Mục Vân Đông chậm rãi vác một túi sách nặng nề đi vào trong, để lại Khang Tuấn Trạch và Vu Hiểu Hiểu đang trợn mắt há miệng.
- Bảo vệ, vừa rồi anh có nhầm hay không, anh ta thật sự là chủ của nơi này à?
Khang Tuấn Trạch không thể tin hỏi bảo vệ.
- Đúng vậy, tư liệu hình ảnh trên máy tính chính là của vị tiên sinh vừa rồi.
- Không thể nào, biệt thự số 2 kia đã bỏ trống rất lâu, số 1 và số 2 là vị trí tốt nhất trong toàn bộ khu biệt thự, nhà của chúng tôi bỏ ra rất nhiều sức lực cũng chỉ mua được biệt thự số 5.
Khang Tuấn Trạch hoàn toàn không thể tin được người mà anh ta vẫn luôn xem thường này lại là một đại gia.
Vu Hiểu Hiểu càng hối hận đến ruột đều xanh. Nhưng trên đời không có thuốc hối hận, chỉ đổ thừa tại sao mình lại không đánh bóng đôi mắt.
Lúc này, cửa biệt thự lại mở ra, một chiếc Bentley chậm rãi đi vào.
Khang Tuấn Trạch tiến lên ngăn cản xe, cửa sổ xe mở ra, lộ ra một khuôn mặt thiên sứ.
- Anh là ai, ngăn cản xe của tôi làm gì?
- Xin hỏi người ngồi trong xe có phải Lương lão tiên sinh hay không? Tôi là người của Khang gia ở biệt thự số 5, nghe nói hôm nay Lương lão tiên sinh đã về nhà, đặc biệt ở chỗ này chờ.
Lúc này, Khang Tuấn Trạch nói chuyện cung kính, khách khách khí khí, nếu Mục Vân Đông nhìn thấy một màn như vậy nhất định sẽ phun.
- Thật xin lỗi, hôm nay gia gia của tôi không gặp khách.
Mỹ nữ thiên sứ nói chuyện rất không khách khí.
- Hôm nay có gặp hay không cũng không quan hệ, chỉ hy vọng Lương lão tiên sinh có thời gian có thể tới biệt thự số 5 giúp cha tôi xem bệnh một chút.
- Có bệnh thì đi bệnh viện, thật xin lỗi, gia gia của tôi vừa mới xuống máy bay nên ông ấy rất mệt.
Mỹ nữ lại lần nữa từ chối.
- Bệnh viện không trị được bệnh của cha tôi, Lương lão tiên sinh là người có y thuật tốt nhất Phương Đông Hoa Quốc, khẩn cầu lão tiên sinh giúp cha tôi chẩn bệnh một chút.
- Lương lão tiên sinh, mẹ của tôi đến từ Triệu gia ở kinh đô.
Giọng nói của Khang Tuấn Trạch rất lễ phép, tư thái rất phóng khoáng.
Nghe thấy tiếng Triệu gia ở kinh đô, cửa sổ sau xe hơi đung đưa, một lão giả đầu tóc hoa râm lộ ra mặt.
- Cha của cậu chính là họ Khang à?
Lão giả hỏi.
- Đúng vậy.
Khang Tuấn Trạch cung kính trả lời.
- Bệnh án của hắn đã được bác sĩ của bệnh viện Nhân Dân Trạm Hải bệnh đưa cho tôi xem, thật xin lỗi, thứ cho tôi nói thẳng, hắn đã vô phương cứu chữa.
Lão giả nói xong lại đóng cửa sổ xe lại, xe lại tiếp tục chạy về phía trước.
- Ai, Lương lão tiên sinh...
Khang Tuấn Trạch và Vu Hiểu Hiểu không cam lòng mà đuổi theo.
Lúc này, Mục Vân Đông đã đi được một đoạn đường, khi xe tới gần anh thì hệ thống phát ra chỉ thị.
- Gần đây có người bệnh, mời trị bệnh cứu người.
- Người bệnh? Ở đâu?
Mục Vân Đông buông túi da rắn ra nhìn khắp nơi, chỉ nhìn thấy phía sau có một chiếc xe chậm rãi đi tới, còn có hai người Khang Tuấn Trạch ở phía sau.
- Hệ thống đại đại, anh sẽ không để ta trị bệnh thận hư của Khang Tuấn Trạch kia chứ?
- Xin đừng hoài nghi chỉ số thông minh của tôi, tôi cũng không muốn trị cho tên vương bát đản này, tôi nói bệnh nhân chính là người trong xe.
- Trong xe?
Mục Vân Đông trợn to mắt nhìn chiếc Bentley của mình đang chậm rãi đi về phía mình, vẫy vẫy tay với chiếc xe.
Xe ngừng lại, thiên sứ mỹ nữ lại duỗi người ra, ngôn ngữ thật không tốt:
- Làm gì vậy? Một lúc đã có mấy người đón xe, hiểu lễ phép không vậy? Các người có chuyện gì thì không thể về nhà nói à?
- Băng Nhi, không được vô lễ, có lẽ vị tiểu huynh đệ này có chuyện gì đó?
Lương lão tiên sinh mở cửa sổ xe ra, ôn hòa nói với Mục Vân Đông:
- Tiểu huynh đệ, cậu vẫy xe có phải cũng muốn tìm tôi chữa bệnh hay không?
Mục Vân Đông đi vào phía trước, rất lễ phép nói.
- Vị gia gia này hiểu lầm rồi, tôi không phải muốn tìm ngài chữa bệnh, tôi muốn chữa bệnh cho ngài.
- Cái gì? Anh muốn chữa bệnh cho gia gia của tôi?
Thiên sứ mỹ nữ không khí cười ngược lại:
- Anh biết vị nói chuyện với anh là ai không? Gia gia của tôi là Lương Kiếm Bình, ngôi sao sáng Trung y của Trung Quốc, anh lại nói muốn chữa bệnh cho ông ấy.
Mục Vân Đông không ngờ rằng vị lão nhân trước mắt này lại là Lương Kiếm Bình, học Trung y nào có ai không biết Lương Kiếm Bình chứ, lão quả thực chính là y thánh đương đại. Một số giáo trình hay của khoa Trung y trước mắt đều là sách của Lương Kiếm Bình, lần này nhìn thấy bản thân không khỏi rất là kính nể.
- Thì ra là Lương lão, thất kính.
Mục Vân ôm quyền một chút:
- Nhưng mà cái gọi là thầy y không tự trị được chính là tôi nghĩ lương lão không có cách nào chữa bệnh cho mình, bằng không cũng sẽ không về nhà dưỡng bệnh.
- Hả, vậy cậu nói xem tôi bị bệnh gì?
Lương Kiếm Bình cười hỏi.
- Nếu như tôi nói không sai thì chắc là não của Lương lão đã bị tụ máu, hơn nữa có dấu hiệu chuyển biến xấu. Bởi vì tuổi của Lương lão rất lớn nên làm phẫu thuật có nguy hiểm, cho nên lão lựa chọn về nhà dùng trung dược để trị liệu.
Lời nói của Mục Vân Đông làm cho trong lòng Lương Kiếm Bình chấn động, người thanh niên này lại nói chuẩn bệnh của lão.
- Anh đoán phải không?
Mỹ nữ thiên sứ hỏi.
- Tôi nhìn thấy.
Mục Vân Đông trả lời đúng sự thật.
- Nhìn thấy?
Lương Kiếm Bình lập tức nổi lên hứng thú:
- Vừa rồi cậu nói có thể giúp tôi chữa bệnh, vậy thì nói xem nên trị như thế nào.
- Lương lão có nghe nói qua kim châm thuật thượng cổ chưa?
