• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lương Băng Nghiên nghe nói Mục Vân Đông muốn mang vật trang trí phỉ thúy giá trị trên trăm triệu này đến biệt thự số 1, trong lòng cả kinh:

- Anh muốn tặng vật trang trí này cho gia gia của tôi à?

- Đúng vậy, bằng không thì sao.

- Nhưng quà quý như vậy, sao anh lại tặng đi chứ?

- Gia gia của cô, ông ấy đáng giá.

Lúc đầu Mục Vân Đông nghe thấy giá cả này cũng hoảng sợ, nhưng Lương Kiếm Bình là người mà anh kính trọng nhất, cả đời hành y tế thế, cứu vô số người, làm quà chúc thọ cho ông ấy cũng coi như là đáng giá.

Hơn nữa bởi vì trị liệu cho ông ấy, hệ thống mới thưởng cho anh 100 triệu, bây giờ lại dùng trên người ông ấy cũng coi như là hồi báo.

Lương Băng Nghiên nhìn thấy Mục Vân Đông đưa lễ vật quý như vậy cũng cảm động một chút, nhưng nghĩ lại lại cảm thấy không thích hợp.

- Mục Vân Đông, có phải anh muốn làm cho gia gia của tôi vui vẻ hay không? Nói cho anh biết, mặc kệ anh lấy lòng gia gia của tôi như thế nào thì tôi cũng không thích anh.

- Cái gì? Thích cô?

Mục Vân Đông sửng sốt, anh chỉ muốn biểu đạt một chút tôn kính đối với thần tượng mà thôi.

Còn về Lương Băng Nghiên thì quả thật rất xinh đẹp, rất phù hợp với thẩm mỹ của anh, nhưng anh không nghĩ sẽ dùng phương thức lấy lòng để theo đuổi cô.

- Chẳng lẽ không phải à? Chúng ta chỉ mới quen nhau hai ngày, anh đi dạo phố với tôi, tặng quà cho gia gia tôi, đừng nói với tôi là anh sùng bái gia gia của tôi nên mới tặng quà cho ông ấy.

- Chẳng lẽ không thể?

- Có thể, nhưng không thể nào!

Lương Băng Nghiên ngẩng đầu nhìn Mục Vân Đông, có vài phần khinh thường:

- Nói cho anh biết, người tôi thích chính là loại khí chất cao quý từ trong ra ngoài, những thứ này hiển nhiên anh không có, cho nên anh đừng si tâm vọng tưởng.

Hai người nói chuyện đã ra khỏi Kỳ Bảo Trai, hôm nay Lương Băng Nghiên tới chờ đồ cổ đã đạt được mục đích, cho nên không có ý định dạo tiếp nữa.

- Cảm ơn anh đã đi cùng tôi lâu như vậy, cũng cảm ơn anh đã đưa quà cho gia gia, tôi muốn đi về trước, tự anh đi dạo đi.

Lương Băng Nghiên nói xong quay đầu muốn đi.

- Ai ai, từ từ đã.

Mục Vân Đông ở phía sau vội vàng kêu lên.

- Cái gì? Không phải là anh đổi ý chứ, đổi ý thì có thể gọi ông chủ giao đến nhà anh.

- Cô muốn đi đâu vậy, tôi nói sao phụ nữ các người đều thích phán đoán như vậy, khó trách nguyệt sự của cô không đều.

- Anh nói cái gì?

- Ôi, thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi nói sai rồi.

Vừa rồi không cẩn thận mở Thiên Nhãn ra, Mục Vân Đông phát hiện sinh mệnh nguyên khí dưới bụng của Lương Băng Nghiên có chút hỗn loạn, lập tức lỡ miệng nói ra.



- Mục Vân Đông, tôi thấy anh muốn chết.

Lương Băng Nghiên hung hăng đá Mục Vân Đông một cước:

- Anh đê tiện hạ lưu, hừ!

Đá người xong, Lương Băng Nghiên hất tóc, nghênh ngang rời đi, chỉ để lại Mục Vân Đông đứng ở tại chỗ.

- Hiện tại con gái cũng nhanh nhẹn dũng mãnh như vậy sao? Mình chỉ là muốn đưa cô ấy trở về mà thôi.

Nhìn bóng dáng Lương Băng Nghiên đi xa, Mục Vân Đông nở một nụ cười tà mị:

- Lớn lên lịch sự văn nhã, lại cay như vậy, chậc chậc! Thú vị!

Nếu Lương Băng Nghiên không cho anh đưa thì anh chỉ có thể tự mình đi dạo, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên anh tới, không bằng tự mình đi dạo một chút.

Chợ đồ cổ có cửa hàng cao cấp trang hoàng đến mặt tiền huy hoàng tráng lệ, cũng có tiểu thương bán hàng rong bán ven đường.

Đừng xem thường những sạp hàng nhỏ này, rất nhiều thời điểm một số bảo bối được che giấu đều xuất hiện ở trên những sạp này.

Mục Vân Đông đi dạo một hồi, dừng lại ở trên một sạp. Đồ ở sạp này rất tạp nham, đá, trang sức, lắc tay, vòng tay, vật trang trí... đều có.

Chủ quán là một ông già, lão liếc mắt nhìn Mục Vân Đông một cái, chỉ thấy Mục Vân Đông một thân nghèo kiết, liếc mắt một cái có chút khinh thường.

- Tiểu tử, mắt nhìn tay không động, làm hỏng rồi, cậu cũng không bồi thường nổi đâu.

