“Nghe lời anh, chấp nhận là cái đuôi nhỏ sau lưng anh không phải vì em sợ anh, mà là vì em yêu anh.”
_______
“Đứng lại, mau đứng lại.”
Đùng!
“Không!”
Vương Tuấn Phong giật mình tỉnh dậy, mồ hôi mồ kê chảy ròng ròng như tắm. Lại là giấc mơ đó, giấc mơ đáng sợ thỉnh thoảng vẫn tìm đến cậu mỗi khi cậu an giấc. Đoạn ký ức lộn xộn như một thước phim tua chậm, trong mơ cậu nhìn thấy mọi thứ đều mơ hồ, cứ như được bao bọc bởi một màng sương mù dày đặc. Cậu nhìn thấy hai người đàn ông đang bế trên tay một đứa trẻ, hai người đó vừa chạy vừa né tránh từng viên đạn bay tới từ phía sau. Sau lưng hai người họ có rất nhiều người mặc đồ đen đang theo sát, họ không ngừng xả súng về phía hai người kia. Bất chợt một tiếng hét thất thanh vang lên, tầm nhìn của cậu chỉ còn lại một màu đỏ tươi ghê rợn. Đó cũng là lúc cậu choàng tỉnh lại sau cơn ác mộng kinh hoàng.
Cơn đau đầu theo đó ập đến dữ dội, Vương Tuấn Phong cố gượng mình nhìn xung quanh, khung cảnh thân thuộc dần hiện ra làm cậu an tâm hơn phần nào. Giật mình, cậu chợt nhớ mình còn đang ăn uống cùng đám bạn mà, sao bây giờ lại…
Vương Tuấn Phong lục lọi lấy ra cái điện thoại, trên màn hình nhảy bốn giờ ba mươi lăm phút kém sáu giây, cậu bấm số gọi cho một đứa bạn trong nhóm của cậu, lòng thầm mong cậu được đứa nào đó trong nhóm đưa về hoặc là thầy huấn luyện viên đưa về cũng được, tuyệt đối đừng là Trịnh Minh An.
Cậu biết ba của cậu không muốn cậu tiếp xúc với bia rượu, anh luôn đặt vấn đề sức khỏe lên hàng đầu, nếu anh biết cậu uống đến say lăn ra ngủ anh sẽ giận cậu mất. Hơn nữa hiện tại cậu không dám chắc chỗ đứng của bản thân trong lòng anh, cậu sợ lỡ như…
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, người bên kia có vẻ cũng vừa tỉnh, bực bội hỏi.
“Thằng ranh nào đó, muốn chết à?”
Vương Tuấn Phong mặc kệ thằng bạn vừa bị đánh thức ăn nói hàm hồ, gấp gáp hỏi.
“Ai, là ai đưa tao về nhà, mày có biết không?”
Bên kia càng thêm bực bội, giọng gắt gỏng. Có lẽ cậu bạn kia là bị cậu đánh thức khi chưa dứt cơn say thì phải.
“Ai mà biết, mày là thằng nào, tại sao bố mày phải biết ai đưa mày về.”
“Vương Tuấn Phong.”
Cái tên được thốt ra với tông giọng số âm, cậu bạn kia vừa nghe thấy muốn tỉnh cả rượu, vội vàng đáp.
“Vương Tuấn Phong hả, xin lỗi, tao tưởng thằng nào phá tao chứ, theo tao nhớ thì hình như thầy huấn luyện viên gọi cho ba mày đưa mày về đó. Trời ơi, tao nhớ cái mặt ba mày lạnh muốn thấu xương, mày về có bị ba mày đánh cho nát mông không vậy, ha ha ha.”
“Cút.”
Cúp máy, mồ hôi hột thi nhau chảy xuống ướt đẫm cả áo cậu. Cậu khẽ nuốt nước bọt, nghĩ đến dáng vẻ tức giận của Trịnh Minh An mà lòng run lên vài đợt.
Rón rén đi xuống nhà, cậu nghĩ anh còn phía dưới nhà nên muốn xuống xin lỗi và giải thích, chưa đi được mấy bước thì tiếng chuông điện thoại đáng nguyền rủa vang lên.
“Alo.”
Bên kia là một giọng nữ không thể nào quen hơn, Diệp Tư làm giọng nghiêm trọng nói với Vương Tuấn Phong.
“Vương Tuấn Phong a Vương Tuấn Phong, em làm cái gì vậy hả?”
Không để cho cậu hỏi cô muốn nói gì, cô liền tiếp.
“Ôi tiểu tổ tông nhà tôi ơi, sao cậu lại đi uống rượu vậy hả? Mà uống lúc nào không uống lại chạy đi uống hôm nay nha, thôi chết tôi rồi.”
Bị nói trúng tim đen, Vương Tuấn Phong ngậm miệng không nói được gì. Diệp Tư biết cậu đi uống rượu vậy là papa cậu đã nói với chị ấy rồi. Chắc papa cậu giận cậu lắm.
Vương Tuấn Phong rầu muốn chết, người bên kia có vẻ như đoán ra tâm trạng của cậu, nói thêm.
