• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảnh đế cũng hơi vui mừng vì đã đưa Thái tử theo cùng.

Hắn quanh năm ở trong thâm cung, dù thông minh nhưng lại thiếu kinh nghiệm thực tế. Ngoài miệng ông vẫn luôn nghiêm nghị, nhưng trong lòng lại không muốn Thái tử gặp quá nhiều khó khăn.

Con nhà dân bằng tuổi này của hắn đều đã sinh con rồi, nhưng hắn lại chỉ biết chơi đùa mấy thứ vô dụng kia, không thích chuyện nam nữ.

Cảnh đế đẩy cửa ra, chậm rãi đi vào phòng.

Ông vốn tưởng Thái tử đã ngủ rồi, không ngờ lại thấy có ánh đèn lờ mờ ló ra từ trong phòng.

Cảnh đế tò mò đi tới.

Thái tử đang nằm sấp trên giường, đắp một tấm chăn dày trên người, ngọn đèn dầu leo lét được đặt ở đầu giường. Hắn đang không ngừng lật dở một quyển sách.

Dưới ánh đèn dầu, mặt Thái tử đỏ khác thường.

Bởi vì trong phòng vô cùng yên tĩnh, nên tiếng hít thở của thái tử rất nặng nề.

Cảnh đế càng tò mò hơn, đi thẳng tới gần Thái tử, nhưng hắn không phát hiện, vì hắn còn đang tập trung tinh thần xem nội dung sách.

Cảnh đế ghé mắt lại xem, nhất thời giận không để đâu cho hết.

Ban ngày, nhân lúc ông không chú ý, Thái tử đã mua sách bạch thoại văn ở sạp sách.

Nội dung trong sách khiến người ta không dám đọc vội. Nội dung chương mà Thái tử đang đọc kể về một nữ mật thám của địch quốc tên Phong Khả Liên bị huyện lệnh bắt, đang nghiêm hình tra khảo.

Cảnh đế xem một hồi rồi đau đớn nhắm mắt lại.

Cái thằng nghịch tử này, cái thứ khó coi đó mà lại xem rất hưng phấn.

Quả nhiên huyện Đào Nguyên thượng bất chính hạ tắc loạn! Huyện thái gia không đứng đắn, sách in ra càng không đứng đắn!

Vì vậy, Cảnh đế cướp lấy quyển sách, bất ngờ thấy trên bìa viết tên Huyện Lệnh Kim Bài.

Khoảnh khắc sách bị cướp mất, Thái tử giật mình, nằm rạp ra giường, rồi lại giận giữ quay đầu lại!

Tên khốn kiếp nào dám cướp mất sách trên tay bổn cung!

Nhìn thấy là Cảnh đế, ánh mắt Lý Nguyên Chiếu lập tức lộ ra vẻ hoảng sợ, hắn cố gắng quấn lấy chăn, ngại ngùng nói: “Phụ hoàng… Tìm nhi thần có chuyện gì ạ?”

Cảnh đế sầm mặt lại, cuộn tròn sách chỉ vào Lý Nguyên Chiếu, tức giận nói: “Nghịch tử, ở trong cung không chịu học, ra ngoài cung lại xem loại sách này!”

“Xem biểu hiện ban ngày của ngươi đi! Đứng không ra dáng đứng, ăn không ra dáng ăn! Hôm nay trẫm không dạy dỗ ngươi thì xuất cung cũng uổng!”

Ông nói xong, quật thẳng quyển sách vào đầu Lý Nguyên Chiếu.

Lý Nguyên Chiếu dùng một tay kéo chăn, một tay đỡ, miệng còn không ngừng cầu xin: “Phụ hoàng! Con muốn nghiên cứu bạch thoại văn nên tiện tay mua thôi!”

“Đừng đánh, đừng đánh mà!”

“Này thì vô học! Này thì làm loạn triều cương!”

Cảnh đế càng đánh càng giận, đánh liên tục vào cánh tay Lý Nguyên Chiếu.

Quách Thiên Dưỡng nghe tiếng đánh liên tục thì chạy tới, vội vàng quỳ xuống kéo Cảnh đế: “Bệ hạ bớt giận! Bệ hạ bớt giận! Thái tử lại phạm lỗi gì vậy? Ngài ấy vẫn còn là trẻ con mà!”

“Trẻ con sao? Trẻ con mà đọc loại sách này à?”

Quyển Huyện Lệnh Kim Bài rơi vào mặt Quách Thiên Dưỡng, hắn ta không tránh, dùng mặt để đỡ.

Sau đó, hắn ta nâng sách lên bằng hai tay, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Bệ hạ, tối nay còn có chuyện quan trọng… Đã có nô tỳ trông coi điện hạ rồi.”

Cảnh đế cầm lấy sách, kẹp vào nách, lạnh lùng nói: “Canh nó cho chặt! Khi về cung trẫm dạy dỗ lại nó sau!”

Nói xong, ông hùng hổ đi ra khỏi khách điếm.

Thấy người đi xa, Quách Thiên Dưỡng lau mồ hôi lạnh, chạy đến mép giường.

“Điện hạ! Điện hạ ra đi, Bệ hạ đi rồi.”

Thái tử đang rúc trong chăn, nghe Quách Thiên Dưỡng gọi thì ném luôn cái gối vào mặt hắn ta.

“Cút ra ngoài! Bổn cung chưa mặc quần!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK