“Mây mờ che bóng trăng tà, làm sao người có thấu được lòng ta?”
_________
Nơi ký hợp đồng hiển nhiên lại là một phòng vip trong quán bar, lúc đầu Trịnh Minh An sợ Vương Tuấn Phong không thích ứng được sự ồn ào náo nhiệt của nơi này, dù sao thứ cậu thích vẫn là sự yên tĩnh đến lạ người. Không ngờ tới Vương Tuấn Phong chẳng lộ ra biểu cảm gì, chậm rãi lách qua đám đông cùng anh đi đến điểm hẹn.
Nói không ngạc nhiên cũng không phải, vừa bước vào trong Vương Tuấn Phong có chút bị ngộp bởi không khí nơi đây, huống hồ gì cậu cũng chưa từng đến những nơi như thế này bao giờ, xem ra mấy năm qua Trịnh Minh An bảo bọc đứa trẻ này quá kỹ lưỡng rồi.
Tuy được Diệp Tư đánh tiếng trước là họ sẽ tiến hành ký kết hợp đồng tại đây nhưng Vương Tuấn Phong vẫn có chút khó chịu. Vì cái gì mà phải đến nơi hoan lạc này để ký hợp đồng? Đến nơi khác không được sao? Chọn một nơi yên tĩnh hơn không được à? Ở cái nơi tranh tối tranh sáng này thì làm được cái gì? Tới đây chỉ để ký hợp đồng hay còn vì mục đích khác?
Bao nhiêu câu hỏi cứ chạy loạn trong đầu cậu, cậu nhớ mấy lần anh về tới nhà trong tình trạng say khướt, có lẽ là do tới đây đi? Nghĩ đến đây máu nóng trong người cậu sôi lên sùng sục, chỉ hận không thể bóp chết tên nào đưa ra địa điểm ký hợp đồng thôi.
Còn nữa, Trịnh Minh An – papa của cậu là đóa hoa xinh đẹp, không thể để những thứ ở nơi đây vấy bẩn anh được. Papa của cậu, tính ngưỡng mà cậu luôn tôn thờ.
Giống như nhịp sống hối hả nơi đây, nhân viên ở đây cũng nhanh nhẹn không kém. Một nhân viên nhanh chóng đưa hai người họ tới một phòng vip nằm khuất sâu phía trong. Cánh cửa sơn màu đỏ nhung từ từ mở ra, bên trong một người đàn ông ngồi ở đó, tướng ngồi sảng khoái với hai cô phụ vụ ngồi hai bên.
Vừa thấy Trịnh Minh An người kia liền ngồi thẳng dậy, bàn tay sỗ sàng sờ lên đùi cô gái kế bên, cười ha hả chào anh.
“Chủ tịch Trịnh, lâu quá không gặp.”
“Ngài Chu, lâu quá không gặp.”
Trịnh Minh An khách sáo chào lại một câu cốt là kéo lại sự chú ý của gã đàn ông đang bận bịu vân vê hai mỹ nữ trong lòng về phía mình. Anh không đợi người kia nói thêm gì nữa mà ngồi xuống đối diện, đẩy hợp đồng sang gã ta.
Người này là Chu tổng, ông ta là một đối thủ đáng gờm trong giới kinh tế, ông ta cũng là bạn cũ của ba cậu nên hai người gặp nhau trong các buổi tiệc ở Trịnh gia không ít lần.
Buông hai mỹ nhân trong lòng ra, Chu Thừa nhìn qua bản hợp đồng không quá hai giây sau đó ra hiệu cho một nữ nhân bên cạnh mình qua ngồi cùng Trịnh Minh An. Vương Tuấn Phong thấy cô ta ve vãn định chạm vào người anh, rất không biết thương hoa tiếc ngọc mà bẻ ngược cổ tay cô ta ra làm cô ta hét lên vài tiếng đau đớn. Xem một màn này Trịnh Minh An chỉ biết cười trừ, kéo tay Vương Tuấn Phong về phía mình dỗ dành, nói nhỏ bảo cậu ngoan ngoãn một chút, người ta tốt xấu gì cũng là nữ nhân, không nên đối với người ta thô bạo như vậy.
Vương Tuấn Phong nào có để ý đến người kia là nam hay nữ đâu, chỉ cần là người muốn chạm vào anh thì cậu nhất quyết không để họ đạt được mục đích.
Chu tổng cười lên một tiếng thu nữ nhân vào lòng vuốt ve, lúc này gã mới nhìn đến nam nhân đi bên cạnh anh. Người này cao ráo đẹp trai, ngũ quan tinh xảo không kém cạnh mấy ngôi sao đang nổi trong giới giải trí, nhưng sao có chút quen thế này? Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nghĩ ra đã gặp được người này ở đâu, nếu gã không nhầm thì thư ký của Trịnh Minh An là phụ nữ tên cái gì Tư mà.
“Trịnh tổng không hổ là Trịnh tổng, chỉ quan tâm đến sự nghiệp không màng đến nữ nhân.”
Anh cười cười.
“So với phụ nữ thì công việc thu hút tôi hơn, đàn ông con trai phải đem sự nghiệp đặt lên hàng đầu, tôi nói như vậy có đúng không? Thưa Chu tổng?”
Nói là vậy nhưng trong tâm anh khẽ hờ vài tiếng, lão già này tưởng ai cũng thác loạn như lão sao? Tính đến bây giờ số tình nhân của lão có dùng máy tính bấm cũng tốn kha khá thời gian chứ chẳng chơi.
Vương Tuấn Phong lại cực kỳ hài lòng với thái độ của anh, nói về chuyện tình cảm nam nữ cậu phải ngẩn cao cầu nói cho cả thế giới biết papa cậu không phải loại người ham mê nữ sắc. Trịnh Minh An luôn giữ khoảng cách an toàn với tất cả nữ nhân, điều này khiến Vương Tuấn Phong càng an tâm đảm bảo không ai có khả năng cướp đi papa từ tay cậu.
Một người cũng không.
___________
05/02/2023
🍒: Ơ kìa anh •́ ‿,•̀
Chứ không phải hễ có ai nhìn “người của anh” một chút là anh trừng người ta muốn thũng mặt hẻ •́ ‿,•̀
Lương thiện một chút đê, hạo bu hạo •́ ‿,•̀
Viết hôm qua, cơ mà đếu nghĩ ra câu in đậm ở đầu nên đếu thèm up ಡ ͜ ʖ ಡ
vậy nha, câu ở đầu đừng care nó chi cho mệt, tại ngựa ngựa muốn thêm vào thôi, không liên quan đến nội dung truyện cả. Tại mình thích thì mình thêm thôi, á hí hí ಡ ͜ ʖ ಡ