• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lưu Hạo Bình cười ngại ngùng kéo thằng nhóc thối lui ra, nhỏ giọng dặn dò: “Chị ấy ngủ rồi, con đừng quấy.”

Lam Vũ Hàn bình tĩnh mở miệng: “Hai người ra bên ngoài trước.”

Hắn lau đi giọt nước chảy xuống hõm cổ, đôi tay mân mê cái ly trong tay sau đó hạ quyết tâm, giữ nước trong miệng rồi truyền qua cho cô.

Mừng là Cao Tử Hạ chịu nuốt xuống, trái tim đập loạn ở nơi ngực trái một lúc lâu. Lam Vũ Hàn đặt ly nước lên đầu giường, ánh mắt không dám nhìn đến chỗ cô.

Hắn muốn quay về phòng gọi Thạch Lý lên chăm sóc, chỉ sợ bản thân không chu đáo khiến cô phát sốt trong đêm.

Thạch Lý đứng bên ngoài nghe dặn dò của bác sĩ Lưu về cách thức làm cho chỗ bị trật giảm sưng đau, cả chế độ ăn uống sau.

Sau khi tiễn bác sĩ Lưu về thì vội vàng lên kiểm tra tình hình, cánh cửa mở hí ra cảnh tượng Lam Vũ Hàn nằm ở sát mép giường, bên cạnh là Cao Tử Hạ nắm chặt tay không buông đặt ở trước bụng mình.

Hiếm khi thấy bọn họ hòa thuận, Thạch Lý không dám làm phiền, bà ta xuống nấu bữa tối. Một người lưu lạc ở phương trời nào, nhất định không có gì bỏ bụng, một người vì lo lắng mà không thể dùng bữa.



Cao Tử Hạ tỉnh dậy sau giấc ngủ, đèn sáng khiến mắt chưa kịp thích ứng, tay không bị thương vừa nhấc lên đã tặng kèm theo một cánh tay người khác.

Cô giật thót, bật dậy ngay lập tức, sau khi nhận ra đó là Lam Vũ Hàn thì càng hoảng hốt hơn, hoài nghi bản thân mộng du đi nhầm phòng.

Từ khi dậy cô chưa để lọt ra âm thanh nào, chỉ là loạt hành động quá khả nghi. May mắn là hắn chưa tỉnh dậy, gương mặt khi ngủ không hề buông lõng, hàng chân mày kéo gần lại với nhau, như gặp phải cơn ác mộng.

Cô dùng ngón trỏ chạm nhẹ lên trán, vì hành động nhỏ này mà đánh thức con ma bệnh.

Ánh mắt nhìn như muốn hỏi sao lại xuất hiện trong phòng tôi?

Cao Tử Hạ nhích người qua một chút, chuẩn bị tinh thần để giải thích.

Giọng khàn khàn, cô nói: “Tôi không sợ xấu mặt trước mọi người đâu.”

Lam Vũ Hàn biểu thị ghét bỏ việc đang nói đến, đầu quay sang hướng khác. Hắn khó khăn ngồi dậy để lưng tựa vào giường, cô nhanh nhẹn lấy gối cho đối phương kê lưng, sau đó quay lại vị trí, quỳ trên giường với chiếc nệm êm có độ đàn hồi.

“Anh hiểu lầm rồi.” Cao Tử Hạ lập tức xua tay “Là do tôi suy nghĩ nhiều, sợ mọi người bàn tán khiến anh không vui.”

Cô nhíu mày nói tiếp: “Cái này cũng không đúng, thật ra, thật ra…”

Hắn đưa ly nước trên đầu tủ cạnh giường cho cô rồi nói: “Cô đừng nói một chút rồi dừng, tôi không hiểu.”

Cao Tử Hạ uống một hơi hết sạch ly nước, mím môi nói: “Là tôi tự mình đa tình, nghĩ rằng anh vì tôi bị thương nên gấp gáp muốn đến bệnh viện cùng. Nghĩ đó là quyết định bốc đồng, không muốn anh mạo hiểm, sau này để lại vết thương về mặt tâm lý nên mới cư xử như thế.”



“Bây giờ tôi công khai anh trên nền tảng mạng xã hội còn được.” Cô dõng dạc tuyên bố.

Lam Vũ Hàn điềm tĩnh thả ra mấy chữ: “Vậy thì làm đi.”

Cao Tử Hạ bán tín bán nghi lấy điện thoại được Lý Thạch đặt ngay ngắn ở đầu giường, vào giao điện của IG.

Cô ngờ nghệch hỏi: “Tài khoản của anh tên là gì?”

“Vũ.VT” Hắn nghiêm chỉnh đọc.

Nhập từ khóa ra được tài khoản tương tự, ảnh đại diện để mỗi hình bàn tay thon dài, ẩn hiện vài đường gân quyến rũ. Cái đáng chú ý nhất chín là số lượng người theo dõi, hơn hai triệu người còn hơn cả người hoạt động trong giới giải trí.

Hành động của cô giống như đang tuyên chiến với hai triệu người vậy, có chút đang sợ.

Cao Tử Hạ nhấn theo dõi, đăng dòng trạng ngắn gọn mấy chữ: “Đừng giận nữa, ông xã.”

Trước khi đăng còn không quên a còng người mà cô nói là ông xã, làm xong hết thảy đưa cho Lam Vũ Hàn xem.

Cô vào phòng vệ sinh tắm lại một lượt, lúc vào gấp gáp nên chưa lấy đồ. Cao Tư Hạ ló cái đầu mèo ra bên ngoài xác nhận lại một thứ, không ngờ tên ma bệnh vẫn chưa rời đi.

Ánh mắt nhìn về phía cửa phòng, cô lập tức nói: “Tôi quên lấy đồ rồi, anh ra bên ngoài trước đi.”

“Tôi lấy giúp cô.” Hắn mặt dày nhất quyết không đi.

Cao Tử Hạ gấp gáp nói: “Không tiện.”


Lam Vũ Hàn đã đến tủ quần áo, bởi vì không thể đứng nên hắn lấy đồ từ ngăn bên dưới cùng với đồ lót, đem đồ đến trước phòng vệ sinh.


Cao Tử Hạ bên trong mặt đỏ như cà chua, tay không bị thương nhanh như chớp lấy đồ từ trên tay hắn.


Cô chật vật một lúc mới ra bên ngoài, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Thật muốn gọi đầu, nhưng tay bất tiện quá.”


“Tôi giúp cô.” Lời đề nghị bất ngờ đến từ Lam Vũ Hàn.


Cao Tử Hạ quên mất người này không phân biệt âm thanh lớn nhỏ, chính là dựa vào khẩu hình miệng để giao tiếp.


“Anh sẽ bị ướt.” Cô nghiêm túc nhìn hắn nói tiếp “Tôi nhờ dì Lý cũng được.”


Đi cùng với hắn vào thang máy, đây là lần đầu tiên cô dùng, phòng ngủ ở tầng một không cần lười nhác đến như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK