Mục Vân Đông từ trong mộng tỉnh lại, toàn bộ đầu còn có chút choáng váng, tối hôm qua uống quá nhiều, tới cuối cùng đều là tìm người lái thay đưa về.
Sau khi rửa mặt xong, nhìn biệt thự to lớn, anh nhất thời cảm thấy có chút cô đơn, không khỏi có chút hoài niệm về tháng ngày ở cô nhi viện.
Từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, tuy ngày tháng rất gian khổ, nhưng rất náo nhiệt, có một đoạn thời gian không đi trở về, có chút nhớ nhung.
Thu thập xong, anh mở hòm thuốc ra, đột nhiên mơ hồ cảm thấy ngày hôm qua giống như có thứ gì đó bị tịch thu, mở cái rương ra, chỉ thấy hai bình thuốc xếp thành hàng cạnh nhau.
Anh lấy ra một cái bình thuốc trong đó, vừa lấy ra đã hoảng sợ, thì ra là sau khi lấy ra một cái bình thuốc nhỏ như vậy lại giống như thùng nước, thiếu chút nữa lóe lên trên eo già của Mục Vân Đông.
- Mẹ nó, hệ thống anh ra đây, đây là tình huống gì?
Mục Vân Đông gầm lên.
- Hòm thuốc này không phải là hòm thuốc bình thường, nó còn là một món Thần Khí trữ vật, nhìn nhỏ nhưng lại có thể chứa đựng rất nhiều thứ.
Hệ thống giải thích.
- Thì ra là vậy.
Mục Vân Đông cẩn thận quan sát rương dược cực lớn, chỉ thấy trên đó viết chữ "Thần tiên thủy cường đại", phục dụng có thể cường thân kiện thể, bách bệnh bất xâm, còn có thể làm cho sức lực của mình trở nên lớn hơn.
- Còn có tác dụng như vậy à?
Mục Vân Đông uống một chén, một hơi cạn sạch, chỉ chốc lát đã cảm thấy toàn thân khô nóng, trong cơ thể cơ bắp xương cốt trắng bạch rung động, cả người đều trở nên vặn vẹo.
- Mẹ nó, tình huống này là sao, lão tử đây là sắp biến hình à?
Trong lòng Mục Vân Đông hoảng sợ.
- Không sao, anh uống hơi nhiều rồi.
Hệ thống nhắc nhở nói.
- Vậy có tác dụng phụ gì hay không?
- Không sao, chỉ là dương khí hơi nặng, cậu phải nhanh chóng tìm bạn gái.
- Anh chơi chết lão tử rồi, vì sao không chia nó thành bình nhỏ, làm một thùng lớn như vậy, hệ thống tôi hận anh!
- Hắc hắc...
Trong đầu truyền ra tiếng cười ma tính của hệ thống.
Loại tình huống này kéo dài mười mấy phút mới dừng lại, mà sau khi dừng lại thì quần áo vốn đang mặc rất tốt đều trở nên rách tung toé, cũng may hiện tại trong nhà chỉ có một mình anh.
Cuống quít chạy đến phòng vệ sinh soi gương, vẫn may, không biến thành yêu quái, chỉ là làn da trắng nõn hiện tại có chút đen, da thịt vốn có chút lỏng hiện tại rất là căng lên, trước ngực còn có sáu khối cơ bụng mê người.
- Quả nhiên biến thành dương cương, như vậy cũng tốt, càng nam tính hơn, hắc hắc!
Anh vui sướng thưởng thức bản thân một phen, sau đó lại thay đổi một bộ quần áo khác đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Anh bỏ thùng Thần Tiên thủy cường đại kia vào hòm thuốc một lần nữa, chỉ là khi anh vừa mới để thùng nước thuốc kia vào thì đã chấn động:
- Sao lại nhẹ như vậy, chẳng lẽ sức lực của mình đã lớn hơn rồi à?
Trong lúc bán tín bán nghi, anh một tay bắt lấy một cái chân ở trên bàn ăn của nhà mình, thuận tiện như trở bàn tay nâng nó lên.
- Đó chính là cái bàn gỗ đặc!
Mục Vân Đông cảm thán, cái bàn như vậy ngày thường hai người nâng cũng có chút cố hết sức, hiện tại một mình mình dễ như ăn cháo.
- Ha ha, lão tử mạnh hơn rồi!
Không ngờ hệ thống còn có thứ tốt như vậy, anh càng thêm mong đợi phần thưởng sau này.
Sau khi thu thập một phen, Mục Vân Đông đi ra cửa, anh tới siêu thị mua mười mấy thùng sữa, trái cây, đồ ăn vặt, lại mua thêm chút đồ bổ cho viện trưởng tuổi già.
Xe chậm rãi đi về phía cô nhi viện.
Cô nhi viện ở dưới chân một ngọn núi ở khu vực ngoại ô thành phố của thành phố Trạm Hải, có chút hẻo lánh, xe chạy nhanh một giờ mới đến.
Xe dừng lại ở cửa cô nhi viện, Mục Vân Đông xuống xe, vừa định gọi người cùng nhau tới dọn đồ thì đã nhìn thấy có hai thanh niên lén lút từ trong ngõ nhỏ kia đi ra.
- Hai người các anh đang làm gì vậy?
Mục Vân Đông hét lớn một tiếng.
Hai người không ngờ đột nhiên lại có người xuất hiện, cất bước chạy đi.
- Hai người này chắc chắn có chuyện.
Mục Vân Đông không chút chần chờ đuổi theo, làm anh kinh hỉ chính là không chỉ sức mạnh lớn lên, mà tốc độ cũng rất nhanh, trong nháy mắt đã đuổi kịp hai người.
Mỗi tay bắt lấy một người đột nhiên ấn lên trên tường, hai người lại không thể động đậy.
- Sức mạnh này không phải mạnh như bình thường!
Mục Vân Đông kinh hỉ, nhưng anh không có biểu hiện ra bên ngoài.
Hai người kia thì không quá tốt, bọn hắn hoàn toàn không thể tưởng được người trước mắt này thoạt nhìn tuổi không lớn nhưng lại có sức mạnh lớn cực kỳ, một tay đè xuống một người làm cho bọn hắn ngay cả phản kháng một chút cũng không làm được.
- Đại, đại ca, chúng tôi không làm gì cả? Anh thả chúng tôi đi.
Hai người cầu xin nói.
- Tôi còn chưa hỏi các người cái gì đã muốn tôi thả, nào có tiện nghi như vậy.
Mục Vân Đông hoàn toàn không để ý đến lời cầu xin của hai người.
- Thật sự đại ca, chúng tôi vừa đến nơi này thì anh đã tới rồi, chúng tôi cái gì cũng chưa làm?
- Các người còn muốn làm gì nữa?
- Cái gì cũng chưa nghĩ đến, anh cũng biết, nơi này là cô nhi viện, nghèo đến mức chính bọn họ cũng không có cơm ăn, nào có cái gì để lấy chứ.
Mục Vân Đông ngẫm lại cũng đúng, liền buông lỏng tay buông bọn họ ra.
Lúc này, cửa viện mở ra, mấy bạn nhỏ chạy ra:
- Oa, xe thật xinh đẹp.
Mục Vân Đông nhìn về phía phát ra tiếng, là mấy em trai em gái mà anh quen biết.
- Oa, là Đông ca, Đông ca đã trở về rồi.
Mấy bạn nhỏ chạy về phía Mục Vân Đông.
Mục Vân Đông giang hai tay ra, ôm lấy bạn nhỏ chạy tới, hai tên thanh niên kia lập tức nhân cơ hội này mà chạy.
- Tiểu Vân, tiểu Phi, có nhớ ca ca không?
Mục Vân Đông bế bạn nhỏ lên.
- Nhớ, ca ca đã lâu không trở về.
Bạn nhỏ tên Tiểu Vân làm nũng nói.
- Đến đây, cùng nhau dọn đồ ăn, có thật nhiều đồ ăn ngon.
Mục Vân Đông mở cửa xe, lấy ra một đống đồ ăn ngon.
Lại có vài bạn nhỏ đi ra, mọi người cười vui cùng nhau dọn đồ.
- Viện trưởng, con đã trở về rồi.
Mục Vân Đông nhìn về phía trong viện hô to một tiếng.
- Tiểu Đông đã trở về rồi!
Một bóng dáng già nua từ trong phòng bếp đi ra, đó là viện trưởng Trần Thanh Trì, hơn 60 tuổi.
Mục Vân Đông là một đứa trẻ bị vứt bỏ, không biết cha mẹ là ai, từ nhỏ đã sinh sống ở đây, đối với anh nơi này chính là nhà của anh, Trần Thanh Trì giống như cha của anh.
Mục Vân Đông đi lên trước, ôm lấy lão nhân đầu có chút trắng bạc này:
- Viện trưởng, con nhớ người.
- Tiểu tử thối, lớn như vậy còn làm nũng.
Viện trưởng sủng nịch vỗ vỗ đầu Mục Vân Đông.
- Viện trưởng, anh trai mua thật nhiều đồ, còn lái một chiếc xe xinh đẹp.
Có bạn nhỏ báo cáo với viện trưởng.
- Con còn chưa tốt nghiệp, lấy đâu ra tiền mua những thứ này.
Viện trưởng giáo huấn một phen:
- Đúng rồi, xe của con từ đâu ra?
- Con giúp người ta xem bệnh, người kia là một phú hào, thưởng cho con một chiếc xe.
Trên thực tế, Mục Vân Đông cũng trả lời như vậy.
- Có chuyện tốt như vậy sao?
Hiển nhiên là viện trưởng cũng không tin:
- Con đừng làm chuyện xấu đấy!
- Viện trưởng, người không tin con à, người biết y thuật của con mà, mấy đứa nhỏ trong viện đều là con chữa bệnh cho.
Viện trưởng nghĩ nghĩ cũng đúng, đứa nhỏ này từ nhỏ đã yêu thích học tập, thành tích rất tốt. Từ khi hắn học y thì mỗi lần trở về có đứa trẻ nào bị bệnh thì hắn cũng sẽ giúp đỡ xem thử, đúng là khá tốt, nhất thời yên tâm.
Mục Vân Đông lại lấy ra một tấm thẻ giao cho viện trưởng:
- Viện trưởng, đây là tiền khám bệnh do tên nhà giàu kia cho con, con giao cho người.
Viện trưởng không nhận thẻ:
- Con vừa mới tốt nghiệp, cái gì cũng không dễ dàng, giữ lại dùng đi.
Mục Vân Đông lại đưa thẻ vào trong lòng bàn tay của viện trưởng:
- Viện trưởng, cảm ơn mọi người đã nuôi nấng con khôn lớn, hiện tại con có thể kiếm tiền rồi, sau này con nuôi mọi người, các em trai em gái trong viện đều là người thân của con, con sẽ bảo vệ mọi người.
Mục Vân Đông nói rất chân thành, đây cũng là lời nói thật lòng của anh.
Viện trưởng nhận lấy thể, khóe mắt có chút ướt át:
- Được, ta nhận.
Ông lại hô to một tiếng với đám trẻ:
- Ăn cơm —
Một đám trẻ nhỏ được dì ở cô nhi viện dẫn đi bắt đầu rửa tay, ăn cơm.
Mục Vân Đông cũng không từ chối, đi theo mọi người dùng cơm, anh đã lâu không được hưởng thụ loại náo nhiệt này.
Sau khi rửa mặt xong, nhìn biệt thự to lớn, anh nhất thời cảm thấy có chút cô đơn, không khỏi có chút hoài niệm về tháng ngày ở cô nhi viện.
Từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, tuy ngày tháng rất gian khổ, nhưng rất náo nhiệt, có một đoạn thời gian không đi trở về, có chút nhớ nhung.
Thu thập xong, anh mở hòm thuốc ra, đột nhiên mơ hồ cảm thấy ngày hôm qua giống như có thứ gì đó bị tịch thu, mở cái rương ra, chỉ thấy hai bình thuốc xếp thành hàng cạnh nhau.
Anh lấy ra một cái bình thuốc trong đó, vừa lấy ra đã hoảng sợ, thì ra là sau khi lấy ra một cái bình thuốc nhỏ như vậy lại giống như thùng nước, thiếu chút nữa lóe lên trên eo già của Mục Vân Đông.
- Mẹ nó, hệ thống anh ra đây, đây là tình huống gì?
Mục Vân Đông gầm lên.
- Hòm thuốc này không phải là hòm thuốc bình thường, nó còn là một món Thần Khí trữ vật, nhìn nhỏ nhưng lại có thể chứa đựng rất nhiều thứ.
Hệ thống giải thích.
- Thì ra là vậy.
Mục Vân Đông cẩn thận quan sát rương dược cực lớn, chỉ thấy trên đó viết chữ "Thần tiên thủy cường đại", phục dụng có thể cường thân kiện thể, bách bệnh bất xâm, còn có thể làm cho sức lực của mình trở nên lớn hơn.
- Còn có tác dụng như vậy à?
Mục Vân Đông uống một chén, một hơi cạn sạch, chỉ chốc lát đã cảm thấy toàn thân khô nóng, trong cơ thể cơ bắp xương cốt trắng bạch rung động, cả người đều trở nên vặn vẹo.
- Mẹ nó, tình huống này là sao, lão tử đây là sắp biến hình à?
Trong lòng Mục Vân Đông hoảng sợ.
- Không sao, anh uống hơi nhiều rồi.
Hệ thống nhắc nhở nói.
- Vậy có tác dụng phụ gì hay không?
