất mặt nữa! Ngươi cũng đi đổ nước đi! Mau giải quyết chỗ này cho ta, đừng làm chậm trễ chuyện làm ăn của ta!”
“Ngươi hạ thuốc tiêu chảy cho khách à? Ai nếu đều kéo hăng như thế!”
Chưởng quầy hậm hực buông chân Phương Thượng ra, xách thùng lên chạy.
Lúc này Cảnh đế và hai người kai đã xuống dưới lầu, Phương Thượng liếc mắt là nhìn thấy ông.
Hắn cười chào đón: “Lão Lý tới rồi! Xem ra việc bán trà ở kinh thành rất tốt đúng không?”
Quách Thiên Dưỡng bĩu môi xem thường.
Kiếm tiền thì tới làm quen, trước kia còn gọi là Lý tiên sinh, giờ kiếm tiền xong thì gọi là lão Lý!
Lý Nguyên Chiếu nghe mà vui vẻ, lần đầu tiên có người to gan dám gọi phụ hoàng hắn là lão Lý đó.
Cảnh đế cũng không để ý, nói thẳng: “Nhờ phúc của Phương huyện lệnh, lá trà bán rất tốt, lần này ta quay lại huyện Đào Nguyên là định nhập thêm ít hàng.”
“Không dám! Không dám! Mấy vị đi đường xa tới đây còn chưa ăn cơm đúng không?”
“Đi nào, chúng ta đổi chỗ, bổn huyện có Khánh Xương lâu, hôm nay ta làm chủ, mời mấy vị ăn cơm.”
Ba người cũng không hề khách sáo, chạy thẳng tới Khánh Xương lâu.
Dọc đường, Lý Nguyên Chiếu vấn đánh giá xung quanh, thấy cái gì cũng mới lại, mãi tới khi vào Khánh Xương lâu rồi mới bình tĩnh lại.
Không đợi Phương Thượng hỏi trước, Cảnh đế đã giới thiệu: “Phương huyện lệnh, đây là khuyển tử Lý Nguyên, ta mang nó ra trải sự đời.”
Lý Nguyên Chiếu tùy ý chắp tay: “Ra mắt Phương huyện lệnh.”
“Ồ, quý công tử phong độ hiên ngang! Hổ phụ vô khuyển tử!” Không cần biết thế nào, cứ tâng bốc trước đã.
Lý Nguyên Chiếu đắc ý hất hàm lên.
A, thật ngốc.
Giới thiệu xong, Phương Thượng tự động bỏ quên hai người, nói luôn vào trọng điểm: “Lão Lý, hai mươi cân trà lần trước tiêu thụ thế nào?”
“Mười ba ngàn hai trăm lượng!”
Phương Thượng hít một hơi khí lạnh.
Được lắm! Lòng dạ lão Lý này đủ đen! Cái thứ rẻ rách đó mà bán được nhiều tiền thế, quả là một nhân tài!”
“Vậy… Ngươi chuẩn bị lấy bao nhiêu?”
“Phương huyện lệnh có bao nhiêu?”
“Ngươi muốn bao nhiêu, bổn quan có thể xuất bấy nhiêu!”
Phương Thượng vui như nở hoa, xem ra lão Lý nếm được của ngọt rồi, lần này chuẩn bị đập toàn bộ tài sản vào một lô trà.
Nói cho cùng, chất lượng thứ này khá kém, có lẽ có thể lưu hành trên thị trường một thời gian nữa, sau này phải mở rộng ra loại trà ngon thật sự.
Nhân lúc nó đang được ưa chuộng, phải tranh thủ thời gian để lão Lý ăn được nhiều chút! Tóm lại, mọi người đều kiếm được tiền!
Cảnh đế uống một hớp trà, cụp mắt suy nghĩ.
Quả nhiên trà này không phải đồ tốt gì, có cái gọi là đồ hiếm mới đắt, thứ muốn bao nhiêu có bấy nhiêu thì đâu đáng tiền.
Xem ra trà Thiên Tiên đại phẩm không bán được lâu, chỉ có thể thu hoạch thêm một hai lần nữa thôi!