“Có lỗi hay không không quan trọng, quan trọng là bạn có biết mình có lỗi để sửa hay không.”
________
Đánh thằng bạn mình một trận ra trò, Vương Tuấn Phong lườm sang kẻ có thể là chủ mưu tất cả đang cười bò lăn dưới sàn, trầm giọng.
“Mày nói với nó cái gì vậy hả?”
Hạ Tiểu Dii nổi tiếng cười day như đỉa đâu vì thái độ muốn băm mình ra thành trăm mảnh vứt xuống biển cho cá ăn của Vương Tuấn Phong mà nín lại, cô bò lên ghế ngồi cười tiếp. Cảm thấy cười đủ rồi cô mới lấy điện thoại ra đưa cho Vương Tuấn Phong xem.
“Nè, mày tự nhìn đi, cả trường này đang đồn mày thích đàn ông đó, há há há. Chẳng trách Lý Bạch Long tưởng mày thích nó, há há há.”
Vương Tuấn Phong đen mặt.
“Con gái con lứa tính nết như mày thì sau này có chó nó lấy, chuẩn bị tâm lý ế cả đời đi con.”
Không thèm đôi co với đứa mất não, cậu mở điện thoại lên xem thử xem có thứ gì. Từng dòng từng dòng một được cậu đọc không sót một chữ nào. Cậu để ý mấy tin nói cậu thích đàn ông đa số đều có màu xanh nhẹ, đoạn trả lại điện thoại cho cô, cậu nói.
“Mày hay quá ha, không lo học hành gì tối ngày lên mạng làm khùng làm điên.”
Hạ Tiểu Dii cười hề hề, mấy cái tin của cô gửi đi sẽ có màu xanh nhạt, dùng để phân biệt với mấy tin khác ấy mà. Tâm tư nhỏ bị phát hiện, nhưng có vẻ như Vương Tuấn Phong không có biểu hiện là tức giận, như vậy thì cô đoán đúng rồi. Vương Tuấn Phong thích ba của cậu ấy, người đàn ông tên Trịnh Minh An.
Biết làm sao được, suốt bảy năm trời làm hủ nữ cô cực kỳ nhạy cảm cũng như dễ dàng đánh hơi thấy mùi real love. Nhìn cái thái độ cùng cử chỉ thân mật của hai người họ cô đã nghi từ lâu lắm rồi, lần này thì đừng hòng chối cãi.
Nhận ánh mắt sáng rực của Hạ Tiểu Dii truyền tới, ánh mắt sắt bén như muốn đâm thủng vào lỗ trên người cậu mới hả dạ, Vương Tuấn Phong theo bản năng né tránh.
“Mày làm gì nhìn tao dữ vậy? Thấy tao đẹp trai hơn bình thường à?”
Lý Bạch Long bị đánh ngất vừa tỉnh dậy nghe Vương Tuấn Phong tự luyến thật sự muốn đập đầu vô tường để ngất thêm lần nữa, Lý Bạch Long ho khan.
“Khụ, mày đẹp bằng tao à thằng quỷ, không phải thì thôi làm gì đánh tao dữ vậy? Muốn cho tao đi về gặp mặt ông bà luôn à?”
Kể ra Vương Tuấn Phong ra tay cũng quá ác đi, mặt mày Lý Bạch Long bầm giập hết cả, khóe môi còn rỉ ra chút máu. Hạ Tiểu Dii thải cho Lý Bạch Long một túi khăn giấy ướt, một tay kéo cậu lên bàn ngồi, chẹp miệng hai cái.
“Chậc, nó hỏi có mấy chữ mà mày đánh nó ba má nhìn không ra thế này, nếu như lúc nãy không phải nó hỏi mà là tao hỏi chắc mày đánh tao ngủm luôn rồi quá. Thật là, tao về méc ba mày là mày đi học kiếm chuyện đánh bạn nè, cho ba mày đá mày ra đường luôn.”
Vương Tuấn Phong định nói gì đó nhưng thôi. Cậu có thể thắng cô trên mọi phương diện nhưng về khoản ăn nói thì cậu xin đầu hàng. Dạng lanh lợi miệng lưỡi giảo hoạt như cô thì có mười cái miệng cũng không nói lại chứ huống chi một mình cậu. Lỡ phật lòng cô thì cô chạy đi mách Trịnh Minh An thật thì tiêu đời.
Nhìn mặt mũi Lý Bạch Long bị cậu đánh cho hỏng, Vương Tuấn Phong hối hận vì bản thân quá kích động, một phần cũng vì cậu vừa đến trường bị mấy cô gái chỉ trỏ nói cái gì đó, tâm trạng không tốt, cậu không kiểm soát được hành động của mình. Cuối cùng lỗi sai vẫn ở chỗ cậu, Vương Tuấn Phong đi lại lấy ra một miếng khăn giấy lau lau khóe môi cho Lý Bạch Long.
“Tao xin lỗi, đánh mày mạnh tay quá.”
Lý Bạch Long cười hề hề, cậu biết rõ tính tình của Vương Tuấn Phong nên không giận, hơn nữa là do cậu tự tìm đường chết, đang yên đang lành tự nhiên bổ não ra câu chuyện Vương Tuấn Phong thích mình, điên thật mà.
Tất cả đều là tại con yêu nghiệt thành tinh Hạ Tiểu Dii!!!
Lý Bạch Long thầm mắng Hạ Tiểu Dii 7749 9981 lần xong mới bảo.
“Không sao, mày đánh còn nhẹ lắm, miễn là mày đừng thích tao là tao mừng rồi, đội ơn trời.”
“Mày muốn ăn đấm nữa hay gì?”
“Không, không có, không có.”
Nhớ ra tâm trạng Vương Tuấn Phong không tốt, Lý Bạch Long hỏi lại.
“Vậy sáng sớm mày nổi điên cái gì? Á à, mày lấy bố mày ra làm hình nhân thế mạng có phải không?”
Vương Tuấn Phong trước giờ không giấu bạn bè điều gì, ngoài việc của Trịnh Minh An ra cậu đều không ngại mà nói với hai người họ.
“Ừm, sáng ra gặp mấy đứa con gái cứ nhìn tao xì xầm to nhỏ, hơi khó chịu.”
“À, vậy chắc là do diễn đàn hôm qua rồi. Nhắc mới nhớ, hôm qua tao nghe nói ba mày tới tận quán đón mày về hả?”
“Theo tao biết là vậy.”
“À.”
Được bổ não vài ngày cộng thêm cậu phát hiện ra Vương Tuấn Phong cực kỳ nhạy cảm khi ai đó nhắc đến ba của cậu ấy, Lý Bạch Long lờ mờ đoán ra được ý nghĩa câu nói cụt ngủn của Hạ Tiểu Dii mấy ngày trước. Quay sang nhìn Hạ Tiểu Dii chỉ thấy cô đứng đó nhìn về phía này, trên môi nở một nụ cười thiếu đánh.
Hừ, đúng là thèm đòn mà.
___________
Kéo rèm cho người nhà đánh nhau, chống chỉ định cho đàn ông đang mang thai và đang cho con bú, cảm ơn.
Lý Bạch Long: sao mày đánh tao thằng quỷ này.
Vương Tuấn Phong: đánh cho mày tỉnh ra, mày nhìn xem mày có được đẹp như pa pa Trịnh Minh An đâu mà nói tao thích mày, thằng ngu này.
Lý Bạch Long: a a a a a a a a a a a a, anh Trịnh Minh An mau đến cứu em…
Vương Tuấn Phong: mày có chạy đằng trời.
Trịnh Minh An: e hèm, ba nghe cả rồi nhé ಡ ͜ ʖ ಡ
Trịnh Minh An: con thích ba là vì ba đẹp trai? ಡ ͜ ʖ ಡ? ಡ ͜ ʖ ಡ?
Vương Tuấn Phong: papa, papa hiểu lầm rồi, con không có nói như thế.
Trịnh Minh An: à ra thế ಡ ͜ ʖ ಡ
Ngủ ngoài sofa vài bữa làm quen với muỗi nha con yêu ಡ ͜ ʖ ಡ
Vương Tuấn Phong: không mà ( ᵒ̴̶̷᷄ д ᵒ̴̶̷᷅)
Hạ Tiểu Dii: Bỏ cái tật ăn nói sà lơ nha ông dà!
(◔‿◔)
___________
10/03/2023
🍒: ui là chời mấy chị ಡ ͜ ʖ ಡ
Kiểu như sợ cái gì thì ta nên làm cho cái đó biến mất, vậy em sợ kim thì em có nên… ಡ ͜ ʖ ಡ ಡ ͜ ʖ ಡ ಡ ͜ ʖ ಡ