“Giản Đồng, Hô Nhĩ Hải không phải là vùng đất thuần khiết.
Cái mà em cho rằng là bình yên, thực chất đó là sự trốn chạy của em”
Tô Mộng nói một cách trang trọng.
Cô ta không nên nói những lời này, nhưng mà những thứ mà cô ta nhìn thấy thì người trong cuộc lại không thấy được.
Mọi người đều nói, người ngoài là người rõ nhất, hoặc có lẽ câu nói này không đúng hoàn toàn.
Nhưng mà cô ta nhìn ra được, Giản Đông đang do dự.
Ba năm trước, cô ta đã giúp Giản Đồng chạy trốn, trong lòng thật sự muốn cô ấy có một cuộc sống yên tĩnh.
Trong ba năm, không chỉ thời gian trôi qua mà còn có cả sự trưởng thành của cô ta nữa.
Cũng chính vì sự trưởng thành này mà cô ta không ngừng suy ngẫm.
Rốt cuộc ba năm trước, cô ta giúp Giản Đồng chạy trốn là đúng hay sai.
Trong mơ hồ, cô ta cho rằng bản thân mình đã làm sai rồi.
Người con gái này đã trở thành một con chim đang bị giật mình, làm sao có thể dừng lại bước chân và nhìn những thứ ở xung quanh chứ.
Trong ba năm, cô ta cũng nhìn thấy Trầm Tu Cẩn không ngừng tìm kiếm Giản Đồng.
Tất cả mọi người đều nói đừng tìm nữa, có lẽ Giản Đồng đã chết từ lâu rồi.
Nếu như chưa chết thì tại sao tìm tận ba năm nhưng vẫn không thể tìm thấy.
Nhưng mà người đàn ông kia không tin, anh ấy không ngừng tìm kiếm.
Ngoài việc †ìm người con gái ở trong tim mình ra thì cuộc sống của anh ấy chỉ có công việc.
Những gì mà Tô Mộng nhìn thấy là một người đàn ông cao ngạo, không bao giờ từ bỏ tìm kiếm người con gái trong lòng mình.
Dù cô ta không thể biết rõ Trầm Tu Cẩn đã làm những gì, nhưng mà cô ta lại nhìn thấy được anh ấy rất kiên trì.
Tất cả những điều này đều là những thứ mà cô ta mong đợi từ một người đàn ông nào đó, nhưng mà có lẽ cả cuộc đời này cô ta cũng không tìm được người đó.
Nhưng mà Giản Đồng không như vậy.
Những hạnh phúc mà cô ta không thể có được, thì ở Giản Đồng có lẽ cô ấy sẽ đạt được.
Cô ta đã từng cùng Giản Đồng trải qua những chuyện đen đủi, tất cả những quá khứ đen đủi đó có lẽ sẽ kết thúc ở chỗ Giản Đồng.
Cô ta thừa nhận, cô ta rất là thiên vị.
Nhưng mà quan trọng là, cô ta nhìn ra được, Giản Đồng không phải là người vô tâm, Giản Đồng không hề từ bỏ hoàn toàn, mà đó chỉ là sự chạy trốn của Giản Đồng.
Nếu như người con gái ở trước mặt này thật sự buông bỏ được, vậy thì những lời ngày hôm nay cô ta sẽ mãi để trong lòng, sẽ không bao giờ nói ra.
Nhưng mà, mọi thứ lại không như vậy.
“Không ngừng chạy trốn, trong lòng em có cảm thấy lo lắng không? Trái tim em có thế bỏ xuống được không?”
Tô Mộng tra hỏi.
Giản Đồng bịt lỗ tai: “Đừng nói nữa, đừng nói gì nữa”
- -----------------