Mục lục
Quỷ Nhập Mộng Lúc Nửa Đêm - Lữ Thanh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“A Nam, cảm ơn anh.” Lưu Mộng Tuyết nhón chân hôn lên môi người yêu. Tình cảm chứa chan, Triệu Nam không khỏi đè gáy của cô lại và hôn thật sâu. Đúng vào lúc này, Lưu Mộng Tuyết vốn nên nhắm mắt để hưởng thụ chợt cảm nhận được gì đó mà bất ngờ mở mắt ra. Xuyên qua kẽ hở của đồ đạc đằng sau lưng Triệu Nam, cô nhìn thấy một đôi mắt độc ác đang nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ.

“Qủy!” Lưu Mộng Tuyết hoảng hồn đẩy Triệu Nam ra, xoay người mở cửa để chạy trốn. Triệu Nam không hề đề phòng nên khi bị bạn gái đẩy mạnh như vậy thì lập tức lảo đảo lùi về phía sau mấy bước. Cậu ta va mạnh vào cơ thể cứng rắn, lạnh như băng sau lưng, “Tiểu Tuyết! Em…”

Trước khi chết, trong lòng của Triệu Nam ngoài hoảng hốt ra thì còn có cả đau đớn. Bạn gái bán đứng mình, bỏ chạy không hề ngoảnh đầu lại như thế. “Lưu Mộng Tuyết! Tôi hận cô! Á…”

“Hu hu hu hu… A Nam, xin lỗi… Em… em cũng muốn sống… em không muốn ích kỷ như thế, nhưng mình không còn cách nào khác…” Lưu Mộng Tuyết khóc lóc mở cửa chạy ra ngoài hành lang.

Mình phải đi tìm nhóm anh Thanh. Đúng, chắc chắn bọn họ có thể cứu mình…

Quyết định xong, cô bèn liều mạng chạy lên tầng chín.

Đôi mắt lúc nãy trông rất quen… Trong lúc đang chạy trốn, trong đầu Lưu Mộng Tuyết bỗng nhiên hiện lên đôi mắt ai oán độc ác kia. Mình nhớ ra rồi! Thì ra là nó! Trời ạ! Mình phải nhanh chóng kể cho nhóm anh Thanh biết mới được!

Không thể không thừa nhận trí nhớ của Lưu Mộng Tuyết vô cùng tốt, vừa nhìn thoáng qua trong lúc hoảng hồn mà cô đã nhớ rõ điểm đặc biệt của lệ quỷ. “Đây là tầng tám rồi, cố lên, sắp đến rồi.” Sau khi nhìn thấy bảng ghi số tầng, cô thở phào một hơi.

“Tách” một giọt nước rơi xuống mặt cô.

“Cái gì đây…”



Cô ngẩng đầu lên, phát hiện có “người” đang ghé vào trên lan can cầu thang tầng chín, nhô đầu ra nhìn cô.

“Tìm được rồi, người thứ sáu.” Nó nở nụ cười tham lam.

“Á!!!!”

Tiền Phong ở trong phòng thể hình, nghe thấy tiếng hét từ cầu thang bên kia vọng đến. “Giọng này hình như là của Mộng Tuyết. Không phải cậu ấy gặp quỷ rồi đấy chứ?” Tiền Phong vốn nhát gan, nên càng nghĩ lại càng sợ hãi. Cậu quyết định lén lút vào thang máy lên tầng chín xin giúp đỡ. Mặc dù đi thang bộ nhanh hơn, nhưng vì nghe thấy tiếng hét chói tai từ bên đó nên cậu quả quyết bỏ luôn ý định leo thang bộ.

Cũng may là khoảng cách giữa phòng tập thể hình và thang máy không xa lắm. Cậu chạy đến trước thang máy, ấn vào nút lên tầng.

“Ting” thang máy đến. Nhưng ngay khi vừa định bước vào thì có một đôi tay lạnh buốt chụp lên vai cậu.

“Quỷ, có quỷ!” Tiền Phong sợ đến mức lảo đảo một phát ngã vào trong thang máy.

“Cậu hét gì mà hét? Là mình đây.” Cậu quay đầu lại thấy Lưu Mộng Tuyết đang cười như không cười nhìn mình.

“Mộng Tuyết, sao lại là cậu? Giật cả mình. Tiếng hét vừa nãy là của cậu hả? Triệu Nam đâu rồi? Không phải hai người đi chung sao?” Tiền Phong đứng dậy phủi quần áo. Nghĩ đến chuyện bị mất mặt trước nữ thần, cậu lại thấy chán nản vô cùng. Thật ra Tiền Phong vẫn luôn crush Lưu Mộng Tuyết, có điều hoa đã có chủ nên không dám ôm hy vọng xa vời.

“Hồi nãy bị ngã một cái ở cầu thang bên kia, sợ quá nên hét lên thôi. Triệu Nam nghi ngờ mình nên bọn mình tách ra mỗi người một ngả.” Nói đến đây, khuôn mặt xinh đẹp của Lưu Mộng Tuyết ánh lên vẻ đau đớn tột cùng. “Tiền Phong ơi, cậu sẽ không nghi ngờ mình chứ?”

Nhìn Mộng Tuyết rưng rưng sắp khóc, Tiền Phong hốt hoảng giải thích: “Làm gì có chuyện đó được. Tại sao mình lại nghi ngờ cậu chứ? Vào đây, chúng ta cùng lên tầng chín tìm những người khác.”



“Được.” Lưu Mộng Tuyết nín khóc mỉm cười, sau khi vào thang máy thì nắm lấy tay Tiền Phong.

Vừa được bàn tay nhỏ bé mát lạnh của cô nắm lấy, Tiền Phong đã cảm thấy mình hạnh phúc như muốn bay lên.

Nếu như lần này có thể sống sót rời khỏi đây, mình nhất định sẽ theo đuổi Lưu Mộng Tuyết!


Thang máy đến nơi rất nhanh, Tiền Phong hăng hái kéo Lưu Mộng Tuyết chuẩn bị ra ngoài tìm người thì lại phát hiện người mà mình đang kéo ở phía sau không hề nhúc nhích chút nào.


“Mộng Tuyết, sao cậu lại đứng yên vậy? Ra ngoài thôi.”


“Hì hì, Tiền Phong ơi, có phải cậu thích mình không?”


“Tất… tất nhiên…” Không ngờ Lưu Mộng Tuyết sẽ hỏi chuyện này nên Tiền Phong hơi lúng túng.


“Vậy nếu mình biến thành thế này thì sao? Cậu còn thích mình không?” Cô vừa dứt lời, Tiền Phong đã sợ hãi trợn tròn hai mắt! Khuôn mặt Lưu Mộng Tuyết giống như khối băng tan chảy, từng lớp da mặt và máu thịt rơi xuống đất. Nhìn cơ thể đầy máu của cô, Tiền Phong sự đến mức tè ướt cả quần. “Cậu nói xem mình có đẹp không?”


“Lưu Mộng Tuyết” đột nhiên vươn tay móc sống con mắt đang trợn trừng của Tiền Phong ra. Tiền Phong đau đến nỗi hét lên như heo bị chọc tiết.


“Hì hì hì hì, người thứ bảy.” Nó tàn nhẫn liếm môi, hưng phấn bẻ gãy đầu của Tiền Phong rồi ném thi thể trong tay đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK