• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Năm tháng ấy, ta may mắn gặp được người.”

___

Xoảng!

“Vương Tuấn Phong, mày làm cái gì vậy hả?”

Tiếng trẻ con hét lên phá tan sự yên tĩnh hiếm hoi của cô nhi viện, mẹ Hạ nghe tiếng động liền nhanh chóng chạy tới tách hai đứa trẻ đang đánh nhau ra. À mà không, là một đứa đánh, một đứa đứng yên chịu trận.

Vương Tuấn Phong ngồi bệt trên đất, trên mặt toàn là vết trầy xước cùng vài vết bầm thoạt nhìn đáng thương vô cùng. Mẹ Hạ đau lòng ôm cậu vào lòng, đứa trẻ ban nãy nhanh miệng biện minh.

“Mẹ Hạ, là cậu ta làm hỏng lego của con, mẹ đánh cậu ta đi.”

Mẹ Hạ không nói gì, bà chỉ lau lau mấy cái lên mặt cậu, ôn tồn bảo.

“Tiểu Á, con đừng bắt nạt Tiểu Phong nữa, chúng con phải yêu thương nhau chứ.”

“Nhưng mà…”

“Nào, không có nhưng nhị gì cả, hai đứa bắt tay nhau làm hòa đi.”

Cậu nhóc tên Tiểu Á kia tức lắm, nhưng mẹ Hạ luôn đúng, chính cậu nhóc kia cũng không dám làm trái lời nên miễn cưỡng chìa tay ra.

Ngược lại với suy nghĩ của mẹ Hạ, Vương Tuấn Phong lơ đi cái bắt tay kia mà lủi thủi đi vào góc phòng ngồi co ro ở đó.

Vương Tuấn Phong năm nay bảy tuổi, từ khi hiểu chuyện thì cậu đã ở đây rồi, không biết cha mẹ mình là ai, mà ngay cả mẹ Hạ – người duy nhất trông nôm cô nhi viện này cũng không biết ai là cha mẹ cậu. Cứ thế cậu sống ở đây cùng bọn trẻ mồ côi, tất cả trẻ em ở đây đều do mẹ Hạ nhặt được bên ngoài hoặc là có người đến bỏ trước cổng cô nhi viện.

Vương Tuấn Phong càng hiểu chuyện lại càng ít nói, cũng chính vì thế mà cậu hay bị bọn trẻ ở đây bắt nạt, dù sao cậu cũng không mách lại với mẹ Hạ.

Để hồn mình trôi theo dòng ký ức không mấy tốt đẹp nên cậu không nhận ra kế bên mình từ bao giờ có nhiều thêm một người.

“Cậu bé, em làm sao lại bị thương vậy?”

Giọng nói ấm áp vang lên, Vương Tuấn Phong rụt rè cuối mặt xuống nhìn ngón chân, tuyệt nhiên không cho người kia thấy được giọt nước mắt bướng bỉnh đang vờn quanh khóe mắt.

Tiếng cười trầm thấp phát ra trên đỉnh đầu, giọng nói ấy lần nữa vang lên.

“Tiểu Phong, không cần sợ, anh đến đây để đón em đi về nhà nè.”

Vương Tuấn Phong kinh ngạc vội ngước lên, trước mặt cậu là một người đàn ông còn rất trẻ, phải nói là rất trẻ luôn, dường như chỉ mới tốt nghiệp cấp ba thôi.

Nhận ánh mắt nghi hoặc của cậu, người đàn ông kia khẽ cười, vươn tay xoa đầu cậu mấy cái, đoạn lấy tay nhéo hai chiếc má phúng phính của cậu, người đó nói.

“Anh năm nay học năm hai đại học, chỉ là ở nhà một mình quá buồn chán, anh lại không có em trai hay gì hết nên em có muốn đi về nhà sống cùng anh không?”

Vương Tuấn Phong nhìn người đàn ông trước mặt, xong lại nhìn về phía mẹ Hạ đang tiến lại gần, nụ cười của mẹ vẫn luôn như vậy, dịu dàng hiền từ. Mẹ Hạ nói với người đàn ông kia điều gì đó mà cậu nghe không rõ, sau đó mẹ bế cậu lên, nói đây là người tốt, sau này sẽ chăm sóc cho cậu.

Cậu nhìn mẹ Hạ, quay sang ánh mắt mong chờ của người kia, lại nhớ đến cậu bị bọn trẻ kia bắt nạt như vậy, nặng nề gật đầu.

Cậu không muốn xa mẹ Hạ, hai bàn tay nhỏ nhắn đột nhiên ôm chặt lấy bà, khóc nấc lên từng cơn.

Mẹ Hạ ôm cậu lần cuối, lẳng lặng rơi nước mắt. Hạ Nguyệt năm nay chỉ mới ngoài ba mươi, cô từng là một vị y tá trong một bệnh viện lớn, sau đó vì một số lý do mà không còn theo nghề nữa, năm hai mươi ba tuổi cô đã ở đây, lặng lẽ nuôi lớn những mảnh đời bất hạnh giữa dòng đời ác nghiệt. Nhớ năm cô nhặt được Vương Tuấn Phong bên vệ đường, người thằng bé toàn máu là máu, nhưng xem kỹ lại không phải máu của cậu. Cũng từ đó là cô mang thêm một đứa trẻ về nơi đây, xem như con trai mình mà đối đãi.

Buổi chiều mùa hạ, nắng dịu dàng đổ bóng ba người trên con đường nhỏ vào khu cô nhi viện, hai chiếc bóng một lớn một bé lững thững bước đi về phía ánh sáng bỏ lại một bóng người phụ nữ đứng ở đó mãi chẳng chịu đi.

Trịnh Minh An đưa cậu nhóc anh thích về nhà, trong lòng vui vẻ suốt dọc đường không ngừng luyên thuyên kể cho cậu nghe vài câu chuyện vặt, còn Vương Tuấn Phong thì im lặng suốt trên đường, rũ mắt nhìn dòng người tấp nập.

Nhịp sống vội vã này làm cậu có chút không quen.

Về tới nhà anh mang cậu đi tắm rửa một lượt, mặc dù không thích người khác nhìn cơ thể mình nhưng Trịnh Minh An cứ nằng nặc đòi tắm cho cậu nên cậu chỉ có thể nhịn xuống mà ngồi yên cho anh tắm rửa cho mình.

Người này nói thật nhiều, cứ như miệng anh ta không thể nào khép lại được ấy, có chút ồn ào.

Không quen.

Tắm xong anh quấn cậu thành một cục ôm vào lòng, như nhớ ra điều gì đó, anh chạy vào bếp làm gì đó, lát sau mang ra cho cậu một ly sữa ấm.

“Nè Tiểu Phong, em uống chút sữa đi, ấm bụng.”

Vương Tuấn Phong lắc đầu, không phải cậu chê sữa của anh, chỉ là cậu thật sự không thích hương vị của nó, quá ngọt.

Cảm thấy không thể dỗ ngọt được đứa trẻ này, anh thỏa hiệp đặt ly sữa sang một bên, quay nhóc con về phía mình.

“Em tên là Vương Tuấn Phong?”

“Vâng.”

“Năm nay em bao nhiêu tuổi?”

“Bảy ạ.”

“Bảy tuổi…” Trịnh Minh An lầm bầm tính toán sau đó nói: “Vậy em nhỏ hơn anh mười hai tuổi, em muốn gọi anh là anh hay…” Anh ngập ngừng sau đó cười bí hiểm: “Em gọi anh là papa đi.”

__________

23012023

[🍒: Hello mọi người, mò tới đây chắc toàn người quen thôi nên cũng không cần giới thiệu nữa. Thật là muốn viết thể loại này lâu rồi nhưng mà con sâu lười trong người nó không cho phép á. Đọc qua chương một chắc mọi người cũng nắm được nội dung và thể loại rồi nên ai không đọc được thì out gấp nha, nhà Dii nhận gạch, nhưng không nhận xỉa xói nhân vật, cảm ơn.

Dii cũng không phải chuyên viết, văn vở Dii ngu lắm, chỉ viết để thỏa mãn yêu thích cá nhân thôi, vui thì ở lại, buồn thì rời đi, Dii cũng chẳng có thời gian beta hay soát chính tả đâu nên ai thấy sai ở đâu có thể nói nha.

Cảm ơn đã đọc tới đây, hoan nghênh những bạn ở lại và tạm biệt những người ra đi.]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang