""Không đi được đâu. Nơi này đã bị nguyền rủa. Nếu chúng ta không tìm ra lệ quỷ thì sẽ chết ở đây."" Lữ Thanh nhìn Hà Tâm Mỹ, đoạn nói: ""Hãy tin chúng tôi, nếu cô muốn thoát khỏi nơi này thì phải phối hợp chúng tôi để tìm ra đường sống.""
Sau một màn làm công tác tư tưởng, tâm lý của Hà Tâm Mỹ đã ổn định hơn.
""Tôi có số của hai ông anh kia."" Lúc vừa vào khách sạn, Lưu Hạo đã lại gần nháy mắt đưa danh thiếp cho cô.
“Hay lắm!” Từ Chân thúc giục: “Mau gọi cho bọn họ đi.""
""Alo, ai vậy? Yo! Chào người đẹp! Tôi là Lưu Hạo, đột nhiên gọi cho tôi có chuyện gì thế?"" Giọng nói cợt nhả truyền ra từ điện thoại làm Hà Tâm Mỹ cau mày khó chịu.
Trong ánh mắt cổ vũ của đám Lữ Thanh, cô cố gắng nhịn, nhẹ nhàng hỏi: ""Lúc nãy anh có nghe thấy âm thanh kỳ quái gì ở ngoài hành lang không?""
""Không, nãy giờ tôi ở trong phòng xem TV, bên ngoài… bây giờ bên ngoài không thấy có gì lạ cả.""
""Anh mở cửa ra nhìn á?""
""Đúng vậy. Haha, người đẹp à, em gọi điện chỉ để nói nói vậy thôi à? Anh sẵn sàng mở cửa đón tiếp em đó.""
A Khải trợn tròn mắt khi nghe tới đó: Cái thằng mặt dày.
Hà Tâm Mỹ tắt điện thoại, mọi người đưa nhìn nhau một lúc.
“Tạm an toàn rồi, chúng ta quay lại tầng sáu trước đi. Tôi muốn tập họp mọi người lại."" Lữ Thanh lên tiếng.
Hà Tâm Mỹ giật mình: ""Về tầng sáu có nguy hiểm quá không?""
""Chắc không đâu. Tôi để ý rồi. Cô bé học sinh kia chết vào giờ dùng cơm, chắc khoảng 12 giờ 30, chúng tôi ăn cơm xong và lên tầng mười tìm kiếm thì Lão Đào bất hạnh gặp chuyện, lúc đó cỡ 13 giờ 26."" Hắn ngừng một chút, chỉ đồng hồ trên tường: ""Bây giờ là 15 giờ 26, có thể Khương Bình chết lúc 15 giờ.""
Hà Tâm Mỹ gật đầu đồng ý: “Lúc rời khỏi nhà ăn tôi có nhìn đồng hồ, khi đó khoảng 13 giờ 30, sau đó chúng tôi về phòng xem phim. Xem phim xong tôi mới ra ngoài hút thuốc, Tiểu Bình cũng…""
A Khải lập tức hiểu ra: ""Cứ một tiếng rưỡi là lệ quỷ lại hoạt động một lần!""
""Không sao. Cho nên bây giờ chúng ta sẽ an toàn, nhưng chúng ta cần tranh thủ hành động, chia nhau đi gọi những những người khách còn lại!"" Lữ Thanh lại nói.
Từ Chân kinh ngạc nhìn hai người. Hai người mới lần này có khả năng quan sát cực kỳ nhạy bén, đầu óc lại thông minh. Đặc biệt là Lữ Thanh, hắn luôn nhận ra những manh mối mà người bình thường không để ý và suy đoán bước đi tiếp theo. Còn Đới Thời Khải bên cạnh dù nhìn thư sinh, nhưng lại có phản ứng và kỹ năng rất tốt ( lần nào cũng chạy nhanh nhất). Hai người phối hợp làm nhiệm vụ với nhau rất ăn ý, biểu hiện còn tốt hơn một người thâm niên như mình.
Anh ta cũng vất mấy suy nghĩ vẩn vơ sang một bên, vung tay nói: ""Nhanh chân đi làm nào!""
Nói xong, cả đám cùng vào thang máy lên tầng sáu.
Cốc cốc cốc!
“Đến đây! Ai đấy?”
“Chào ông! Tôi và ông là người đi cùng trong đoàn du lịch!”
“Vào đi.” Là một người đàn ông trung niên hói đầu kiểu Địa Trung Hải mở cửa ra cười híp mắt với hắn.
Lữ Thanh thấy ông thì lập tức nở nụ cười thân thiện nói: “Thưa ông, tôi là Lữ Thanh, nên xưng hô với ông như thế nào nhỉ?”
“Mã Cần, vị ở bên trong kia là cấp trên của tôi, tổng giám đốc Trương.” Lúc này, Trương Hàm đang ngồi ở trên ghế sa lon trong phòng khách vừa uống cà phê vừa gõ bàn phím, thoạt nhìn giống như đang xử lý công việc.
“Có chuyện gì không?” Trương Hàm cau mày mất kiên nhẫn.
“À, là như vậy, hướng dẫn viên du lịch nói trước 16 giờ phải gọi mọi người tập hợp ở nhà ăn tầng hai, anh ta có chuyện cần dặn dò.”
“Được, tôi biết rồi.”
Mã Cần vừa định đóng cửa thì Lữ Thanh không quên quay đầu lại nhắc nhở một lần nữa: “Nhất định phải tập hợp trước 16 giờ đấy!”
“Tổng giám đốc Trương, tôi thấy thời gian cũng không còn sớm, hay là chúng ta xuống dưới tập hợp nhé?” Mã Cần nở một nụ cười lấy lòng, đứng khúm núm ở bên cạnh Trương Hàm.
Tính tình của Trương Hàm khá gắt gỏng, ông chả buồn ngẩng đầu lên mà nói: “Ông không thấy tôi có nhiều công việc cần phải xử lý sao? Không phải chỉ dặn dò vài chuyện thôi à? Ông đi nghe không được chắc!”
“Dạ dạ dạ.” Mã Cần chột dạ lau mồ hôi, sau đó dè dặt đóng kỹ cánh cửa lại.
“Thằng già khó hầu hạ.” Vừa đóng cửa lại, ông ta lập tức thay đổi sắc mặt.
“Chờ quý này bố mày được đề cử lên ngang vai ngang vế với mày, để tao xem mày còn sai bảo được ai!” Mã Cần chửi mát rồi đi về phía thang máy.
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ "