Cô lắc đầu ngại ngùng nói: “Hạn chế chạm vào tai, tôi cảm thấy khó chịu.”
Thực ra cũng không phải là cô, thân thể này vốn có vấn đề sẵn rồi. Gọi tai là nơi nhạy cảm cũng không quá, đời trước cô lăn lộn bị ba mẹ xách tay đến nổi nhón gót chân cầu xin tha thứ, chưa hề xảy ra phản ứng tương tự.
“Vậy sao?” Lam Vũ Hàn tắt máy sấy, cố ý kề sát vào tay thì thầm.
Cao Tử Hạ quay lại nhìn hắn chóp mũi của cả hai chạm vào nhau, gương mặt đỏ như quả cà chua chín mọng, đôi mắt phiếm hồng cả hai như chết lặng.
Qua một lúc, cô vùi đầu xuống giường tay không quên nắm lấy lưng quần, Lam Vũ Hàn dường như không tin vào chính mình ánh mắt dần dần hạ xuống nửa thân người, bên dưới đang ngẩn cao đầu như muốn chào hỏi.
Đã quá lâu rồi nên mới vậy chăng?
May mắn đối phương không nhìn thấy cảnh này, Lam Vũ Hàn rời khỏi giường bước chân nhanh chóng vào phòng vệ sinh, đóng sầm cửa.
Cao Tử Hạ nghe tiếng động lập tức ngóc đầu dậy, quay qua quay lại người đã đi mất rồi.
Cô chạm vào tóc, tự nói với mình: “Khô rồi này.”
Mới lúc nãy xuông đuột vì bị ướt, sau lại quay về dáng vẻ bồng bềnh xoăn nhẹ vốn có. Cao Tử Hạ thích nhất điểm này ở trên cơ thể, không cần tốn tiền để làm mấy mẫu tóc kiểu như vậy. Đời trước tóc cô không thuộc dạng thẳng tắp cứ đại trà không có điểm nhấn.
Con mèo của Lam Vũ Hàn thích thú chơi đùa với những lọn tóc, hắn thì thảm rồi lưng tựa vào cửa, tay vội vàng gỡ cúc quần, thuần thục kéo khóa, thân dưới vì kích động mà không ngừng gắng gượng ngẩn cao đầu nhô lên bên dưới chiếc quần lót đen, hơi thở đều đặn phả ra hơi nóng.
Lôi ra con quái vật gân guốc vừa thô vừa dài từ lâu đã sưng to, *** *** hồng sậm căng tròn vừa xuất đầu lộ diện đã được bàn tay to lớn của Lam Vũ Hàn bao bọc, truyền đến luồng nhiệt nóng hổi, hắn vuốt ve kết hợp chà xát lên xuống, thoải mái hưởng thụ mà tiết ra một ít dịch trắng đục.
Trên trán xuất hiện tầng mồ hôi mỏng, cổ họng hắn khô khốc, đầu ngẩn cao để lộ đường nét như được phát họa, yết hầu nhấp nhô di chuyển lên xuống đầy khiêu gợi.
Thời gian tắm của cả hai có độ chênh lệch rõ ràng, đến khi Lam Vũ Hàn xử lý xong bước ra ngoài với tinh thần thoải mái Cao Tử Hạ đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Dáng ngủ như con mèo đang cuộn người, không quên giữ chặt lưng quần, hình ảnh này làm hắn khá buồn nhưng khuôn miệng vẫn cười.
Đến thế giới này khiến đối phương cảm thấy không yên tâm sao?
Hắn đặt tay cô về vị trí cũ cẩn thận đắp chăn điều chỉnh nhiệt độ thích hợp, bản thân tùy tiện lấy một quyển sách đến sofa vừa ngả lưng vừa đọc, đến khi mắt dính chặt với nhau thì thôi.
Căn phòng đón nhận tia nắng của của sớm mai soi rọi từng ngóc ngách, Cao Tử Hạ theo thói quen đưa tay mò mẫm chiếc điện thoại định tắt báo thức, qua một lúc mà chẳng tìm được, cô mệt mỏi ngồi dậy đưa mắt nhìn chung quanh.
Chiếc điện thoại được đặt ngay ngắn trên đầu tủ cạnh giường, cô vò đầu ngáp một cái nước mắt làm nhòe đi tầm nhìn, nhưng vẫn nhận ra hình ảnh người đàn ông nằm nghiêm chỉnh trên sofa, tay đang cầm quyển sách úp nó trước ngực.
Bước xuống giường đi hai ba bước sắc mặt Cao Tử Hạ tái nhợt nhìn xuống bên dưới, cái quần tụt xuống như lẽ đương nhiên.
“Thật phiền phức.” Cô lẩm bẩm trong miệng.
Dứt khoát bỏ cái quần qua một bên, áo đã đủ dài rồi nếu không cố ý chắc chắn không sao, trong phòng cũng chỉ có hai người.
Cao Tử Hạ nhẹ nhàng lấy đi quyển sách trên tay Lam Vũ Hàn, đem chăn đắp cho hắn rồi đi đánh răng rửa mặt.
Làm xong cô ra bên ngoài mở ban công đón nắng sớm, làm vài động tác để khởi động. Đứng từ trên phòng Lam Vũ Hàn không thể quan sát được hết tất cả, nhìn xuống bên dưới vừa vặn thấy được cái đài phun nước đang hoạt động, bên kia là khu vườn được cắt gọn gàng.
Ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế nhìn ngắm cảnh vật đến chán trường, Cao Tử Hạ vào bên trong nằm dài trên giường nghịch điện thoại.
“Thật giống với mèo.” Lam Vũ Hàn vén chăn thả hai chân xuống khỏi sofa.
Cao Tử Hạ chờ nãy giờ cũng chờ được tên ma bệnh thức dậy: “Tôi còn chưa được tắm.”
“Đợi tôi một chút.” Hắn đem chăn về giường sau đó vào phòng vệ sinh, lúc quay ra dáng vẻ vô cùng khác biệt.
Mỗi lần hắn đi tìm đồ đều là tự mình đem về, thật khó hiểu khi không để quản gia lo chuyện này. Lam Vũ Hàn rời khỏi phòng sau đó đem về một túi giấy sang trọng có thương hiệu in nổi trên đấy.
Bên trong có đồ lót và một chiếc váy độ dài qua đầu gối với màu chủ đạo là xanh lam, có chỗ cắt xẻ hơi cao mỗi lần bước đi đều để lộ đôi chân thon thả mà Cao Tử Hạ tốn công tập luyện. Kết hợp với nơ cài phía sau vừa thể hiện được nét nữ tính vừa uyển chuyển nhẹ nhàng.