“Nha, em biết hôm nay công ty có cuộc họp quan trọng lắm không hả? Ấy vậy mà cái tên Trịnh Minh An cuồng con trai kia vừa nghe thấy em uống say nằm lê lết ngoài đường là cậu ta bỏ tất cả xách áo chạy đi tìm em đó. Bao nhiêu cổ đông đang ngồi đây vậy mà. Haiz, em ráng lựa lời nói với ba em đi, chị thấy Trịnh Minh An rất tức giận đó, chúc em may mắn.”
Tút tút tút…
Vương Tuấn Phong:…
Nói xong Diệp Tư cúp máy, nhìn đứa bạn mình cười một nụ cười như mấy bà phù thủy trong truyện cổ tích, Trịnh Minh An nhăn mặt hỏi.
“Cậu làm gì mà cười trông nham hiểm quá vậy? Vừa mới hại người hay sao mà vui vậy, nghiệp nó quật cho banh xác bây giờ.”
Diệp Tư chột dạ giấu điện thoại ra đằng sau, cười hề hề.
“Không có nha, bổn cung thanh cao như này mà hơi đâu chấp nhất trẻ con, cậu nói xem có đúng không?”
Trịnh Minh An trực tiếp lơ đi, cầm mấy tờ giấy trên bàn lên xem.
Cô hừ một cái, vui vẻ với trò đùa của mình. Ha ha, Vương Tuấn Phong a Vương Tuấn Phong, cậu dám hành hạ cái thân già của chị đây như vậy thì đừng trách sao chị cho em nếm thử vị đắng. Chị đây không có dễ chơi đâu nha.
Nghe giọng điệu của Diệp Tư, Vương Tuấn Phong biết mình gây họa lớn rồi, tính theo mức độ nghiêm trọng của vấn đề thì chắc chắn Trịnh Minh An sẽ chia phòng ra ngủ với cậu. À không, có khi anh sẽ đá cậu về Trịnh gia ở với ông bà ngoại mất. Tính tới vài trường hợp xấu nhất có thể xảy ra, Vương Tuấn Phong rùng mình, vội chạy xuống nhà tìm cách năn nỉ chuộc tội với anh mới được.
__________
Kéo rèm part n + 1
Vương Tuấn Phong: á à, chị muốn chết đúng không?
Diệp Tư: ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha
Vương Tuấn Phong::))
Diệp Tư: ha ha ha ha, ai bảo cưng xách đầu chị đây dậy từ lúc năm giờ sáng làm gì, đáng đời!
Vương Tuấn Phong: chị!
Diệp Tư: mà ai bảo em yếu vía quá chi, mới hù tí đã tin, ôi bé cưng.
Vương Tuấn Phong: tại lúc đó em có nghĩ được cái gì nữa đâu.
Diệp Tư: ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha
Trịnh Minh An: e hèm, sai vẫn là sai, tối nay ngủ riêng con nhé?
Vương Tuấn Phong: không muốn, con phản đối!
Diệp Tư: ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha
Trịnh Minh An: phản đối à? Vậy được.
Vương Tuấn Phong: *mừng rỡ* thật không papa?
Trịnh Minh An: thật, không ngủ riêng một ngày
Vương Tuấn Phong:…
Trịnh Minh An: ngủ riêng một tháng.
Vương Tuấn Phong: khôngggggggg
Hu hu hu hu
*mỹ nam gục ngã*
Diệp Tư: há há há há há há, ai bảo ý kiến ý cò.
Vương Tuấn Phong: Chị Diệp Tư!!!
Dii: câu chuyện trên cho chúng ta bài học: đừng bao giờ trả giá với nóc nhà, đặc biệt là nóc nhà cao hơn mét tám.
ಥ‿ಥ
____________
22/02/2023
🍒: ơi là trời, tui khùng điên cái gì vậy không biết ( ᵒ̴̶̷᷄ д ᵒ̴̶̷᷅)( ᵒ̴̶̷᷄ д ᵒ̴̶̷᷅)( ᵒ̴̶̷᷄ д ᵒ̴̶̷᷅)( ᵒ̴̶̷᷄ д ᵒ̴̶̷᷅)
“Nghe lời anh, chấp nhận là cái đuôi nhỏ sau lưng anh không phải vì em sợ anh, mà là vì em yêu anh.”
Có người từng nói với tui như vậy á. nguyên văn là “em nghe lời chị, đồng ý gọi chị là mẹ suốt mấy năm qua, mặc cho chị có đánh có mắng em thế nào, chị muốn như thế nào em cũng chỉ mỉm cười chiều theo chị. Em chấp nhận làm cái đuôi nhỏ theo sau lưng chị không phải vì em sợ chị, là vì em thích chị, em muốn ở bên cạnh chị dù là ở bản thể nào đi nữa.”
:))
Tui bắt crush tui gọi tui là “mẹ” mấy cô ạ:))
song phương, dễ thương lắm nhưng có duyên mà chẳng có phận.
để khi nào rảnh tui thảy quá trình vờn nhau của tui vào một bộ truyện làm kỷ niệmಥ‿ಥ
tui đang viết một bộ “nhật ký sống chung với anh trai khó ở” á, viết lại khoảng thời gian tui sống chung ông anh họ gia trưởng vl, khóc thét ಥ‿ಥ