Diên Ảnh được vinh dự vài lần đến Lam Gia, gặp gỡ Lam Vũ Hàn không phải thường xuyên nhưng số ít lần gặp mặt khiến cô ta nhận ra một điều.
Lam Vũ Hàn luôn nhìn cô ta chằm chằm, nhất là đôi mắt. Nhìn ngắm quên cả việc bản thân đang nói chuyện với trưởng bối, trong đôi mắt chứa bao nhiêu sự dịu dàng và ôn nhu.
Những lần gặp khó khăn, Lam Vũ Hàn đều âm thầm giúp đỡ, từ lâu cô ta nhận định hắn thích thầm mình.
Cao Tử Hạ đến trưa không có tâm trạng dùng bữa, nhốt mình trong phòng lắp hết mô hình nhỏ mà trước đây còn dang dở. Lần này cô thành công rồi, so với hình mẫu phải nói giống hệt, lập tức cầm thành phẩm chạy vội ra khỏi phòng.
Loay hoay một lúc cô nhìn thấy Thạch Lý đang chuẩn bị bữa chiều, Diên Ảnh vẫn còn ngồi ở phòng khách, mà tên ma bệnh ngồi ở đối diện đang tập trung vào laptop, khung cảnh trông thật hài hòa.
Lam Vũ Hàn đột nhiên ngước đầu nhìn lên, vừa hay bắt gặp cảnh Cao Tử Hạ xoay người định rời khỏi.
“Hạ Hạ, em có chuyện muốn nói sao?” Lam Vũ Hàn chẳng biết giọng nói của mình có đủ để đối phương nghe hay không, có dễ nghe như bản thân hắn nghĩ.
Bước chân cứng đờ, thân người chậm rãi xoay lại, hướng về phía hắn, giọng điệu này có chút sởn gai ốc. Đời trước loáng thoáng trong giấc mơ, cô mơ thấy đội trưởng dùng giọng điệu này để nói chuyện.
Nhìn phản ứng của người kia, Lam Vũ Hàn đoán thanh âm vừa rồi không được hay, hiện tại hắn nghĩ đến chuyện cho dù có đọc khẩu hình thành thạo đến mấy, cũng là khuyết điểm trong mắt người khác.
Hàng mi cụp xuống mang theo bao nhiêu nỗi niềm ẩn sâu trong lòng, hắn cảm nhận được có người nâng khuôn mặt của mình lên, thoang thoảng mùi béo ngậy của sầu riêng.
“Bình thường dùng hai tay lắp mãi không xong, hôm nay dùng một tay đã hoàn thành.” Cao Tử Hạ cười vui vẻ nói tiếp “Có giỏi không?”
Hắn cười nhẹ rồi nói: “Bình thường do em lười biếng.”
Trong mắt hai người bọn họ phản chiếu hình ảnh của đối phương, Thạch Lý đứng xem kẻ dư thừa nhịn không nổi cười thầm trong lòng, bà ta đã lớn tuổi nhìn nhận vấn đề như vậy là không nên, nhưng thuyền mà ta bước lên không có tên Ảnh họ Diên.
“Tôi muốn ra bên ngoài, đi dạo.” Lam Vũ Hàn ôn hòa mở lời.
Sự thật hắn đã đợi Cao Tử Hạ xuất hiện, đợi cô xuống kéo hắn ra khỏi chỗ này, không muốn dính vào của nợ nào đó. Bữa trưa không dùng cùng cô cảm thấy mùi vị cực kỳ tệ, hắn không ăn được bao nhiêu.
Diên Ảnh đứng bật dậy: “Em có thể đi cùng anh không?”
Ánh mắt Lam Vũ Hàn đang ở chỗ Cao Tử Hạ, đương nhiên không biết cô ta đang nói những gì. Cô ta hoàn toàn bị ngó lơ nhưng không vì thế mà nản chí, Diên Ảnh cùng hai người bọn họ ra bên ngoài đi dạo.
Đang là buổi chiều nên nắng dịu đi mấy phần, Cao Tử Hạ đứng ở phía sau một tay dùng lực một tay đặt hờ giúp hắn đẩy xe, Diên Ảnh đi bên cạnh miệng cứ luyên thuyên không ngừng.
“Anh còn nhớ lần đầu anh gặp em không? Cứ nhìn em mãi thôi, làm cho trưởng bối trong nhà nghĩ chúng ta quen biết nhau từ trước.” Diên Ảnh ngại ngùng nói tiếp “Khi em vừa mới bước vào giới giải trí là anh đã giúp em có thêm tài nguyên, mặc dù anh không nói em đều biết.”
Lam Vũ Hàn chẳng nghe thấy chữ nào, ánh mắt giữ thẳng ở phía trước, ngắm cảnh vật chung quanh khi cần thì ngoáy đầu nhìn Cao Tử Hạ, cô hiểu ý lập tức đến trước mặt anh, hạ thân người vừa tầm mắt để cả hai có thể giao tiếp.
Một người nhìn từ cao xuống, một người ngước nhìn lên, điều đó khiến Cao Tử Hạ không thoải mái làm cô nhớ về vài thứ.
Trước khi chết đó đều là những áp đặt do những người xung quanh tạo ra, cô chưa một lần đặt mình ở vị trí cao dùng quyền thế để tỏ vẻ, bọn họ cứ lặng thầm dán thêm nhiều tờ giấy ác ý lên con hình nhân.
Lam Vũ Hàn chầm chậm mở miệng: “Bác sĩ Lưu nói sẽ đến trễ, em hãy xuống cho anh ta xem xét, đừng trốn trong phòng.”
“Nhất định mà.” Cao Tử Hạ bị hắn nhìn ra rồi, trước đây cô luôn trốn tránh những buổi tập vật lý trị liệu, để đối phương thoải mái.
Cô hứng thú nói: “Mô hình của chúng ta còn chưa hoàn thành.”
Hắn khẽ cười: “Không được.”
Cuộc trò chuyện của bọn họ chẳng ai có thể xen vào, Diên Ảnh đứng bên cạnh tức đến run người, cô ta đến đây là muốn xác nhận Lam Vũ Hàn có phải là người bỏ ra số tiền lớn để mở đường cho Cao Tử Hạ hay không, nghĩ đến viễn cảnh hắn đang giả vờ nên cố chấp ở lại.
Xem ra Lam Vũ Hàn là tên tàn phế, sống vật vờ như thế khiến cô ta không muốn bám theo nữa.
Diên Ảnh khinh bỉ nói: “Tôi về trước.”
Cao Tử Hạ gật nhẹ đầu: “Không tiễn.”
Đến khi cô gái tóc vàng đi xa, cơ hội nói chuyện thật lòng của bọn họ đến rồi.