A Khải đeo kính lại, cảnh vật trước mặt trở nên sắc nét lại, lúc xoay người tính rời đi thì một ngăn tủ dưới bồn rửa tay đã thu hút sự chú ý của cậu ta.
Dưới bồn rửa tay của khách sạn nào cũng có một ngăn kéo để máy sấy, khăn tắm và các loại đồ dùng linh tinh, dưới ngăn kéo sẽ có một cái tủ nữa. A Khải tò mò mở cánh cửa tủ đó ra, bị dọa cho tái hết cả mặt mũi.
Thứ nằm trong ngăn tủ chính là Khương Bình! Cơ thể của cô bị nhét gọn vào bên trong, từng bộ phận trên người cô đã biến dạng vì bị ép trong không gian nhỏ hẹp. Cả cơ thể không có chỗ nào bình thường, gương mặt thanh tú trước kia giờ đã trắng bệch với biểu cảm sợ hãi. Có vẻ trước khi chết cô đã nhìn thấy thứ gì đó rất đáng sợ, hai mắt mở trừng trừng, miệng thì há hốc.
""Đợi đã, hình như trong miệng cô ấy có gì đó."" Lữ Thanh tinh mắt, vừa nhìn qua đã thấy có gì đó sai sai. Hắn cố vượt qua nỗi sợ hãi, đưa tay móc lấy đồ trong miệng xác chết ra.
""Một viên ngọc! Sao thấy quen quen thế nhỉ…"" Hắn cố nén cảm giác buồn nôn, cất viên ngọc vào trong túi, tính cùng A Khải ra ngoài. Đúng lúc này, Lữ Thanh chợt thấy đồng tử của xác chết chuyển động!
""Chạy mau!"" Lữ Thanh phản ứng rất nhanh, đứng phắt dậy kéo A Khải bỏ chạy.
Xác chết bắt đầu nhúc nhích, tiếng khớp xương kêu lên răng rắc, từ từ trườn ra ngoài! Sau đó xác chết xoay 360 độ giống như cô bé trong bộ phim ""The Exorcist"" rồi bò trên mặt đất với tốc độ cực nhanh.
“Má ơi!” Lữ Thanh sợ chết khiếp khi nhìn thấy cảnh tượng này, hắn ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi phòng tắm, gương mặt cắt không còn giọt máu, chỉ hận cha mẹ không sinh cho hắn thêm hai cái chân. A Khải chạy theo ngay phía sau, cả hai chỉ mất ba giây để ra khỏi phòng tắm. Từ Chân nghe thấy động tĩnh thì nhanh chân kéo Hà Tâm Mỹ chạy ra ngoài.
Hà Tâm Mỹ định nói gì đó nhưng lúc quay đầu lại thì nhìn thấy sau lưng Lữ Thanh chính là thi thể của Khương Bình đang bò đuổi theo với gương mặt trắng bệch, mắt nhìn chằm chằm mình.
""Á! Sao Tiểu Bình lại thành như thế!""
Từ Chân không rảnh để trả lời câu hỏi của cô, tốc độ đuổi theo của xác chết rất nhanh, chỉ một lúc nữa là sẽ đuổi kịp ngay.
""Đằng trước có cầu thang! Qua đó đi!"" Bốn người nhìn thấy cầu thang thoát hiểm nên vội vã chạy xuống tầng.
""Xuống nhà ăn ở tầng hai! Ở đó an toàn hơn! Đừng xuống tầng một! Có đài phun nước ở đó!"" Lữ Thanh vừa chạy vừa hét lớn.
Nghe vậy, ánh mắt mọi người lập tức sáng ngời. Hà Tâm Mỹ không ngốc, cô biết tình hình bây giờ cực kỳ nguy hiểm nên đành cắn răng chạy theo Từ Chân. Tốc độ của xác chết càng lúc càng nhanh. Lữ Thanh không dám quay lại nhìn, hắn chỉ nghe thấy tiếng động đằng sau cách mình không xa lắm, chỉ biết vắt chân lên cổ mà chạy.
Cả đời này Lữ Thanh chưa từng chạy nhanh như thế này, hắn nếm được vị đắng nghét trong khoang miệng, cổ họng khô khốc, tim quặn lên như muốn nổ tung….
Tầng bốn... tầng ba... tầng hai... Tới rồi!
“Á!”
Lữ Thanh là người cuối cùng chạy vào nhà ăn, mọi người vội xúm lại giữ cửa.
""Rầm! Rầm!"" Xác chết có sức mạnh cực lớn, cả đám cảm thấy như cánh cửa sắp bị nó hất bung ra. Hà Tâm Mỹ tìm thấy một thanh sắt gần đó bèn cầm lấy chèn vào tay cầm. Cả đám giữ cửa một lúc thì phát hiện bên ngoài không còn tiếng động gì nữa.
""Tiểu Bình…. Huhu… sao Tiểu Bình lại thành như vậy?"" Hà Tâm Mỹ không chấp nhận được sự thật này, gục xuống đất ôm mặt khóc thút thít.
""Cô ấy đã chết rồi, mong cô đừng đau buồn quá.""
""Chết? Vậy thứ đuổi theo chúng ta vừa nãy là cái quái gì?!"" Hà Tâm Mỹ giận giữ hỏi lại.
""Là quỷ."" Câu trả lời của Lữ Thanh khiến cô choáng váng.
Hà Tâm Mỹ chỉ là một cô sinh viên bình thường, việc diễn ra khi nãy đã dọa ba hồn bảy vía của cô bay mất. Trực giác nói cho cô biết ba người đàn ông trước mặt cô không hề nói dối.
""Tiểu Bình, mình xin lỗi… là mình hại cậu… lẽ ra mình không nên để cậu một mình… huhu…""
A Khải thấy người khóc thương tâm như thế thì cũng chạnh lòng.
""Em đừng khóc, có anh đây rồi, đừng sợ.""
Hà Tâm Mỹ đánh cái bép lên bàn tay đang duỗi ra trước mặt mình rồi hỏi: ""Ba người là ai? Ông anh béo lúc trước đâu rồi?""
Nghe tới đó, khóe mắt của Từ Chân cũng cay cay: ""Cậu ấy là bạn của chúng tôi, tên là lão Đào. Đã bị quỷ giết khi chúng tôi lên lầu quan sát tình hình rồi.""
“Mấy người là cảnh sát à?”
“Không phải, chúng tôi là người xử lý những hiện tượng siêu nhiên.” Lữ Thanh lấy bừa một lý do. Bọn họ không thể nói cho người khác biết về sự tồn tại của Không Gian, cũng không thể giấu Hà Tâm Mỹ, chỉ có thể nói như thế mà thôi.
"