Mục Vân Đông không để ý đến lão, anh mở ra Thiên Nhãn cẩn thận quan sát mỗi một món vật phẩm trên vỉa hè, đột nhiên bị một món vật phẩm có kích thước bình thường hấp dẫn.

Vòng tay này có màu đỏ sậm, bề ngoài thoạt nhìn cũng không tinh xảo lắm, nhưng trong mỗi hạt châu đều ẩn chứa sinh mệnh nguyên khí, là sinh mệnh nguyên khí, mà không phải là linh khí ngọc thạch như của hắn.

Sinh mệnh nguyên khí là tươi sống, nhảy lên không ngừng.

- Cái vòng này có chút thú vị nha!

Trong lòng Mục Vân Đông thở dài.

- Ông chủ, cái lắc tay này bao nhiêu tiền?

- Một vạn, không mặc cả.

Ông chủ cũng thuận miệng nói, ông thấy Mục Vân Đông ăn mặc nghèo nàn, thầm nghĩ làm sao mua nổi, tùy ý ra giá hù dọa anh.

Nào biết vừa mới dứt lời thì giọng nói sảng khoái của Mục Vân Đông đã truyền đến:

- Được, tôi mua, đưa mã QR cho tôi.

Ông lão run rẩy lấy mã QR ra, vẻ mặt không thể tin tưởng, nghe tới đó một tiếng "Đinh! Alipay đã tăng lên một vạn", ông lão mới tin tưởng chiếc vòng này của lão thật sự đã bán ra ngoài.

Ngay cả lão cũng bày bán ở đây đã lâu rồi, không biết là một vị lão thái thái năm nào về quê cần dùng gấp mấy trăm tệ để trả cho lão, lão nghĩ thầm coi như là làm chuyện tốt đi, sau này quả thật vẫn luôn không có ai hỏi, không ngờ lần này lại bán đi.

Mục Vân Đông không biết suy nghĩ của ông lão, anh trực tiếp cầm lấy cái vòng, vòng tay có sinh mệnh nguyên khí nồng đậm, tất nhiên không phải vật phàm, hơn nữa vòng tay này còn có mùi hương nhàn nhạt, cảm giác rất không tệ.



Mang theo vòng tay, Mục Vân Đông đang chuẩn bị rời đi thì ánh mắt đảo qua cục đá ở góc vải của quầy bán hàng, bỗng nhiên giật mình.

Đây là một cục đá có bộ dáng rất xấu, bề ngoài xám xịt, không khác biệt lắm so với cục đá ép dưa chua trong nhà, nhưng Mục Vân Đông mở ra Thiên Nhãn lại nhìn thấy nồng đậm linh khí ở trong cục đá này.

Linh khí lơ lửng trên hòn đá xấu xí này từ từ phát ra ánh sáng xanh, khí mù mịt nồng đậm đến mức muốn nhỏ nước.

- Thứ tốt, tuyệt đối là thứ tốt!

Trong lòng Mục Vân Đông thầm khen.

- Ông chủ, cục đá này có thể bán cho tôi hay không.

Mục Vân Đông hỏi ông lão.

Ông lão vung tay lên:

- À, đây chẳng qua là rác của đối diện mà thôi, tôi láy để đè góc vải, thích thì cầm đi.

- Không thể tùy tiện lấy đồ của người khác, như vậy đi, tôi lại quét thêm cho ông một vạn.

"Đinh" một tiếng, di động của ông lão lại lần nữa truyền đến âm thanh nhắc nhở nhận tiền, ông lão nhất thời kích động không thôi:

- Phát tài rồi, hôm nay gặp phải một kẻ đốt tiền, thật mẹ nó đã phát tài rồi.

Mục Vân Đông càng kích động, viên đá có linh khí nồng nặc đến mức sắp nhỏ nước, không biết là bảo bối gì.

Anh lại một đường đi xem thử, hy vọng còn có thể nhặt được bảo vật hi hữu gì nữa, nhưng mà anh thất vọng rồi, trên sạp ngoại trừ tảng đá và chiếc vòng kia ra thì không còn nhìn thấy bảo bối khác.

Đi đến cuối cùng lại là một cửa hàng ngọc khí cỡ lớn, tên là 'Linh Lung Ngọc Trai', lúc này chủ tiệm đang tranh luận với một vị khách ở cửa tiệm.

Khách hàng nói:

- Ông chủ, các người không thể như vậy, tôi đã đưa tới cho các người rồi, sao lại đột nhiên đổi ý, nói không cần thì từ bỏ.

Ông chủ nói:

- Viên đá này căn bản không phải là viên đá lần trước tôi chọn lựa, sao tôi có thể muốn được chứ?

Khách hàng lại nói:

- Anh nói bậy, trên này rõ ràng có ký hiệu của anh làm.

Mục Vân Đông nhìn cục đá còn lớn hơn cả dưa hấu, thầm nghĩ đây hẳn là Nguyên Thạch rồi, tâm niệm của anh vừa động, mở ra Thiên Nhãn, chỉ thấy khối Nguyên Thạch này linh khí loãng, còn có không ít tạp sắc màu xám đen, không thể gọi là bảo bối gì.

- Một cục đá vô dụng mà còn, cũng đáng để các người cãi cọ ầm ĩ.

Mục Vân Đông ở bên cạnh bĩu môi.

- Cái gì?

Giọng nói đột nhiên vang lên cắt đứt cuộc cãi vã của hai người.

- Tôi nói khối nguyên thạch này chính là một cục đá bình thường, à không, chỉ mạnh hơn cục đá bình thường một chút, thật không biết các người đang ồn ào cái gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK