Mục lục
Quỷ Nhập Mộng Lúc Nửa Đêm - Lữ Thanh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" “Chuyện gì thế?”

“Haizz, vừa mới xảy ra một vụ án mạng. Có vẻ như nạn nhân nằm trong đám học sinh kia.” Lưu Hạo đáp qua loa, sau đó gắp thức ăn vào đĩa: “Nghe hai học sinh nam vừa đi ngang qua nói, hình như ở tầng cao nhất của suối nước nóng có một học sinh nữ đã chết. Tôi đoán chắc là do tắm lâu quá nên ngất xỉu trong hồ nên chết đuối đấy.”

Ngô Quỳnh có vẻ sợ hãi: “Xảy ra chuyện lớn như vậy mà cũng không thấy nhân viên của khách sạn xuất hiện. Tôi thấy nơi này cứ quái quái thế nào ấy. Hay là chúng ta báo cảnh sát đi!”

“Ông lo chuyện bao đồng làm gì? Có thể trên lầu đã bị niêm phong, nhân viên đã lên hết trên đó rồi thì sao? Đám học sinh kia cũng nói là đã đi tìm người rồi mà? Tôi sắp chết đói rồi đây này, ăn cơm trước rồi tính.” Nói xong, anh ta kéo Ngô Quỳnh ngồi sang bàn bên cạnh.

Trong lòng Lữ Thanh không khỏi lộp bộp. Tiêu rồi, lệ quỷ đã bắt đầu hành động!

Lữ Thanh trở lại bàn ăn, lại đúng lúc nhìn thấy Hà Tâm Mỹ đang kéo Khương Bình định đi ngâm suối nước nóng. “Đừng đi ngâm suối nước nóng vội.” Hắn lập tức ngăn cản hai người. “Sao thế?” Hà Tâm Mỹ cười trêu chọc: “Anh đẹp trai à, có muốn đi tắm chung với hai đứa bọn em không?”

“Ha ha, nghe được đấy! Cho anh theo với.” A Khải cũng cợt nhả sán lại gần.

Lữ Thanh nhìn thấy bệnh cũ của cậu lại tái phát, bất đắc dĩ thở dài: “Có người chết ở khu suối nước nóng.”

Khương Bình lập tức hoảng sợ. Cô nắm lấy vạt áo của Hà Tâm Mỹ. “Là thật hay giả thế? Ai chết thế ạ?” Hà Tâm Mỹ hỏi lại.

Lữ Thanh bèn kể lại cuộc nói chuyện giữa mình với Ngô Quỳnh và Lưu Hạo. Hai cô gái nghe xong cũng cảm thấy sợ hãi: “Em nói này, đã chết một mạng người rồi mà tại sao không thấy bóng dáng tăm hơi của nhân viên khách sạn đâu thế nhỉ? Chuyện này đúng là quái lạ mà!”

Lão Đào thấy sắc mặt của hai cô gái không tốt lắm, bèn lên tiếng trấn an: “Không sao đâu, chắc bọn họ đang ở trên lầu hết rồi. Để mấy người bọn anh lên đó xem sao, nếu hai em sợ thì có thể ngồi ở đây chờ bọn anh về.”

Hà Tâm Mỹ nhìn mọi người rồi nắm chặt lấy tay Khương Bình, sau đó mới khéo léo từ chối ý tốt của Lão Đào: “Cảm ơn mọi người, em cảm thấy ở trong phòng vẫn là an toàn nhất, dù sao hai đứa bọn em cũng chỉ là con gái chân yếu tay mềm....”

Từ Chân hiểu ý của cô. Xuất phát từ lòng hảo tâm, anh ta lại hỏi xin số điện thoại của hai cô gái này. “Nếu em cần gì thì có thể gọi cho bọn anh.”



“Vâng ạ, em cảm ơn nhiều!”

Sau khi hai cô gái rời đi, sắc mặt của bốn người lập tức trở nên nghiêm túc: “Đi thôi, chúng ta lên đó xem sao.” Từ Chân đề nghị.

“Anh Thanh, anh nói xem con quỷ kia có còn ở trên đó hay không nhỉ?”

“Dám lắm đấy.”

Mọi người bước vào thang máy. Đèn báo hiệu đến tầng 10 sáng lên, lúc cửa thang máy mở ra, một cơn gió lạnh lẽo thổi thốc vào bên trong.


Lữ Thanh nhìn hành lang đen kịt trước mặt, cảm thấy giống như có thứ gì đó đang lẳng lặng nhìn chằm chằm vào bọn họ giữa bóng tối.


Từ Chân và Lão Đào đều là những người thâm niên. Bọn họ dẫn đầu bước ra ngoài thang máy. Lữ Thanh và A Khải đi sát theo sau. Không biết đèn ở tầng mười đã bị hỏng từ trước hay là do có người tắt đi, tầng này cũng không có cửa sổ, khiến cho cả hành lang trở nên tối đen như mực.


“Mẹ nó, ai tắt đèn đi vậy. Có phải định tạo ra bầu không khí rùng rợn đúng không? Bộ phim kinh dị nào cũng chiếu mấy cảnh như thế này, gà thế nhỉ!” Đới Thời Khải đi ở đằng sau lưng Lữ Thanh còn không quên lầu bầu mấy câu. “Chẳng biết ai gà luôn ấy, mới đi được mấy bước thôi đã sợ đến mức này rồi. A Khải, mày đừng nắm tay tao nữa được không? Ngoài miệng thì nói không sợ, nhưng tay mày đã lạnh toát rồi kìa, lại còn đổ mồ hôi ướt nhẹp nữa chứ.” Lữ Thanh trợn trắng mắt. Mới đi được nửa đường, A Khải ở đằng sau đột nhiên nắm chặt lấy tay hắn.


Thằng nhãi này, lúc nào cũng ra vẻ anh đây rất bình tĩnh, không sợ trời không sợ đất, không ngờ bây giờ lại sợ đến mức này. Nghĩ đến đây, Lữ Thanh không khỏi cảm thấy buồn cười.


“Anh Thanh, em đâu… Em đâu có sợ đâu.” Phía sau truyền đến giọng nói run cầm cập của A Khải. Lữ Thanh dần cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Bàn tay đang nắm chặt lấy tay hắn thật sự rất lạnh, giống như tay của người chết vậy. Hắn chợt bị suy nghĩ của bản thân làm cho hoảng sợ. Đột nhiên, Lữ Thanh run lên một cái như bị điện giật!


A Khải đang đi ở phía bên phải đằng sau mình. Nếu muốn nắm tay, vậy tay trái của cậu phải nắm lấy tay phải của hắn mới đúng. Nhưng bàn tay mà hắn đang nắm lại có gì đó sai sai. Bởi vì nó là một bàn tay phải! A Khải chắc chắn sẽ không dùng tư thế mất tự nhiên như vậy để nắm tay hắn.


"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK