• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lương Kiếm Bình nói xong lập tức khiến bốn người phía trước sợ ngây người.

- Gia gia nói chính là thật sự.

Lương Băng Nghiên vẫn luôn ở trong phòng khách không biết đã tới trong sân từ khi nào, tuy cô không thích Mục Vân Đông, nhưng sự thay đổi của gia gia cô đều nhìn ở trong mắt, cũng rất vui sướng.

Có người phản ứng rất nhanh, lập tức bắt đầu cướp người:

- Ai nha! Vị bạn học này, chào cậu, tôi là Trần Khang Thời, viện trưởng bệnh viện Nhân Dân, hoan nghênh cậu đến bệnh viện Nhân Dân để nhận chức.

Một người khác cũng không yếu thế:

- Bạn học này vẫn là đến bệnh viện chúng ta đi, tôi là Viên Bách Sinh, viện trưởng của viện Trung y, bạn học châm cứu thì tới viện của chúng ta có thể như cá gặp nước, thành thạo!

Mục Vân Đông thế mới biết thân phận của hai người khác, anh không ngờ cốt truyện lại thay đổi nhanh như vậy, quay đầu nhìn thoáng qua Trịnh Nhạc Dân và Giang Hưng Hiền, trong lòng vui vẻ, nhưng không lộ ra vẻ mặt gì, ra vẻ khó xử mà chắp tay:

- Lòng tốt của hai vị viện trưởng tôi xin nhận, tôi chỉ là một sinh viên có thành tích dở tệ, lừa đảo lừa bịp, không đảm đương nổi lời mời chân thành của các người.

Lập tức bị từ chối, trên mặt hai vị viện trưởng nhất thời có chút không nhịn được, rất nhiều học sinh sau khi tốt nghiệp hận không thể lập tức lưu lại ở bệnh viện của bọn họ, hiện tại lại còn có người giáp mặt từ chối, không khỏi tức giận đến trên người Giang Hưng Hiền.

- Hiệu trưởng Giang, sao hiệu trưởng như anh lại không đề cử anh ta đến bệnh viện thực tập?

Trần Khang Thời tức giận nói.

- Tôi nói rồi, sao đưa cho bệnh viện chúng ta cũng chỉ là một ít dưa vẹo táo nứt, học sinh ưu tú như vậy các người đều không nhìn thấy, là mắt mù hay là tâm mù?

Giang Hưng Hiền bị hai vị bạn học của mình tàn nhẫn phê bình trước mặt ân sư, lập tức mồ hôi lạnh chảy ròng, thật ra những chuyện này ông ta căn bản không biết, thậm chí ông ta còn không quen biết Mục Vân Đông, lập tức liên tục xin lỗi.

- Thật xin lỗi các vị, là tôi thất trách, trở về tôi nhất định sẽ điều tra cho rõ.

- Chủ nhiệm Trịnh, chủ nhiệm như anh làm như thế nào, chuyện học sinh tốt như vậy bị anh bẻ cong, thật sự là làm bại hoại không khí của trường chúng tôi. Trở về anh cần phải điều tra rõ ràng tình huống cho tôi, để vị đồng học này thuận lợi tốt nghiệp, nếu như không làm được, chủ nhiệm khoa như anh không cần phải làm nữa.

Liên tiếp xoay ngược lại làm cho Trịnh Nhạc Dân ngơ ngác, sao lại có thể lập tức đi tới phía sau đều là lỗi của ông ta, ông ta nói đều là sự thật.

Nhưng ông ta không dám phản bác, trước đừng nói ân sư Lương Kiếm Bình của ông taở đây, ba vị trước mắt đều là sư huynh của ông ta, hiệu trưởng Giang còn là cấp trên của ông ta, đều không thể đắc tội.

- Thật xin lỗi, có thể là tôi nhầm, sau khi trở về tôi sẽ hiểu rõ tình huống.

Trịnh Nhạc Dân cuống quít xin lỗi, hôm nay ông ta đã hoàn toàn mất mặt, trong lòng phẫn hận, hung hăng trừng mắt nhìn Mục Vân Đông một cái.

Mục Vân Đông thấy được hận ý của Trịnh Nhạc Dân, anh bất động thanh sắc, lúc này mới bắt đầu thôi nha, chuyện ông nhận hối lộ tôi còn chưa giũ ra, cứ chờ mà xem.

Không muốn tiếp tục giao lưu với mấy người nữa, Mục Vân Đông đưa ra cáo từ với Lương Kiếm Bình.

- Bạn học Mục, đừng đi mà, lại suy nghĩ thêm đi.

Trần Khang Thời và Viên Bách Sinh đồng thời giữ lại, lôi kéo Mục Vân Đông.

- Lương lão, ngài giúp chúng tôi đi, một bác sĩ tốt như vậy, hẳn là để cậu ấy đến bệnh viện đi, tạo phúc cho người bệnh của chúng ta.

Hai người lại hướng Lương Kiếm Bình xin giúp đỡ.

Lương Kiếm Bình mỉm cười:

- Tôi cũng không chắc chắn có thể thuyết phục được cậu ấy, sau này có thể mời chào cậu ấy hay không thì phải xem bản lĩnh của chính mình.

Hai vị viện trưởng không nỡ buông tay, Mục Vân Đông và Lương Kiếm Bình lại lần nữa phất phất tay, tiêu sái rời đi, để lại mấy người tâm tư khác nhau ở trong sân.

Mục Vân Đông từ biệt thự số 1 đi ra, ngẩng đầu lên nhìn thì đã là hoàng hôn phía tây.



- Nên đi liên hoan với mấy người Lục Tiểu An rồi.

Mục Vân Đông móc di động ra, gọi điện thoại cho Tiểu An:

- Các người ở đâu?

- Ở ký túc xá trường học, mọi người vẫn luôn chờ đợi cậu đấy.

Trong điện thoại truyền ra giọng nói của Lục Tiểu An.

- Sao các người vẫn còn ở trong trường học vậy, không phải nói là Phú Hải Hào Đình à? Được rồi được rồi, các người ở trong trường học chờ tôi, tôi lái xe đi đón mọi người.

Mục Vân Đông cúp điện thoại, trở về biệt thự số 2 nhà mình, mang theo chiếc siêu xa mà mình ước mơ tha thiết kia.

Thật cẩn thận mà nổ máy, trong lòng có chút khẩn trương, lần đầu tiên lái xe mà còn là một chiếc siêu xe như vậy, Mục Vân Đông nói không khẩn trương đều là giả.

Thật bất ngờ, vốn tưởng rằng rất trúc trắc, nhưng vừa ra tay đã ngây ngẩn cả người, mỗi động tác đều tự nhiên như vậy, giống như một tay tài xế già đời.

- Mẹ nó, không phải là bị hệ thống khống chế rồi chứ?

Mục Vân Đông sinh ra một ý tưởng không hay.

- Ký chủ yên tâm, tôi sẽ không khống chế đại não ký chủ, tôi chỉ đang diễn luyện một ít kỹ năng ở trong não của ngài, làm cho ngài có thời gian diễn luyện.

Trong đầu truyền ra âm thanh của hệ thống.

- Mẹ nó, tôi tưởng là anh cái gì cũng biết.

Trong lòng Mục Vân Đông đột nhiên phát mao:

- Vậy sau này tôi tán gái có phải anh cũng biết hay không, như vậy sẽ rất xấu hổ nha.

- Ký chủ xin yên tâm, trong tình huống tất yếu tôi sẽ giả chết.

- Hừ hừ! Tốt nhất là anh nên như vậy, bằng không thì lão tử sẽ bãi công.

Uy hiếp hệ thống một phen, một chân dẫm lên chân ga chạy như bay.

Tới cửa trường rồi, Lục Tiểu An, Mã Siêu và Trương Bân đã sớm chờ ở cổng trường.

Mục Vân Đông dừng xe lại, quay cửa kính xe xuống, hô to với ba người đang đứng ở cửa trường.

- Này! Nơi này...

Ba người nghe tiếng nhìn qua, nhất thời chấn động:

- Mẹ nó, Đông ca, sao lại là anh?

Người đến cư nhiên quý tộc xa hoa mỹ, làm cho ba người hoảng sợ.

- Thất thần cái gì? Đi lên đi.

Mục Vân Đông nói, cắt đứt suy nghĩ của ba người.

Ba người không thể tin được lên xe.

- Anh Đông, thật sự là anh à? Chúng ta không lên nhầm xe à?

Ba người ngồi trên chiếc ghế xa hoa giống như đang nằm mơ.



- Anh Đông, thành thật khai báo đi, chiếc xe này của anh từ đâu ra? Anh không phải là cặp với phú bà đấy chứ?

Lục Tiểu An đặt câu hỏi, ba người nhất thời cười ha ha.

- Gần như hôm nay trong lúc vô ý cứu một phú bà, cô ấy khen thưởng tôi một chiếc siêu xe.

- Mẹ nó, chuyện tốt như vậy, vị phú bà kia của anh còn có chị em tốt nào hay không, giới thiệu cho anh em đi.

Mấy anh em trêu chọc, mọi người hi hi ha ha, thật ra lời nói của Mục Vân Đông mọi người đều không tin, nhưng thấy anh không nói thật, mấy người cũng không hỏi lại, ai còn không có bí mật chứ.

Xe đi vào Phú Hải Hào Đình, Mục Vân Đông để ba người ở cửa:

- Các người chờ tôi ở đây, tôi đi đỗ xe.

Đây là lần đầu tiên Mục Vân Đông tới một nơi xa hoa như vậy, không quen với bãi đậu xe, phải mất nửa ngày mới tìm được vị trí dừng xe, lại phải mất nửa ngày mới tìm được thang máy để đi lên.

- Ăn một bữa cơm thật đúng là không dễ dàng.

Mục Vân Đông cảm thán nói.

Anh vừa mới lên đã nghe thấy tiếng của Lục Tiểu An và một đám người cãi nhau.

- Sao lại là Khang Tuấn Trạch, chỗ nào cũng có anh ta.

Mục Vân Đông không khỏi nhíu mày, mà bên cạnh Khang Tuấn Trạch cũng có Vu Hiểu Hiểu đang đứng, cô nhìn thấy Mục Vân Đông cũng không khỏi cau mày, tâm tình phức tạp.

- Có chuyện gì vậy?

Mục Vân Đông tiến lên hỏi.

- Nha, thì ra là các người, các người nói một đám nghèo khổ, không có việc gì chạy tới đây làm gì?

Khang Tuấn Trạch cười khẩy nói.

- Chúng tôi tới làm gì thì liên quan gì đến anh chứ, không có việc gì thì tránh ra, chúng tôi muốn ăn cơm.

Mục Vân lướt qua Khang Tuấn Trạch, muốn đi vào bên trong.

- Chỉ sợ các người không đi được, đâm hỏng đồ của tôi không bồi thường muốn đi, nào có tiện nghi như vậy.

Khang Tuấn Trạch ngăn cản Mục Vân Đông.

Lúc này, Lục Tiểu An yếu ớt nói:

- Anh Đông, vừa rồi các anh em đi đường không cẩn thận va vào vị này, đâm hỏng vật trang trí mà anh ta ôm trong ngực.

- Một vật trang trí nhỏ mà thôi, cần phải ngang tàng như vậy sao? Đều là bạn học, không thể nói chuyện với nhau được à?

Mục Vân Đông càng thêm chán ghét Khang Tuấn Trạch, rõ ràng là bạn cùng phòng, nhưng lại có một bộ dáng cao cao tại thượng, da trâu hò hét.

- Tiểu vật trang trí? Anh biết đó là cái gì không? Đó chính là chính tông, Hòa Điền Ngọc, giá trị hơn ba mươi vạn, cho dù bán rẻ mấy người các ngươi cũng không bồi thường nổi.

Khang Tuấn Trạch bễ nghễ nhìn Mục Vân Đông mấy cái, lời nói khắc nghiệt.

Mục Vân Đông cúi đầu nhìn một đống mảnh vỡ trên mặt đất, thuận thế lại dẫm một chân:

- Chỉ riêng những thứ rách nát này đã có giá trị hơn ba mươi vạn rồi à?

- Anh nói chúng nó là đồ rách nát à?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK