"Hả, tên ngốc, xem đủ chưa?"
Nhìn thấy bộ dáng si ngốc của Mục Vân Đông, Đường Yên Mộng bật cười.
"Khụ! Khụ!"
Cảm thấy mình thất lễ, Mục Vân Đông ngượng ngùng ho một cái, khó khăn ngẩng đầu lên, hút máu mũi sắp chảy ra trở về.
"Phụt!"
Nhìn bộ dáng ngơ ngác của Mục Vân Đông, cuối cùng Đường Yên Mộng cũng không nhịn được nở nụ cười.
Nhìn lúm đồng tiền như hoa của Đường Yên Mộng, Mục Vân Đông không khỏi say.
Mẹ nó, cuộc sống thay đổi quá nhanh, thật sự là quá kích thích!
"Hôm nay cảm ơn anh!"
Đường Yên Mộng là phát ra từ đáy lòng cảm kích, anh trị hết bệnh cho Từ Phong, hiểu rõ một cọc tâm nguyện của mình, còn chế thuốc cho riêng mình, làm cho mình gần 30 tuổi rồi lại trở về thanh xuân.
"Tôi chữa bệnh chính là rất đắt nha, một câu cảm ơn đã đuổi rồi."
Nhìn thấy Đường Yên Mộng không hề tức giận, Mục Vân Đông lại nổi lên tâm tư trêu chọc cô.
"Anh muốn tôi cảm ơn như thế nào?"
"Ừm, lấy thân báo đáp có chút sớm, không bằng cô hôn tôi một cái."
"Mục Vân Đông anh đi tìm chết!"
Đường Yên Mộng oán hận giậm chân một cái, mặt đỏ đến kỳ cục, thuận tay túm lấy ghế ngồi lên ném về phía Mục Vân Đông.
Mục Vân Đông nhẹ nhàng tránh qua một bên, nhìn thấy Đường Yên Mộng đỏ mặt, tâm tình của anh rất tốt, tha thiết ước mơ tìm được bạn gái, hiện tại rốt cuộc thấy được ánh rạng đông.
Nhưng hôm nay anh không thể gấp, Đường Yên Mộng cũng không phải là cô gái bình thường, cần phải bắt được toàn bộ cảm tình của cô.
Mắt thấy không còn sớm, Đường Yên Mộng đưa ra yêu cầu phải về nhà:
"Mục Vân Đông, không còn sớm nữa, anh đưa tôi trở về đi."
"Được!"
Suy xét đến ngày mai Đường Yên Mộng còn phải đi làm, anh không giữ lại nữa.
Hai người trên đường về nhà cũng không nói gì nữa, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, hai người đều đang dư vị.
Sau khi đưa Đường Yên Mộng về đến ký túc xá của cục cảnh sát, gọi điện thoại cho Trương Tiểu Mãnh, xem thử anh ta có còn ở trong phòng khám hay không.
Điện thoại vừa chuyển được, giọng nói vội vàng của Trương Tiểu Mãnh vang lên:
"Lão đại à, sao anh còn chưa trở về, muộn như vậy, trong nhà có người chờ ở đây thật lâu."
"Trong nhà có người à?"
Mục Vân Đông buồn bực, ngoại trừ Khang Tuấn Trạch và Vu Hiểu Hiểu ra thì anh không nhớ mình đã nói có biệt thự với ai.
Không suy nghĩ quá nhiều, lập tức đánh xe chạy về nhà.
Trở lại biệt thự, đèn lớn trong phòng khách đang sáng, hai mẹ con Trương Tiểu Mãnh ngày thường đều ở trong phòng nhỏ trong sân, ngoại trừ ban ngày quét tước thu thập ra thì hai người bọn họ rất ít khi vào đại sảnh, đây là sự tôn trọng của bọn họ đối với mình, xem ra là thật sự có khách tới.
Vừa vào đại sảnh, quả nhiên có người, chỉ thấy Khang Ngọc Thư đang ngồi ngay ngắn ở giữa sô pha, mà Khang Tuấn Trạch thì nằm nghiêng ngả ở trên một chiếc sô pha nhỏ độc lập bên cạnh, Trương Tiểu Mãnh ở bên cạnh bưng trà rót nước.
"A, thật sự coi đây là nhà của mình à."
Mục Vân Đông lộ ra vẻ mặt chán ghét đối với hai người.
Nhìn thấy Mục Vân Đông tiến vào, Khang Ngọc Thư nhấc mí mắt lên:
"Vị này chính là bác sĩ Mục à, à, gặp anh một lần thật đúng là không dễ dàng nha."
"Đêm đã khuya, không biết hai vị đến bái phỏng vào đêm khuya có chuyện gì?"
Mục Vân Đông vừa nói vừa đi về phía một chiếc sô pha độc lập khác.
"Nếu là bái phỏng thì đương nhiên là có việc", Khang Ngọc Thư mỉm cười nhìn về phía Mục Vân Đông:
"Nghe nói bác sĩ Mục mở một phòng khám, trị hết rất nhiều nghi nan tạp chứng, tuổi còn trẻ mà y thuật lại cao minh như thế, thật là trẻ tuổi đầy hứa hẹn!"
"Lão nhân gia có việc gì thì cứ việc nói thẳng, đừng vỗ mông ngựa của tôi."
Mục Vân Đông bận rộn một ngày rất mệt mỏi, không muốn nghe bọn họ nói lung tung.
Khang Ngọc Thư lập tức ra hiệu cho Khang Tuấn Trạch, chỉ thấy Khang Tuấn Trạch từ trong ví lấy ra một tấm thẻ, đặt ở trên bàn trà.
"Thẻ này có 100 vạn, xem như là phí khám bệnh, giúp tôi cứu trị một người bệnh."
Khang Ngọc Thư cũng không nói nhảm nữa.
"Anh nói người này không phải là Khang Vĩnh Xương chứ?"
Thật ra thì vừa vào cửa nhìn thấy hai người bọn họ, Mục Vân Đông đã biết ý đồ của bọn họ.
"Nếu đã biết thì chúng tôi cũng không nói nhiều nữa, bác sĩ Mục nói có thể trị hay không."
Khang Ngọc Thư nói.
"Thật xin lỗi, lúc trước ở bệnh viện Nhân Dân tôi đã nói rồi, bệnh tham quan tôi không chữa được."
Khang Ngọc Thư lại liếc mắt nhìn, Khang Tuấn Trạch lại lấy ra một tấm thẻ khác.
"Chỗ này có 500 vạn, tôi cảm thấy anh vẫn là nên suy nghĩ thêm một chút."
Khang Ngọc Thư lại nhàn nhạt nói.
"Không phải chuyện tiền nong, vừa rồi tôi nói còn chưa đủ rõ ràng sao? Bệnh tham quan tôi không trị được."
"Hừ! Anh mở phòng khám xem bệnh cho người ta còn không phải là vì tiền à? Đừng quá tham lam, 500 vạn không ít đâu."
Khang Tuấn Trạch ở bên cạnh không nhịn được, lớn tiếng nói.
"A Trạch, không được vô lễ."
Khang Ngọc Thư quát lớn một tiếng.
Khang Tuấn Trạch sầm mặt, cắn răng lại lấy ra một tấm thẻ khác:
"Đây là một ngàn vạn, đây là thành ý cuối cùng của chúng tôi rồi, Mục Vân Đông, tôi khuyên anh đừng quá tham lam."
Mục Vân Đông cười khổ ném ba tấm thẻ trên bàn trà về phía Khang Tuấn Trạch.
"Thế nào? Đây là thái độ làm việc của các người à? Trong thế giới của các người có phải chỉ có tiền hay không? Nói thật với các người đi, bây giờ người tới phòng khám của tôi xem bệnh thì tôi còn chưa thu một phần phí khám. Anh cảm thấy tôi có thể ở biệt thự số 2 mà lại thiếu chút tiền dơ bẩn này của các người sao?"
"Anh..."
Khang Tuấn Trạch tức giận đến dậm chân, đến bây giờ anh ta cũng không tưởng tượng nổi, Mục Vân Đông luôn luôn nghèo đến mức không chịu nổi đột nhiên trở thành phú hào, trở thành người cùng ngồi cùng ăn với nhà bọn họ.
Khang Ngọc Thư rốt cuộc cũng là người sành sỏi lõi đời, lão cũng không tức giận, mà là cười nhạt:
"Bác sĩ Mục, đưa tiền chỉ là bày tỏ một phần thành ý. Anh nói cũng không hoàn toàn đúng, thế giới quan của chúng tôi không phải chỉ có tiền, còn có một số thứ mà anh không tưởng tượng được, cho nên tôi khuyên anh vẫn là suy nghĩ một chút."
