Quản gia thành thật đáp: “Thành phố Nhất Nguyên.”
Cô đi vài ba bước như không muốn nghe thêm câu nào nữa, địa danh phát ra từ miệng người kia sao mà xa lạ quá. Đi đến bên cửa sổ nhìn ra khung cảnh bên ngoài, không ngoài dự liệu nơi này chưa từng đi đến bao giờ.
Quản gia âm thầm thu dọn giúp cô, tất cả gom gọn chưa đầy một vali.
Ngày ra mắt gia đình chồng hoặc có thể là chồng, nếu thảm một chút thì đến làm quen với ngôi nhà mới. Quản gia chua xót soạn cho đại tiểu thư nhà mình trang phục chỉnh chu nhất trong số hành lý mang theo, chiếc đầm trắng xếp ly cùng với cái áo khoác nửa lưng che đi bắp tay tăng thêm vài phần lịch sự nhã nhặn.
Trong khi đó cô đang cố gắng sắp xếp mạch suy nghĩ, đột nhiên cảm giác buồn nôn dâng lên, đôi mắt ngậm nước muốn trào ra bên ngoài. Một cái nhìn bao quát lập tức chạy vào phòng vệ sinh cấm mặt vào bồn cầu nôn hết những thứ có trong bụng.
Ngạc nhiên thay, ngoài số thuốc chưa tiêu hóa kia thì chẳng còn gì, nhìn thứ nhầy nhụa trong bãi nôn đã đoán được cơ thể này chưa có gì bỏ bụng.
Cô vừa đứng lên cơn đau đầu lập tức ập đến, cảnh vật đột nhiên chuyển động theo hình vòng tròn, khi mọi thứ qua đi nước mắt rơi lã chã.
Ký ức vừa tiếp nhận không phải là của bản thân mà chính là Cao Tử Hạ, đại tiểu thư nhà họ Cao.
Đôi mắt lúc nãy ngờ nghệch vì không hiểu chuyện gì sau khi súc miệng, rửa mặt đã có thần hơn. Hiểu ra bản thân vì sao xuất hiện ở nơi này, là Cao Tử Hạ tạo cơ hội cho một kẻ đáng lý phải chết tiếp tục sống.
Sau khi thay đồ mà quản gia chọn, Cao Tử Hạ nói: “Đi thôi, nơi dơ bẩn này tôi không muốn ở lại thêm giây phút nào nữa.”
Thái độ và cách nói khác hẳn ngày thường khiến quản gia giật thót.
Đôi mắt ngày thường ẩn chứa bao nhiêu sự buồn tủi nay lại ánh lên bao nhiêu cương quyết và lạnh lùng, vốn dĩ dáng mắt của Cao Tử Hạ là dáng mắt sâu, ngày thường không cười đã thấy xa cách, khó gần nay thêm phần bí ẩn thu hút ngoài sức tưởng tượng.
Bước xuống nhà chẳng để ba người kia vào mắt, dù biết bọn họ trước đây đối xử với Cao Tử Hạ không tốt nhưng hiện tại chưa thể đụng đến. Thân thể này quá gầy gò, một cơn gió thổi nhẹ đã lung lay.
“Chúc mừng chị, gả cho một người chết.” Cao Tử Hy mắt nhìn theo, buông lời mỉa mai.
Lướt qua bọn người rắn rết, đi thẳng ra bên ngoài, người của Lam Gia sau cuộc điện thoại đã đến đón. Tài xế giúp cô an bài hành lý, người ngồi ở trong xe chống cằm nhìn ngắm cảnh cảnh vật được tua nhanh ở hai bên đường.
Cô trước đây cãi gia đình nhất định phải trở thành cảnh sát tiêu diệt cái ác, bảo vệ sự thật. Dấn thân vào mới biết công việc này vất vả bao nhiêu, cực nhọc bao nhiêu cuối cùng mất luôn cái mạng nhỏ.
Nghe lời ba mẹ yên ổn thừa kế gia nghiệp kinh doanh cửa hàng quần áo hoặc tiếp quản chuỗi khách sạn, đã không thê thảm đến mức bị ép gả cho một người xa lạ.
Đã có cơ hội sống lại thì phải cho bản thân tự do, kiếm ít kiếm nhiều nhất định phải đi du lịch vòng quanh thế giới, trước tiên phải trả thù cho cái cơ thể cô đang sử dụng.
Phải trốn tránh cái ý nghĩ tiêu diệt cái xấu, trốn ý nghĩ làm việc quanh năm ba trăm sáu mươi lăm ngày.
“Nhất định phải trốn.” Cô vô thức nói ra bốn chữ.
Tài xế đang suy trì cái tốc độ không phải chậm, sau khi vô tình nghe được đã vượt mấy cái đèn đỏ để nhanh nhanh một chút đưa Cao Tử Hạ đến nơi.
Chiếc xe dừng trước ngôi nhà nằm trơ trọi một mình, xung quanh vắng vẻ yên tĩnh Cao Tử Hạ đợi cổng nhà mở rộng thì ngang nhiên bước vào.
Nghĩ cách nào cũng không nghĩ đến bản thân không được cưới hỏi đàng hoàng, đến khi vào nhà cũng chẳng lấy một người ra đón chào, số phận như này thì quá hẩm hiu.
Ngôi nhà mở cửa sẵn đứng từ bên ngoài nhìn thấy một phần nội thất bên trong, Cao Tử Hạ không gấp thưởng thức từng bông hoa ngọn cỏ, đường đi đáng lý mà một đường thẳng cô lại biến nó thành hình dích dắc.
Đôi mắt từ trên cao nhìn xuống, thông qua khe hở của tấm rèm cửa quan sát.
Cao Tử Hạ kéo vali vào nhà, giờ phút này nên có người ra tiếp đón ít nhất là người làm hoặc là chủ ngôi nhà. Dẹp những vấn đề đó sang một bên, thông qua đánh giá sơ bộ ngôi nhà này quá u ám làm cho không khí phẳng lặng mang đến cảm giác lạnh lẽo.
Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào dần dần thu nhỏ, Cao Tử Hạ ý thức quay đầu cánh cửa đóng sầm, tất cả diễn ra như thể bản thân rơi vào hang hổ của tội phạm.
Cô dâng trào sự phấn khích khi năm đó vào sào huyệt của bọn buôn người, bắt đầu chạy lăng tăng đi tìm chỗ mở cửa, khi xác định không thể đi ra bằng cửa chính thì trực tiếp cầm cái chân nến chất liệu bằng đồng chuẩn bị nắm thẳng về hướng cửa kính trong suốt.