- Cái gì? Kim Châm Thuật Thượng Cổ? Đây chính là châm cứu đã sớm thất truyền?
Lương Kiếm Bình nhất thời kích động.
- Tiểu huynh đệ, cậu ở đâu? Đợi lát nữa tôi sẽ tự mình đi bái phỏng.
Mục Vân Đông mỉm cười:
- Lương lão, tôi đang ở biệt thự số 2, không cần bái phỏng, ngài nói cho tôi biết ngài ở đâu vẫn là tôi tới cửa bái phỏng ngài đi, sao có thể để cho lão nhân gia ngài đi lại được.
- Trùng hợp quá, tôi ở biệt thự số 1, tiểu Băng Nhi mau trở về gọi người nhà chuẩn bị trà ngon, lát nữa ông muốn thỉnh giáo vị tiểu huynh đệ này một chút về thuật châm kim.
- Lát nữa chúng ta gặp lại nhé.
Xe chạy rồi, Mục Vân Đông vẫy vẫy tay, anh không ngờ có thể nhìn thấy ngôi sao sáng trong giới y học ở đây, tâm tình cũng rất kích động.
Theo ở phía sau, Khang Tuấn Trạch và Vu Hiểu Hiểu mở to hai mắt nhìn:
- Tình huống gì đây, Lương Kiếm Bình đối với bọn họ xa cách, đối với Mục Vân Đông lại thân thiết như vậy.
Mục Vân Đông đương nhiên không biết suy nghĩ của Khang Tuấn Trạch, anh lập tức đi về phía biệt thự số 2.
Tiểu trấn Lan Loan rất lớn, Mục Vân Đông đi một hồi lâu mới tìm được biệt thự số 2, tới cửa thì nhìn thấy một chiếc Ferrari màu đỏ đang đậu ở cửa.
- Mẹ nó, vậy mà lại là Ferrari, còn là bốn chỗ ngồi, không hổ là hệ thống, ghê gớm thật?
- Chỉ là hiện tại mình ngay cả bằng lái cũng không có, cũng không biết lái xe, có con xe sang như vậy cũng vô dụng.
Mục Vân Đông lại cảm thán một chút.
- Anh có thể dùng tiền mặt để đổi bằng lái, hệ thống cũng sẽ dạy anh lái xe, xin hỏi bây giờ có muốn đổi hay không?
Trong đầu lại truyền ra một âm thanh.
- Trâu bò như vậy! Hệ thống sinh mệnh còn quản cái này à? Đương nhiên là đổi rồi.
Mục Vân Đông không chút do dự.
"Đinh" một tiếng, di động rung một chút, Mục Vân Đông vừa nhìn đã biết là thông báo ghi danh.
- Cái gì? Một tấm bằng lái anh lại khấu trừ 100 ngàn tệ của tôi, lỗ vốn rồi!
Mục Vân Đông kêu to, anh lại lật hòm thuốc lên, một quyển bằng lái đang yên tĩnh nằm ở bên trong.
- Thật tốt quá, buổi tối sẽ đi đón bọn người Tiểu An đi ăn cơm.
Mục Vân Đông về đến nhà, đánh giá căn nhà kiểu Trung Quốc trang phục tu điển cổ xưa này, trong lòng cảm thán không thôi, anh đây cũng là người có phòng riêng rồi.
Từ nhỏ, anh đã là cô nhi, ở cô nhi viện vẫn luôn là một phòng của một đám trẻ con, cho đến khi đi học cũng là một ký túc xá của mấy người bạn cùng phòng, có thể có một phòng của riêng mình vẫn luôn là giấc mộng đơn giản nhất của anh.
Hôm nay rốt cuộc cũng thực hiện được, còn là biệt thự lớn xinh đẹp như vậy, làm cho anh có loại cảm giác không chân thật.
Sau khi đặt đồ xong xuôi, anh đến phòng vệ sinh tắm rửa một chút, dọc đường vác sách cả người đều là mồ hôi, rửa mặt xong thay quần áo sạch sẽ rồi đi về hướng biệt thự số 1.
- Bảo vệ, vừa rồi anh có nhầm hay không, anh ta thật sự là chủ của nơi này à?
Khang Tuấn Trạch không thể tin hỏi bảo vệ.
- Đúng vậy, tư liệu hình ảnh trên máy tính chính là của vị tiên sinh vừa rồi.
- Không thể nào, biệt thự số 2 kia đã bỏ trống rất lâu, số 1 và số 2 là vị trí tốt nhất trong toàn bộ khu biệt thự, nhà của chúng tôi bỏ ra rất nhiều sức lực cũng chỉ mua được biệt thự số 5.
Khang Tuấn Trạch hoàn toàn không thể tin được người mà anh ta vẫn luôn xem thường này lại là một đại gia.
Vu Hiểu Hiểu càng hối hận đến ruột đều xanh. Nhưng trên đời không có thuốc hối hận, chỉ đổ thừa tại sao mình lại không đánh bóng đôi mắt.
Lúc này, cửa biệt thự lại mở ra, một chiếc Bentley chậm rãi đi vào.
Khang Tuấn Trạch tiến lên ngăn cản xe, cửa sổ xe mở ra, lộ ra một khuôn mặt thiên sứ.
- Anh là ai, ngăn cản xe của tôi làm gì?
- Xin hỏi người ngồi trong xe có phải Lương lão tiên sinh hay không? Tôi là người của Khang gia ở biệt thự số 5, nghe nói hôm nay Lương lão tiên sinh đã về nhà, đặc biệt ở chỗ này chờ.
Lúc này, Khang Tuấn Trạch nói chuyện cung kính, khách khách khí khí, nếu Mục Vân Đông nhìn thấy một màn như vậy nhất định sẽ phun.
- Thật xin lỗi, hôm nay gia gia của tôi không gặp khách.
Mỹ nữ thiên sứ nói chuyện rất không khách khí.
- Hôm nay có gặp hay không cũng không quan hệ, chỉ hy vọng Lương lão tiên sinh có thời gian có thể tới biệt thự số 5 giúp cha tôi xem bệnh một chút.
- Có bệnh thì đi bệnh viện, thật xin lỗi, gia gia của tôi vừa mới xuống máy bay nên ông ấy rất mệt.
Mỹ nữ lại lần nữa từ chối.
- Bệnh viện không trị được bệnh của cha tôi, Lương lão tiên sinh là người có y thuật tốt nhất Phương Đông Hoa Quốc, khẩn cầu lão tiên sinh giúp cha tôi chẩn bệnh một chút.
- Lương lão tiên sinh, mẹ của tôi đến từ Triệu gia ở kinh đô.
Giọng nói của Khang Tuấn Trạch rất lễ phép, tư thái rất phóng khoáng.
Nghe thấy tiếng Triệu gia ở kinh đô, cửa sổ sau xe hơi đung đưa, một lão giả đầu tóc hoa râm lộ ra mặt.
- Cha của cậu chính là họ Khang à?
Lão giả hỏi.
- Đúng vậy.
Khang Tuấn Trạch cung kính trả lời.
- Bệnh án của hắn đã được bác sĩ của bệnh viện Nhân Dân Trạm Hải bệnh đưa cho tôi xem, thật xin lỗi, thứ cho tôi nói thẳng, hắn đã vô phương cứu chữa.
Lão giả nói xong lại đóng cửa sổ xe lại, xe lại tiếp tục chạy về phía trước.
- Ai, Lương lão tiên sinh...
Khang Tuấn Trạch và Vu Hiểu Hiểu không cam lòng mà đuổi theo.
Lúc này, Mục Vân Đông đã đi được một đoạn đường, khi xe tới gần anh thì hệ thống phát ra chỉ thị.
- Gần đây có người bệnh, mời trị bệnh cứu người.
- Người bệnh? Ở đâu?
Mục Vân Đông buông túi da rắn ra nhìn khắp nơi, chỉ nhìn thấy phía sau có một chiếc xe chậm rãi đi tới, còn có hai người Khang Tuấn Trạch ở phía sau.
- Hệ thống đại đại, anh sẽ không để ta trị bệnh thận hư của Khang Tuấn Trạch kia chứ?
- Xin đừng hoài nghi chỉ số thông minh của tôi, tôi cũng không muốn trị cho tên vương bát đản này, tôi nói bệnh nhân chính là người trong xe.
- Trong xe?
Mục Vân Đông trợn to mắt nhìn chiếc Bentley của mình đang chậm rãi đi về phía mình, vẫy vẫy tay với chiếc xe.
Xe ngừng lại, thiên sứ mỹ nữ lại duỗi người ra, ngôn ngữ thật không tốt:
- Làm gì vậy? Một lúc đã có mấy người đón xe, hiểu lễ phép không vậy? Các người có chuyện gì thì không thể về nhà nói à?
- Băng Nhi, không được vô lễ, có lẽ vị tiểu huynh đệ này có chuyện gì đó?
Lương lão tiên sinh mở cửa sổ xe ra, ôn hòa nói với Mục Vân Đông:
- Tiểu huynh đệ, cậu vẫy xe có phải cũng muốn tìm tôi chữa bệnh hay không?
Mục Vân Đông đi vào phía trước, rất lễ phép nói.
- Vị gia gia này hiểu lầm rồi, tôi không phải muốn tìm ngài chữa bệnh, tôi muốn chữa bệnh cho ngài.
- Cái gì? Anh muốn chữa bệnh cho gia gia của tôi?
Thiên sứ mỹ nữ không khí cười ngược lại:
- Anh biết vị nói chuyện với anh là ai không? Gia gia của tôi là Lương Kiếm Bình, ngôi sao sáng Trung y của Trung Quốc, anh lại nói muốn chữa bệnh cho ông ấy.
Mục Vân Đông không ngờ rằng vị lão nhân trước mắt này lại là Lương Kiếm Bình, học Trung y nào có ai không biết Lương Kiếm Bình chứ, lão quả thực chính là y thánh đương đại. Một số giáo trình hay của khoa Trung y trước mắt đều là sách của Lương Kiếm Bình, lần này nhìn thấy bản thân không khỏi rất là kính nể.
- Thì ra là Lương lão, thất kính.
Mục Vân ôm quyền một chút:
- Nhưng mà cái gọi là thầy y không tự trị được chính là tôi nghĩ lương lão không có cách nào chữa bệnh cho mình, bằng không cũng sẽ không về nhà dưỡng bệnh.
- Hả, vậy cậu nói xem tôi bị bệnh gì?
Lương Kiếm Bình cười hỏi.
- Nếu như tôi nói không sai thì chắc là não của Lương lão đã bị tụ máu, hơn nữa có dấu hiệu chuyển biến xấu. Bởi vì tuổi của Lương lão rất lớn nên làm phẫu thuật có nguy hiểm, cho nên lão lựa chọn về nhà dùng trung dược để trị liệu.
Lời nói của Mục Vân Đông làm cho trong lòng Lương Kiếm Bình chấn động, người thanh niên này lại nói chuẩn bệnh của lão.
- Anh đoán phải không?
Mỹ nữ thiên sứ hỏi.
- Tôi nhìn thấy.
Mục Vân Đông trả lời đúng sự thật.
- Nhìn thấy?
Lương Kiếm Bình lập tức nổi lên hứng thú:
- Vừa rồi cậu nói có thể giúp tôi chữa bệnh, vậy thì nói xem nên trị như thế nào.
- Lương lão có nghe nói qua kim châm thuật thượng cổ chưa?
- Cái gì? Kim Châm Thuật Thượng Cổ? Đây chính là châm cứu đã sớm thất truyền?
Lương Kiếm Bình nhất thời kích động.
- Tiểu huynh đệ, cậu ở đâu? Đợi lát nữa tôi sẽ tự mình đi bái phỏng.
Mục Vân Đông mỉm cười:
- Lương lão, tôi đang ở biệt thự số 2, không cần bái phỏng, ngài nói cho tôi biết ngài ở đâu vẫn là tôi tới cửa bái phỏng ngài đi, sao có thể để cho lão nhân gia ngài đi lại được.
- Trùng hợp quá, tôi ở biệt thự số 1, tiểu Băng Nhi mau trở về gọi người nhà chuẩn bị trà ngon, lát nữa ông muốn thỉnh giáo vị tiểu huynh đệ này một chút về thuật châm kim.
- Lát nữa chúng ta gặp lại nhé.
Xe chạy rồi, Mục Vân Đông vẫy vẫy tay, anh không ngờ có thể nhìn thấy ngôi sao sáng trong giới y học ở đây, tâm tình cũng rất kích động.
Theo ở phía sau, Khang Tuấn Trạch và Vu Hiểu Hiểu mở to hai mắt nhìn:
- Tình huống gì đây, Lương Kiếm Bình đối với bọn họ xa cách, đối với Mục Vân Đông lại thân thiết như vậy.
Mục Vân Đông đương nhiên không biết suy nghĩ của Khang Tuấn Trạch, anh lập tức đi về phía biệt thự số 2.
Tiểu trấn Lan Loan rất lớn, Mục Vân Đông đi một hồi lâu mới tìm được biệt thự số 2, tới cửa thì nhìn thấy một chiếc Ferrari màu đỏ đang đậu ở cửa.
- Mẹ nó, vậy mà lại là Ferrari, còn là bốn chỗ ngồi, không hổ là hệ thống, ghê gớm thật?
- Chỉ là hiện tại mình ngay cả bằng lái cũng không có, cũng không biết lái xe, có con xe sang như vậy cũng vô dụng.
Mục Vân Đông lại cảm thán một chút.
- Anh có thể dùng tiền mặt để đổi bằng lái, hệ thống cũng sẽ dạy anh lái xe, xin hỏi bây giờ có muốn đổi hay không?
Trong đầu lại truyền ra một âm thanh.
- Trâu bò như vậy! Hệ thống sinh mệnh còn quản cái này à? Đương nhiên là đổi rồi.
Mục Vân Đông không chút do dự.
"Đinh" một tiếng, di động rung một chút, Mục Vân Đông vừa nhìn đã biết là thông báo ghi danh.
- Cái gì? Một tấm bằng lái anh lại khấu trừ 100 ngàn tệ của tôi, lỗ vốn rồi!
Mục Vân Đông kêu to, anh lại lật hòm thuốc lên, một quyển bằng lái đang yên tĩnh nằm ở bên trong.
- Thật tốt quá, buổi tối sẽ đi đón bọn người Tiểu An đi ăn cơm.
Mục Vân Đông về đến nhà, đánh giá căn nhà kiểu Trung Quốc trang phục tu điển cổ xưa này, trong lòng cảm thán không thôi, anh đây cũng là người có phòng riêng rồi.
Từ nhỏ, anh đã là cô nhi, ở cô nhi viện vẫn luôn là một phòng của một đám trẻ con, cho đến khi đi học cũng là một ký túc xá của mấy người bạn cùng phòng, có thể có một phòng của riêng mình vẫn luôn là giấc mộng đơn giản nhất của anh.
Hôm nay rốt cuộc cũng thực hiện được, còn là biệt thự lớn xinh đẹp như vậy, làm cho anh có loại cảm giác không chân thật.
Sau khi đặt đồ xong xuôi, anh đến phòng vệ sinh tắm rửa một chút, dọc đường vác sách cả người đều là mồ hôi, rửa mặt xong thay quần áo sạch sẽ rồi đi về hướng biệt thự số 1.