"Hừ!"
Mục Vân Đông cười lạnh một tiếng, đây xem như là uy hiếp à?
Anh biết Khang Thư Ngọc là một cán bộ về hưu, nhân mạch cực rộng, mà Khang Vĩnh Xương lại là lãnh đạo cao tầng của thành phố Trạm Hải, chẳng lẽ bọn họ còn muốn lấy quyền áp chế người khác à.
Nghĩ lại năm đó, chuyện về vấn đề dược vật của công ty Dược Phẩm Khang Thị, bao nhiêu người bị thương tổn, ngay cả không ít bạn nhỏ của cô nhi viện bọn họ cũng bởi vì bị phản thuốc mà hiện tại vẫn còn để lại di chứng.
Cho nên anh kiên quyết sẽ không thoả hiệp!
"Thật xin lỗi, tôi không suy xét, giới hạn của tôi chính là bệnh tham quan không trị, hôm nay các người có nói toạc trời cũng vô dụng."
Mục Vân Đông nói từng câu từng chữ một, nói rất rõ ràng.
"Mục Vân Đông, đừng cho mặt mà không cần."
Khang Tuấn Trạch ở bên cạnh đã sớm nổi giận, nếu không phải gia gia của anh ta ở đây thì anh ta đã sớm đánh người rồi.
"Tôi không cần thì thế nào? Đúng rồi, nơi này là nhà của tôi, ở trong nhà của tôi tôi không hoan nghênh người đùa giỡn ngang tàng."
"Anh..."
Hai người thành tâm đi đến, lại nhận được một kết quả không vui, lập tức hậm hực đi ra cửa, lúc đi ra khỏi cửa lớn, Khang Ngọc Thư lại quay đầu cảnh cáo một phen:
"Người trẻ tuổi, là người già, tôi lại khuyên cậu một câu, đừng quá kiêu ngạo, sẽ có lúc cậu không ngăn cản được."
"Mẹ nó, đã đi rồi còn uy hiếp tôi."
Mục Vân Đông nổi giận, kêu một tiếng với Trương Tiểu Mãnh:
"Trương Tiểu Mãnh, ngày mai mua chó về cho tôi, sau này nếu có người nào tới thì đóng cửa thả chó."
"Vâng, ngày mai lập tức làm."
Trương Tiểu Mãnh sảng khoái đồng ý, vừa rồi Mục Vân Đông không kiêu ngạo không siểm nịnh, bất khuất thật sự là quá ngầu, tình cảm kính nể của anh đối với Mục Vân Đông lại tăng lên mấy cấp bậc.
"Bằng lái của anh đã nhờ người làm xong rồi, ngày mai anh hãy mua một chiếc xe, mua một con chó, sau này anh không thể lúc nào cũng ở bên cạnh tôi được, nói không chừng sẽ có chuyện khác."
Mục Vân Đông phân phó nói, lại cấp cho Trương Tiểu Mãnh 100 vạn.
Trong biệt thự số 5, Khang Ngọc Thư vẻ mặt âm trầm ngồi ở trên sô pha, hạ nhân trong nhà bọn họ không giám ra tiếng.
Mà Khang Tuấn Trạch thì hung hăng quăng đồ đạc xuống nổi trận lôi đình:
"Tiểu tử Mục Vân Đông này quá không biết điều, ngay cả mặt mũi của gia gia cũng không cho."
Khang Ngọc Thư từ từ thở dài, gọi một tiếng "Thiến Như", một vị mỹ phụ trung niên từ trong phòng đi ra, có vài phần giống với Khang Tuấn Trạch.
"Thiến Như à, xem tình huống trước mắt, Vĩnh Xương không được bao lâu nữa, Trung y Tây y đều đã thử, trước mắt ngoại trừ tiểu tử cách vách kia ra thì có lẽ không ai có thể trị được cho nó nữa, con phải chuẩn bị tâm lý."
Mỹ phụ tên là Thiến Như gật đầu, trong mắt hàm chứa nước mắt.
"Nhưng con cũng không cần quá lo lắng, chúng ta sẽ dùng mọi thủ đoạn, lúc cần thiết cũng liên hệ với Triệu gia các người một chút, tạo áp lực nhiều mặt, ta không tin tiểu tử kia có thể ngoan cố."
Nhìn thấy bộ dáng si ngốc của Mục Vân Đông, Đường Yên Mộng bật cười.
"Khụ! Khụ!"
Cảm thấy mình thất lễ, Mục Vân Đông ngượng ngùng ho một cái, khó khăn ngẩng đầu lên, hút máu mũi sắp chảy ra trở về.
"Phụt!"
Nhìn bộ dáng ngơ ngác của Mục Vân Đông, cuối cùng Đường Yên Mộng cũng không nhịn được nở nụ cười.
Nhìn lúm đồng tiền như hoa của Đường Yên Mộng, Mục Vân Đông không khỏi say.
Mẹ nó, cuộc sống thay đổi quá nhanh, thật sự là quá kích thích!
"Hôm nay cảm ơn anh!"
Đường Yên Mộng là phát ra từ đáy lòng cảm kích, anh trị hết bệnh cho Từ Phong, hiểu rõ một cọc tâm nguyện của mình, còn chế thuốc cho riêng mình, làm cho mình gần 30 tuổi rồi lại trở về thanh xuân.
"Tôi chữa bệnh chính là rất đắt nha, một câu cảm ơn đã đuổi rồi."
Nhìn thấy Đường Yên Mộng không hề tức giận, Mục Vân Đông lại nổi lên tâm tư trêu chọc cô.
"Anh muốn tôi cảm ơn như thế nào?"
"Ừm, lấy thân báo đáp có chút sớm, không bằng cô hôn tôi một cái."
"Mục Vân Đông anh đi tìm chết!"
Đường Yên Mộng oán hận giậm chân một cái, mặt đỏ đến kỳ cục, thuận tay túm lấy ghế ngồi lên ném về phía Mục Vân Đông.
Mục Vân Đông nhẹ nhàng tránh qua một bên, nhìn thấy Đường Yên Mộng đỏ mặt, tâm tình của anh rất tốt, tha thiết ước mơ tìm được bạn gái, hiện tại rốt cuộc thấy được ánh rạng đông.
Nhưng hôm nay anh không thể gấp, Đường Yên Mộng cũng không phải là cô gái bình thường, cần phải bắt được toàn bộ cảm tình của cô.
Mắt thấy không còn sớm, Đường Yên Mộng đưa ra yêu cầu phải về nhà:
"Mục Vân Đông, không còn sớm nữa, anh đưa tôi trở về đi."
"Được!"
Suy xét đến ngày mai Đường Yên Mộng còn phải đi làm, anh không giữ lại nữa.
Hai người trên đường về nhà cũng không nói gì nữa, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, hai người đều đang dư vị.
Sau khi đưa Đường Yên Mộng về đến ký túc xá của cục cảnh sát, gọi điện thoại cho Trương Tiểu Mãnh, xem thử anh ta có còn ở trong phòng khám hay không.
Điện thoại vừa chuyển được, giọng nói vội vàng của Trương Tiểu Mãnh vang lên:
"Lão đại à, sao anh còn chưa trở về, muộn như vậy, trong nhà có người chờ ở đây thật lâu."
"Trong nhà có người à?"
Mục Vân Đông buồn bực, ngoại trừ Khang Tuấn Trạch và Vu Hiểu Hiểu ra thì anh không nhớ mình đã nói có biệt thự với ai.
Không suy nghĩ quá nhiều, lập tức đánh xe chạy về nhà.
Trở lại biệt thự, đèn lớn trong phòng khách đang sáng, hai mẹ con Trương Tiểu Mãnh ngày thường đều ở trong phòng nhỏ trong sân, ngoại trừ ban ngày quét tước thu thập ra thì hai người bọn họ rất ít khi vào đại sảnh, đây là sự tôn trọng của bọn họ đối với mình, xem ra là thật sự có khách tới.
Vừa vào đại sảnh, quả nhiên có người, chỉ thấy Khang Ngọc Thư đang ngồi ngay ngắn ở giữa sô pha, mà Khang Tuấn Trạch thì nằm nghiêng ngả ở trên một chiếc sô pha nhỏ độc lập bên cạnh, Trương Tiểu Mãnh ở bên cạnh bưng trà rót nước.
"A, thật sự coi đây là nhà của mình à."
Mục Vân Đông lộ ra vẻ mặt chán ghét đối với hai người.
Nhìn thấy Mục Vân Đông tiến vào, Khang Ngọc Thư nhấc mí mắt lên:
"Vị này chính là bác sĩ Mục à, à, gặp anh một lần thật đúng là không dễ dàng nha."
"Đêm đã khuya, không biết hai vị đến bái phỏng vào đêm khuya có chuyện gì?"
Mục Vân Đông vừa nói vừa đi về phía một chiếc sô pha độc lập khác.
"Nếu là bái phỏng thì đương nhiên là có việc", Khang Ngọc Thư mỉm cười nhìn về phía Mục Vân Đông:
"Nghe nói bác sĩ Mục mở một phòng khám, trị hết rất nhiều nghi nan tạp chứng, tuổi còn trẻ mà y thuật lại cao minh như thế, thật là trẻ tuổi đầy hứa hẹn!"
"Lão nhân gia có việc gì thì cứ việc nói thẳng, đừng vỗ mông ngựa của tôi."
Mục Vân Đông bận rộn một ngày rất mệt mỏi, không muốn nghe bọn họ nói lung tung.
Khang Ngọc Thư lập tức ra hiệu cho Khang Tuấn Trạch, chỉ thấy Khang Tuấn Trạch từ trong ví lấy ra một tấm thẻ, đặt ở trên bàn trà.
"Thẻ này có 100 vạn, xem như là phí khám bệnh, giúp tôi cứu trị một người bệnh."
Khang Ngọc Thư cũng không nói nhảm nữa.
"Anh nói người này không phải là Khang Vĩnh Xương chứ?"
Thật ra thì vừa vào cửa nhìn thấy hai người bọn họ, Mục Vân Đông đã biết ý đồ của bọn họ.
"Nếu đã biết thì chúng tôi cũng không nói nhiều nữa, bác sĩ Mục nói có thể trị hay không."
Khang Ngọc Thư nói.
"Thật xin lỗi, lúc trước ở bệnh viện Nhân Dân tôi đã nói rồi, bệnh tham quan tôi không chữa được."
Khang Ngọc Thư lại liếc mắt nhìn, Khang Tuấn Trạch lại lấy ra một tấm thẻ khác.
"Chỗ này có 500 vạn, tôi cảm thấy anh vẫn là nên suy nghĩ thêm một chút."
Khang Ngọc Thư lại nhàn nhạt nói.
"Không phải chuyện tiền nong, vừa rồi tôi nói còn chưa đủ rõ ràng sao? Bệnh tham quan tôi không trị được."
"Hừ! Anh mở phòng khám xem bệnh cho người ta còn không phải là vì tiền à? Đừng quá tham lam, 500 vạn không ít đâu."
Khang Tuấn Trạch ở bên cạnh không nhịn được, lớn tiếng nói.
"A Trạch, không được vô lễ."
Khang Ngọc Thư quát lớn một tiếng.
Khang Tuấn Trạch sầm mặt, cắn răng lại lấy ra một tấm thẻ khác:
"Đây là một ngàn vạn, đây là thành ý cuối cùng của chúng tôi rồi, Mục Vân Đông, tôi khuyên anh đừng quá tham lam."
Mục Vân Đông cười khổ ném ba tấm thẻ trên bàn trà về phía Khang Tuấn Trạch.
"Thế nào? Đây là thái độ làm việc của các người à? Trong thế giới của các người có phải chỉ có tiền hay không? Nói thật với các người đi, bây giờ người tới phòng khám của tôi xem bệnh thì tôi còn chưa thu một phần phí khám. Anh cảm thấy tôi có thể ở biệt thự số 2 mà lại thiếu chút tiền dơ bẩn này của các người sao?"
"Anh..."
Khang Tuấn Trạch tức giận đến dậm chân, đến bây giờ anh ta cũng không tưởng tượng nổi, Mục Vân Đông luôn luôn nghèo đến mức không chịu nổi đột nhiên trở thành phú hào, trở thành người cùng ngồi cùng ăn với nhà bọn họ.
Khang Ngọc Thư rốt cuộc cũng là người sành sỏi lõi đời, lão cũng không tức giận, mà là cười nhạt:
"Bác sĩ Mục, đưa tiền chỉ là bày tỏ một phần thành ý. Anh nói cũng không hoàn toàn đúng, thế giới quan của chúng tôi không phải chỉ có tiền, còn có một số thứ mà anh không tưởng tượng được, cho nên tôi khuyên anh vẫn là suy nghĩ một chút."
"Hừ!"
Mục Vân Đông cười lạnh một tiếng, đây xem như là uy hiếp à?
Anh biết Khang Thư Ngọc là một cán bộ về hưu, nhân mạch cực rộng, mà Khang Vĩnh Xương lại là lãnh đạo cao tầng của thành phố Trạm Hải, chẳng lẽ bọn họ còn muốn lấy quyền áp chế người khác à.
Nghĩ lại năm đó, chuyện về vấn đề dược vật của công ty Dược Phẩm Khang Thị, bao nhiêu người bị thương tổn, ngay cả không ít bạn nhỏ của cô nhi viện bọn họ cũng bởi vì bị phản thuốc mà hiện tại vẫn còn để lại di chứng.
Cho nên anh kiên quyết sẽ không thoả hiệp!
"Thật xin lỗi, tôi không suy xét, giới hạn của tôi chính là bệnh tham quan không trị, hôm nay các người có nói toạc trời cũng vô dụng."
Mục Vân Đông nói từng câu từng chữ một, nói rất rõ ràng.
"Mục Vân Đông, đừng cho mặt mà không cần."
Khang Tuấn Trạch ở bên cạnh đã sớm nổi giận, nếu không phải gia gia của anh ta ở đây thì anh ta đã sớm đánh người rồi.
"Tôi không cần thì thế nào? Đúng rồi, nơi này là nhà của tôi, ở trong nhà của tôi tôi không hoan nghênh người đùa giỡn ngang tàng."
"Anh..."
Hai người thành tâm đi đến, lại nhận được một kết quả không vui, lập tức hậm hực đi ra cửa, lúc đi ra khỏi cửa lớn, Khang Ngọc Thư lại quay đầu cảnh cáo một phen:
"Người trẻ tuổi, là người già, tôi lại khuyên cậu một câu, đừng quá kiêu ngạo, sẽ có lúc cậu không ngăn cản được."
"Mẹ nó, đã đi rồi còn uy hiếp tôi."
Mục Vân Đông nổi giận, kêu một tiếng với Trương Tiểu Mãnh:
"Trương Tiểu Mãnh, ngày mai mua chó về cho tôi, sau này nếu có người nào tới thì đóng cửa thả chó."
"Vâng, ngày mai lập tức làm."
Trương Tiểu Mãnh sảng khoái đồng ý, vừa rồi Mục Vân Đông không kiêu ngạo không siểm nịnh, bất khuất thật sự là quá ngầu, tình cảm kính nể của anh đối với Mục Vân Đông lại tăng lên mấy cấp bậc.
"Bằng lái của anh đã nhờ người làm xong rồi, ngày mai anh hãy mua một chiếc xe, mua một con chó, sau này anh không thể lúc nào cũng ở bên cạnh tôi được, nói không chừng sẽ có chuyện khác."
Mục Vân Đông phân phó nói, lại cấp cho Trương Tiểu Mãnh 100 vạn.
Trong biệt thự số 5, Khang Ngọc Thư vẻ mặt âm trầm ngồi ở trên sô pha, hạ nhân trong nhà bọn họ không giám ra tiếng.
Mà Khang Tuấn Trạch thì hung hăng quăng đồ đạc xuống nổi trận lôi đình:
"Tiểu tử Mục Vân Đông này quá không biết điều, ngay cả mặt mũi của gia gia cũng không cho."
Khang Ngọc Thư từ từ thở dài, gọi một tiếng "Thiến Như", một vị mỹ phụ trung niên từ trong phòng đi ra, có vài phần giống với Khang Tuấn Trạch.
"Thiến Như à, xem tình huống trước mắt, Vĩnh Xương không được bao lâu nữa, Trung y Tây y đều đã thử, trước mắt ngoại trừ tiểu tử cách vách kia ra thì có lẽ không ai có thể trị được cho nó nữa, con phải chuẩn bị tâm lý."
Mỹ phụ tên là Thiến Như gật đầu, trong mắt hàm chứa nước mắt.
"Nhưng con cũng không cần quá lo lắng, chúng ta sẽ dùng mọi thủ đoạn, lúc cần thiết cũng liên hệ với Triệu gia các người một chút, tạo áp lực nhiều mặt, ta không tin tiểu tử kia có thể ngoan cố."