“Mưa rơi rả rích ngoài tường
Làm ta nhớ mãi bóng người ta thương”
_______
“Sao mà mặt mày nhìn như khỉ già vậy anh bạn? Bị bồ đá hay con trai cưng giận dỗi bỏ nhà ra đi đây?”
Diệp Tư mấy ngày qua có lẽ đi chơi quá thoải mái nên quên luôn người mặt mày đen như đít nồi kia là sếp của mình, ung dung đặt giấy tờ lên bàn, không quên trêu chọc vài câu.
“Cậu muốn Tiểu Phong bỏ nhà ra đi lắm hả? Lần nào mở miệng ra cũng hỏi câu đó, cậu ngứa mồm à?”
Cô nàng tâm tình đang tốt cũng không thèm quan tâm đến mấy lời nói của anh, kéo thêm một cái ghế ngồi xuống bên cạnh bàn chủ tịch.
“Thì mình đâu có nghĩ ra việc gì khác đâu. Cậu không có người yêu, không phải bị bồ đá thì chỉ có thể bị con trai cưng ruồng bỏ thôi, cậu nói xem mình nói có đúng không?”
“Đúng cái đầu cậu ấy, sao rồi, quên được người cũ chưa?”
Người bạn trai kia của Diệp Tư anh cũng có quen, gặp đâu đó hơn mười lần thì phải, tính tình khá tốt, ăn nói lịch thiệp lại có vẽ như rất thích Diệp Tư, vậy mà đùng một cái nói chia tay là chia tay rồi? Lại nói đến con bạn sắp ế dài ra của anh, nhìn nó xem, sắp thành bà cô ba mươi rồi còn đâu, thế mà có một người bạn trai cũng để cho người ta chạy mất.
“Nè nha, mình biết cậu đang nghĩ gì đó, đừng để mình đá cậu ra khỏi phòng.”
Anh bật cười, người này nhìn anh vài cái liền biết anh đang nghĩ gì rồi.
“Mình đang nghĩ cậu nhóc thực tập kia có thể hợp với cậu đó. Sao? Không thèm cho người ta một cơ hội luôn à? Keo kiệt thế. Người mà lần trước mình nhắc tới đó, nhớ không?”
“Thôi khỏi đi ông bạn, ông cũng có hơn gì tôi đâu mà tối ngày khịa tôi vậy không biết. Ông không nhanh cưới vợ thì chắc Vương Tuấn Phong có vợ trước ông quá, đến lúc đó mới chạy đi tìm vợ thì không kịp đâu nha.”
“Tưởng gì, Tiểu Phong còn nhỏ mà, mình còn định sau khi thằng bé tốt nghiệp cấp ba sẽ cho thằng bé đi du học, đương nhiên là nếu Tiểu Phong đồng ý.”
Trịnh Minh An biết rõ tính cách của đứa con trai này, thứ mà Vương Tuấn Phong đã không muốn làm thì dù cho trời có sập xuống cậu cũng không quan tâm.
Diệp Tư trầm ngâm. Vương Tuấn Phong mà cô thấy trước mặt Trịnh Minh An rất hoạt bát đáng yêu, dễ thương vô cùng, tính tình còn thật thà ngay thẳng nữa, một đứa trẻ như vậy ai mà không thích cho được. Nhưng cách đây không lâu có một lần cô đi ngang qua một khúc đường vắng, vô tình thấy một bọn nhóc cấp ba đang đánh nhau, mà hình như người đang đánh bọn nhóc kia trông giống Vương Tuấn Phong lắm. Thấy vậy nhưng cô cũng không có ý định nói cho Trịnh Minh An nghe, một là vì nhìn chung tính sát thương của trận đánh kia không đến nổi nặng, một phần cũng bởi vì cô không dám chắc người kia là Vương Tuấn Phong, dù sao thì người giống người cũng không phải trường hợp hiếm gặp, huống hồ gì Trịnh Minh An nuôi dưỡng cậu từ nhỏ, cậu ngoan hiền vâng lời thế nào anh đều biết, cô sau nhiều lần đến chơi cũng không xa lạ gì với cậu nhóc đáng yêu này nên thôi, xem như cô nhìn nhầm thật vậy.
Huống hồ gì, Trịnh Minh An mà biết đứa con trai vàng, con trai bạc của mình đánh nhau thì chắc gì cậu ấy sẽ để yên.
“Tơ tưởng đến anh nào mà hồn vía lên mây cả vậy? Đừng nói với mình là cậu đang thương nhớ nhóc thực tập đó nha.”
“Ngậm miệng cậu lại dùm đi. Mình dùng đầu gối cũng biết Vương Tuấn Phong sẽ không đi du học đâu, thằng bé còn hận 24 tiếng đồng hồ không đu được trên người cậu mà ở đó chịu đi xa như vậy. Mà cậu này…”
“Ơi?”
“Không có gì, thôi mình đi ra ngoài làm việc đây, ông chủ đừng có ngồi nhớ con trai nữa, lo làm việc đi, ngài là bát cơm của tôi đấy.”
Diệp Tư ngoe nguẩy đi ra khỏi phòng, ừm, bây giờ nên ghé sang bên kế toán một lát đã, phải làm đơn kê tiền ngồi tâm sự với cái ông chủ kia mới được.
____________
29/01/2023
🍒: Bạn nào đó sinh nhật vui vẻ nha, chúc bạn vĩnh viễn bình an (。•̀ᴗ-)✧
Còn sinh nhật mình thì qua rồi, qua mất tiêu rồi ಥ‿ಥ
Qua cả mấy tiếng đồng hồ rồi chứ đùa ಥ‿ಥ