Cao Tử Hạ tiếp tục nói, trong ánh mắt hiện rõ sự tôn sùng: “Vị ấy như người duy trì công bằng, phân rõ trắng đen, là khắc tinh của những kẻ dùng tiền che đậy tội ác.”
“Oai hùng thế sao?” Ánh mắt Lam Vũ Hàn cực kỳ phức tạp.
Đã đọc qua sơ yếu lý lịch, điều liên quan đến Cao Tử Hạ, những chuyện xoay quanh gia đình họ Cao, họ hàng gần xa, sự kiện lớn nhỏ. Lam Vũ Hàn biết rõ chẳng có phi vụ bắt cóc tống tiền nào cả.
Đại tiểu thư nhà họ Cao bị bắt cóc? So với việc đem tiền đến chuộc khả năng cao là bỏ mặc, tùy bọn người xấu xử lý.
Hắn thu lại ánh mắt, khẽ cười hỏi: “Thích người đó?”
Cao Tử Hạ thẳng thắn gật đầu, thầm nghĩ bản thân ở đời trước đã chết rồi, triệt để cắt đứt các mối quan hệ, không còn ai biết đến sự tồn tại, rằng cô là ai.
“Tôi là chồng cô, thừa nhận như thế dường như không được hay cho lắm.” Lam Vũ Hàm làm bộ làm tịch nói.
“Là giả mà.”
Cạch!
Tiếng mở cửa phá tan bầu không khí, người phụ nữ lúc nãy nói đỡ cho cô xuất hiện một cách đầy bất ngờ, vẻ mặt sửng sốt hỏi: “Cái gì là giả?”
Bà ấy tên Nghiêm Hải Quỳnh, mẹ của Lam Vũ Hàn là phu nhân của Lam Nhật Tâm, xuất thân từ gia đình danh giá, gia đình có truyền thống làm kinh doanh nhưng mối hôn nhân của hai nhà Lam – Nghiêm không phải vì mục đích liên hôn thương mại.
Lam Vũ Hàn chính là kết quả cho cuộc tình viên mãn, gia đình trọn vẹn, bằng chứng là hắn được nuôi dạy rất tốt. Muốn dọn ra ở riêng là dọn, nói không lấy vợ là không ai ép, mãi đến khi bản thân bị thương bất đắc dĩ phải chấp nhận.
Cao Tử Hạ kinh hãi đứng bật dậy, cuối người thành khẩn nói: “Vừa rồi con chỉ nói đùa với anh ấy.”
Nghiêm Hải Quỳnh vội vàng đến đỡ người dậy: “Đừng sợ hãi như thế, ta không có ăn thịt người.”
“Người lên đây làm gì?” Hắn nhíu mày hỏi.
Ngồi xuống ghế, Nghiêm Hải Quỳnh bày ra vẻ mặt sầu não: “Nhìn cái loại người đó, không chịu nỗi.”
Cao Tử Hạ ngại ngùng lên tiếng: “Con nên xưng hô như thế nào đây ạ?”
Hải Quyền ngạc nhiên nhìn đứa con trai của mình, lát sau mở miệng: “Ta là mẹ của nó, từ nay về sau gọi là mẹ.”
“Dạ?”
“Gọi mẹ!”
“Mẹ, con…”
“Được rồi, được rồi.” Nghiêm Hải Quỳnh xua tay nói tiếp “Lúc nãy con chưa ăn được gì mau dùng bữa đi, đừng để ý đến kẻ phóng hỏng bầu không khí như ta.”
Lam Vũ Hàn nghe thế liền nhắc đũa, gấp con tôm được lột vỏ vào bát Cao Tử Hạ, định ăn phần mình thì nhận được ánh mắt không mấy thân thiện đến từ Nghiêm Hải Quỳnh.
Hắn nhẹ nhàng đặt đũa xuống.
“Chuyện con nói qua điện thoại là sao, nói rõ một chút.” Giọng điệu mền mỏng thoáng chút thay đổi, Nghiêm Hải Quỳnh trở về điệu bộ cao ngạo của mình.
“Muốn Diên Gia phá sản, Diên Ảnh phải đi ăn xin, tốt nhất là bị bán vào mấy chỗ không sạch sẽ cho người khác chơi đến chán thì thôi.”
Lam Vũ Hàn nhìn vào dĩa cá, trước khi trở thành thực phẩm giàu dinh dưỡng, nó bị đầu bếp cạo sạch lớp vảy, cứa vào da thịt, sau đó thì sao? Nhúng vào dầu đang sôi sùng sục, làm thức ăn cho kẻ khác.
Hắn nhìn mẹ mình, ẩn sâu là sự thù hận, bà ấy trước giờ chưa từng thấy qua loại căm thù này.
Đứa con trai duy nhất luôn lạnh nhạt, thờ ơ và khinh thường kẻ khác, giờ đây biết đã biết đến loại cảm giác căm thù, ngọn lửa đang cháy âm ỉ trong lòng đến khi bùng phát khiến cho người khác phải khiếp sợ.
Cao Tử Hạ đang nhai thịt tôm bỗng dưng cảm thấy ngượng miệng, cố gắng nuốt xuống cho xong: “Anh đang cảnh cáo tôi sao?”
Nghiêm Hải Quỳnh chạm nhẹ lên đầu cô an ủi, vỗ vai trấn an: “Không có chuyện đó đâu, thời gian sắp tới phải ủy khuất cho con rồi.”
Khi mặt trời chưa lên Lam Vũ Hàn đã gọi điện hỏi bà ấy có biết đến đoạn clip ghi lại cảnh Cao Tử Hạ ra tay nghĩa hiệp hay không? Nghiêm Hải Quỳnh đã xem qua cũng có ấn tượng, hắn trực tiếp hỏi có biết chủ nhân chiếc túi kia là ai không? Rồi ẩn ý nói đến chuyện con mèo nhà mình bị người ta đuổi đánh, trong lời nói chứa bao nhiêu phẫn nộ.
Đứa con dâu Nghiêm Hải Quỳnh chọn, vừa giúp em gái bà ấy tìm chiếc túi còn bị người ta ức hiếp.
Bởi vì Cao Tử Hạ được ấn định một vai diễn, bà ấy không biết chắc đó là thực lực hay có sự nhúng tay. Nhưng điều quan trọng, có kẻ ganh tị với những gì cô đạt được, lăm le muốn một chân trong bộ phim, bày trò với ý định dạy cho con dâu của bà ấy một bài học.
Nghiêm Hải Quỳnh thu tay lại, dáng vẻ hào hứng đề nghị: “Chiều nay chúng ta đi dạo một chút, có được không?”