- Không sao, chỉ là dương khí hơi nặng, cậu phải nhanh chóng tìm bạn gái.
- Anh chơi chết lão tử rồi, vì sao không chia nó thành bình nhỏ, làm một thùng lớn như vậy, hệ thống tôi hận anh!
- Hắc hắc...
Trong đầu truyền ra tiếng cười ma tính của hệ thống.
Loại tình huống này kéo dài mười mấy phút mới dừng lại, mà sau khi dừng lại thì quần áo vốn đang mặc rất tốt đều trở nên rách tung toé, cũng may hiện tại trong nhà chỉ có một mình anh.
Cuống quít chạy đến phòng vệ sinh soi gương, vẫn may, không biến thành yêu quái, chỉ là làn da trắng nõn hiện tại có chút đen, da thịt vốn có chút lỏng hiện tại rất là căng lên, trước ngực còn có sáu khối cơ bụng mê người.
- Quả nhiên biến thành dương cương, như vậy cũng tốt, càng nam tính hơn, hắc hắc!
Anh vui sướng thưởng thức bản thân một phen, sau đó lại thay đổi một bộ quần áo khác đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Anh bỏ thùng Thần Tiên thủy cường đại kia vào hòm thuốc một lần nữa, chỉ là khi anh vừa mới để thùng nước thuốc kia vào thì đã chấn động:
- Sao lại nhẹ như vậy, chẳng lẽ sức lực của mình đã lớn hơn rồi à?
Trong lúc bán tín bán nghi, anh một tay bắt lấy một cái chân ở trên bàn ăn của nhà mình, thuận tiện như trở bàn tay nâng nó lên.
- Đó chính là cái bàn gỗ đặc!
Mục Vân Đông cảm thán, cái bàn như vậy ngày thường hai người nâng cũng có chút cố hết sức, hiện tại một mình mình dễ như ăn cháo.
- Ha ha, lão tử mạnh hơn rồi!
Không ngờ hệ thống còn có thứ tốt như vậy, anh càng thêm mong đợi phần thưởng sau này.
Sau khi thu thập một phen, Mục Vân Đông đi ra cửa, anh tới siêu thị mua mười mấy thùng sữa, trái cây, đồ ăn vặt, lại mua thêm chút đồ bổ cho viện trưởng tuổi già.
Xe chậm rãi đi về phía cô nhi viện.
Cô nhi viện ở dưới chân một ngọn núi ở khu vực ngoại ô thành phố của thành phố Trạm Hải, có chút hẻo lánh, xe chạy nhanh một giờ mới đến.
Xe dừng lại ở cửa cô nhi viện, Mục Vân Đông xuống xe, vừa định gọi người cùng nhau tới dọn đồ thì đã nhìn thấy có hai thanh niên lén lút từ trong ngõ nhỏ kia đi ra.
- Hai người các anh đang làm gì vậy?
Mục Vân Đông hét lớn một tiếng.
Hai người không ngờ đột nhiên lại có người xuất hiện, cất bước chạy đi.
- Hai người này chắc chắn có chuyện.
Mục Vân Đông không chút chần chờ đuổi theo, làm anh kinh hỉ chính là không chỉ sức mạnh lớn lên, mà tốc độ cũng rất nhanh, trong nháy mắt đã đuổi kịp hai người.
Mỗi tay bắt lấy một người đột nhiên ấn lên trên tường, hai người lại không thể động đậy.
- Sức mạnh này không phải mạnh như bình thường!
Mục Vân Đông kinh hỉ, nhưng anh không có biểu hiện ra bên ngoài.
Hai người kia thì không quá tốt, bọn hắn hoàn toàn không thể tưởng được người trước mắt này thoạt nhìn tuổi không lớn nhưng lại có sức mạnh lớn cực kỳ, một tay đè xuống một người làm cho bọn hắn ngay cả phản kháng một chút cũng không làm được.
- Đại, đại ca, chúng tôi không làm gì cả? Anh thả chúng tôi đi.
Hai người cầu xin nói.
- Tôi còn chưa hỏi các người cái gì đã muốn tôi thả, nào có tiện nghi như vậy.
Mục Vân Đông hoàn toàn không để ý đến lời cầu xin của hai người.
- Thật sự đại ca, chúng tôi vừa đến nơi này thì anh đã tới rồi, chúng tôi cái gì cũng chưa làm?
- Các người còn muốn làm gì nữa?
- Cái gì cũng chưa nghĩ đến, anh cũng biết, nơi này là cô nhi viện, nghèo đến mức chính bọn họ cũng không có cơm ăn, nào có cái gì để lấy chứ.
Mục Vân Đông ngẫm lại cũng đúng, liền buông lỏng tay buông bọn họ ra.
Lúc này, cửa viện mở ra, mấy bạn nhỏ chạy ra:
- Oa, xe thật xinh đẹp.
Mục Vân Đông nhìn về phía phát ra tiếng, là mấy em trai em gái mà anh quen biết.
- Oa, là Đông ca, Đông ca đã trở về rồi.
Mấy bạn nhỏ chạy về phía Mục Vân Đông.
Mục Vân Đông giang hai tay ra, ôm lấy bạn nhỏ chạy tới, hai tên thanh niên kia lập tức nhân cơ hội này mà chạy.
- Tiểu Vân, tiểu Phi, có nhớ ca ca không?
Mục Vân Đông bế bạn nhỏ lên.
- Nhớ, ca ca đã lâu không trở về.
Bạn nhỏ tên Tiểu Vân làm nũng nói.
- Đến đây, cùng nhau dọn đồ ăn, có thật nhiều đồ ăn ngon.
Mục Vân Đông mở cửa xe, lấy ra một đống đồ ăn ngon.
Lại có vài bạn nhỏ đi ra, mọi người cười vui cùng nhau dọn đồ.
- Viện trưởng, con đã trở về rồi.
Mục Vân Đông nhìn về phía trong viện hô to một tiếng.
- Tiểu Đông đã trở về rồi!
Một bóng dáng già nua từ trong phòng bếp đi ra, đó là viện trưởng Trần Thanh Trì, hơn 60 tuổi.
Mục Vân Đông là một đứa trẻ bị vứt bỏ, không biết cha mẹ là ai, từ nhỏ đã sinh sống ở đây, đối với anh nơi này chính là nhà của anh, Trần Thanh Trì giống như cha của anh.
Mục Vân Đông đi lên trước, ôm lấy lão nhân đầu có chút trắng bạc này:
- Viện trưởng, con nhớ người.
- Tiểu tử thối, lớn như vậy còn làm nũng.
Viện trưởng sủng nịch vỗ vỗ đầu Mục Vân Đông.
- Viện trưởng, anh trai mua thật nhiều đồ, còn lái một chiếc xe xinh đẹp.
Có bạn nhỏ báo cáo với viện trưởng.
- Con còn chưa tốt nghiệp, lấy đâu ra tiền mua những thứ này.
Viện trưởng giáo huấn một phen:
- Đúng rồi, xe của con từ đâu ra?
- Con giúp người ta xem bệnh, người kia là một phú hào, thưởng cho con một chiếc xe.
Trên thực tế, Mục Vân Đông cũng trả lời như vậy.
- Có chuyện tốt như vậy sao?
Hiển nhiên là viện trưởng cũng không tin:
- Con đừng làm chuyện xấu đấy!
- Viện trưởng, người không tin con à, người biết y thuật của con mà, mấy đứa nhỏ trong viện đều là con chữa bệnh cho.
Viện trưởng nghĩ nghĩ cũng đúng, đứa nhỏ này từ nhỏ đã yêu thích học tập, thành tích rất tốt. Từ khi hắn học y thì mỗi lần trở về có đứa trẻ nào bị bệnh thì hắn cũng sẽ giúp đỡ xem thử, đúng là khá tốt, nhất thời yên tâm.
Mục Vân Đông lại lấy ra một tấm thẻ giao cho viện trưởng:
- Viện trưởng, đây là tiền khám bệnh do tên nhà giàu kia cho con, con giao cho người.
Viện trưởng không nhận thẻ:
- Con vừa mới tốt nghiệp, cái gì cũng không dễ dàng, giữ lại dùng đi.
Mục Vân Đông lại đưa thẻ vào trong lòng bàn tay của viện trưởng:
- Viện trưởng, cảm ơn mọi người đã nuôi nấng con khôn lớn, hiện tại con có thể kiếm tiền rồi, sau này con nuôi mọi người, các em trai em gái trong viện đều là người thân của con, con sẽ bảo vệ mọi người.
Mục Vân Đông nói rất chân thành, đây cũng là lời nói thật lòng của anh.
Viện trưởng nhận lấy thể, khóe mắt có chút ướt át:
- Được, ta nhận.
Ông lại hô to một tiếng với đám trẻ:
- Ăn cơm —
Một đám trẻ nhỏ được dì ở cô nhi viện dẫn đi bắt đầu rửa tay, ăn cơm.
Mục Vân Đông cũng không từ chối, đi theo mọi người dùng cơm, anh đã lâu không được hưởng thụ loại náo nhiệt này.