Sau khi Chu Oánh đi được một lúc, Hứa Điềm mới bật khóc thành tiếng. Ai ngờ ngay lúc này, sau lưng đột nhiên lại có tiếng bước chân truyền đến. Cô cảm giác được có người đi tới, khoan thai bước xuống ao tắm. Hứa Điềm vội lau nước mắt, lúc xoay người lại thì phát hiện ra một chuyện: Ngoại trừ bản thân cô đang đứng ở giữa bể ra thì không còn bất kỳ người nào khác nữa!
“Có ai ở đây không?” Cô lấy làm lạ, cất tiếng kêu thử. Ngoài tiếng vang của cô ra, trong ao đã không còn tiếng gì khác. Nhưng rõ ràng vừa rồi mình nghe thấy có người vào đây mà...
Hứa Điềm bỗng thấy sợ hãi, muốn nhanh chóng rời khỏi đây. Trong lúc Hứa Điềm đang muốn bước về phía mép bể thì lại hoảng sợ phát hiện chân của mình đã bị thứ gì đó túm lấy! Hứa Điềm hoảng hốt hất chân vài cái, nhưng vẫn bị nắm chặt không thể rút ra. “Ai đang đùa đấy?” Lúc này cô đã sợ hãi tột độ nên hét toáng lên, nhưng lại không nhận được bất kỳ câu trả lời nào.
Sau khi giãy giụa mấy chục giây, Hứa Điềm không khỏi nổi đóa. “Tôn Tư, có phải cậu đang trêu tớ không?” Tôn Tư là một phần tử rất thích cà khịa trong lớp, cậu ta cũng thường xuyên kiếm trò trêu chọc cô. Nghĩ đến đây, Hứa Điềm càng thêm tức giận. Cô tháo mắt kính ra, sau đó hít một hơi thật sâu, hụp đầu nhìn xuống dưới nước, định bụng sẽ kéo Tôn Tư lên rồi đánh cậu ta một trận cho hả giận.
Bởi vì là bể rượu vang đỏ, nước trong ao tuyền một màu đỏ sậm, nên tầm nhìn cũng có hạn. Hơn nữa Hứa Điềm cũng bị cận khá nặng độ, thật sự không thể nhìn ra được gì. Cô cố vươn tay sờ soạng một lúc, lại vớ được một đôi tay! Lúc này, cuối cùng Hứa Điềm cũng nhìn thấy người đang túm lấy chân mình ở dưới đáy ao là ai…Ấy là một nữ quỷ trần truồng tóc tai bù xù!
“A a a a a!!!!! Cứu mạng!!!! Chu...” Hứa Điềm sợ hãi ngẩng phắt đầu ra khỏi mặt nước, lời còn dứt thì đã bị kéo lại vào trong bể. Không bao lâu sau, nước ao vốn dĩ đỏ sậm nay lại càng sẫm màu hơn. Toàn bộ căn phòng nháy mắt được bao trùm bởi mùi máu tươi nồng nặc.
Chu Oánh mới vừa bước ra bên ngoài đã nghe thấy tiếng kêu cứu của Hứa Điềm ở đằng sau lưng. “Hứa Điềm, cậu làm sao vậy?” Trong lúc vội vã chạy về, Chu Oánh đã ngửi thấy mùi máu tươi tanh tưởi trong không khí, cô lập tức có dự cảm chẳng lành. Chu Oánh dè dặt đi đến bờ ao, nhìn thấy nước ao đỏ sậm đang không ngừng dậy sóng. Màu sắc sặc sỡ giống như một đóa hoa hồng đang nở rộ.
Nước ao bỗng nhiên sủi bọt, sau đó lại có một chiếc chân từ từ trồi lên khỏi mặt nước. Ngay sau đó là những bộ phận cơ thể khác nổi lên, còn có cả nội tạng và mỡ vàng... Chu Oánh che miệng lại, vừa khóc vừa nôn thốc nôn tháo. Cảnh tượng trước mắt thật sự quá sức chịu đựng đối với một cô gái mới chỉ 18 tuổi. Lúc này, lại đến một cái đầu sũng nước trồi lên. Đó là đầu của Hứa Điềm, khuôn mặt cô vẫn giữ nguyên biểu cảm sợ hãi khi bị giết hại, ngũ quan vặn vẹo nhăn lại cùng một chỗ.
“A!!!” Tiếng kêu cứu của Hứa Điềm trước đó cũng đã khiến cho đám người Tô Bạch bên ngoài chú ý tới. Lúc mọi người hoảng loạn chạy tới thì tất cả đều bị cảnh tượng kinh khủng trước mắt làm cho rung động. Lưu Mộng Tuyết nhìn thấy cảnh máu me này lập tức ngất đi vì sợ, ngã vào trong lòng bạn trai Triệu Nam. Những người khác cũng nôn thốc nôn tháo.
“Chu Oánh! Cậu không sao chứ?” Tô Bạch cố nén cảm giác sợ hãi với buồn nôn, dìu Chu Oánh đang đứng ở mép bể về. Đoàn người nhanh chóng rời khỏi bể tắm.
___
Bữa cơm này của nhóm Lữ Thanh cực kỳ vui vẻ, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện hơn nửa giờ. A Khải còn dùng đến tuyệt học cả đời để chọc hai em gái xinh đẹp cười khúc khích. Lúc này, Lữ Thanh đang ăn cơm bỗng nhiên chú ý tới hai tên “trạch nam” trong đoàn cũng tới đây để ăn cơm. Điều khiến hắn để ý nhất chính là, hai người kia đang bàn luận chuyện gì đó vô cùng sôi nổi. Vẻ mặt của người mặc áo sơ mi màu xanh có dáng vóc cao ráo trông như đang hoảng sợ. Còn người đầu đinh thấp hơn thì lại tỏ ra vô cùng sốt ruột. Xuất phát từ tính tò mò, Lữ Thanh muốn dò hỏi một chút tin tức. Hắn làm bộ đi lấy thức ăn, sau đó từ từ tới gần hai người,chỉ nghe được loáng thoáng mấy chữ như “Suối nước nóng”, “Người chết”.
“Xin chào, xin hỏi đã xảy ra chuyện gì à? Tôi thấy hình như hai người đang nói về một vấn đề gì đó đúng không.” Lữ Thanh chào hỏi xong bèn đi thẳng vào chủ đề chính. Người cao to lên tiếng trước: “Tên tôi là Ngô Quỳnh, còn đây là bạn của tôi, Lưu Hạo. Hai người bọn tôi là đồng nghiệp cùng công ty. Do vừa làm xong một hạng mục lớn nên công ty có cho nghỉ mấy ngày.Thế nên bọn tôi mới quyết định đến đây chơi, ai ngờ lại gặp phải chuyện xui xẻo như vậy!”
"