Giản Đồng áy náy nhìn người vừa tiến vào --- là người ba tháng trước phỏng vấn cô Tô Mộng.
"Mộng tỷ" Trong lòng lo lắng bất an, dè nhặt nhìn Trầm Tu Cẩn đang ngồi trên ghế salon, lại nhìn một chút về phía Tô Mộng, trong lòng như đang đánh trống, không biết người đàn ông thần sắc khó đoán này đang muốn làm cái gì.
"Trầm Tổng" Tô Mộng mặc một bộ âu phục màu trắng được cắt may nhưng không làm giảm chút nào mị lực của cô, trước ngược có hai nút áo được thiết kế sinh động, trước mặt Trầm Tu Cẩn an an phận phận "Ngài có gì muốn phân phó?"
Giản Đồng thấy thái độ của Tô Mộng đối với Trầm Tu Cẩn có chút lạ, thật giống như Trầm Tu Cẩn là kim chủ của cô ấy... Giản Đồng có lẽ không biết, Trầm Tu Cẩn chính là đại boss của Tô Mộng, chẳng qua cô ở trong ngục tận ba năm, sau khi ra ngoài thế giới đã sớm thay đổi hoàn toàn.
"Cô có quen cô ta không?" Trầm Tu Cẩn động động cằm, nhìn nhìn về phía Giản Đồng, sắc mặt Tô Mộng có chút không tốt lắm, lén trợn mắt nhìn Giản Đồng một cái, đối với Giản Đồng cô vẫn có ấn tượng, người phụ nữ này cho cô ấn tượng sâu sắc.
Tô Mộng kéo kéo khoé miệng, lộ ra một nụ cười hết sức không tự nhiên "Trầm tiên sinh, Tiểu Đồng có phải đắc tội ngài ở rồi? Ngài đừng nóng giận, tôi sẽ dạy dỗ cô ấy thật tốt"
Giản Đồng nghe ra được ý bao che trong lời nói của Tô Mộng, vốn tưởng rằng người hà khắc như Mộng tỷ lúc này sẽ trực tiếp đuổi cô đi, nhưng đối phương ngay trước mặt Trầm Tu Cẩn che chở cho cô, khiến cô không khỏi kinh ngạc, trong lòng đối với Tô Mộng dâng tràn cảm kích.
Tô Mộng lại trợn mắt nhìn Giản Đồng một cái, nếu không phải Giản Đồng này làm việc cực tốt, lại hết sức khiêm tốn và hiểu chuyện, chưa bao giờ gây phiền toái cho mình nên mới mạo hiểm che chở cô một chút. Cũng không biết người khiêm tốn không có bất kỳ cảm giác tồn tại Giản Đồng này rốt cuộc làm sao mà lại đắc tội người không nên đắc tội nhất.
Những động tác nhỏ giữa hai người, đã bị cặp mắt sắc bén kia nhìn thấy hết.
Tròng mắt đen thâm thuý của Trầm Tu Cẩn rơi vào trên người Tô Mộng "Cô ta là ai phỏng vấn vào đây?"
Sắc mặt Tô Mộng nháy mắt ảm đạm, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu ở trên trán nhỏ xuống.
"Hửm?" Người đàn ông hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt chất vấn rơi vào trên mặt nhợt nhạt của Tô Mộng.
"Là, là tôi, Trầm Tổng, cô ấy là tôi tự mình phỏng vấn" Thật ra bình thường chuyện phỏng vấn này căn bản cũng không cần Tô Mộng tự mình làm, thật là.. Gặp quỷ rồi! Hai ba năm rồi không có tự mình đi phỏng vấn, tối hôm đó rốt cuộc dây thần kinh nào quấn sai chỗ?
Trong lòng Tô Mộng hối hận chồng chất, nhìn bộ dạng Trầm Tổng, sợ là Giản Đồng chọc giận hắn rồi, đi theo Trầm Tổng nhiều năm như vậy, Tô Mộng biết Trầm Tu Cẩn đang thật sự nổi giận.
"Cô phỏng vấn? Một nhân viên vệ sinh?" Mày Trầm Tu Cẩn nhếch lên một chút, mồ hôi trên trán Tô Mộng rào rào nhỏ xuống, toàn thân kéo căng, cũng không dám lau mồ hôi.
Dựa vào sự thật dè dặt báo "Thời điểm phỏng vấn, Giản tiểu thư khắp mọi mặt đều không đạt điều kiện những vị trí khác của Đông Hoàng club, cho dù là người phục vụ cũng..." Tô Mộng có chút lúng túng "Nhưng ý Giản tiểu thư là muốn ở Đông Hoàng club chúng ta làm nhân viên vệ sinh"
Nói đến đây, Tô Mộng chợt ngẩng đầu lên, hướng về phía Trầm Tu Cẩn nói "Trầm tổng, từ lúc Giản Đồng làm nhân viên vệ sinh tới nay, làm việc luôn chuyên cần và quét dọn các thứ cũng chăm chỉ làm tốt"
Lăn lộn đến vị trí này, Tô Mộng sớm đã không cần quan tâm tất cả chuyện phía dưới, chẳng qua đối với Giản Đồng này... Tô Mộng không nói được là cảm giác gì.
Rõ ràng người phụ nữ hèn mọn này và mình là người của hai thế giới, nhưng cô lại cảm thấy trên người của Giản Đồng luôn có một thứ gì đó tương tự mình, tỉ mỉ suy nghĩ một chút nhưng vẫn không nghĩ ra rốt cuộc là cái gì.
Chẳng qua là sau khi lời nói to gan kia vừa mới thốt lên, Tô Mộng mới bừng tỉnh kinh ngạc, dè dặt nhìn về phía Trầm Tu Cẩn.
Trên chiếc ghế salon đơn màu nâu, đôi chân thon dài của người đàn ông vắt lên nhau, thân sĩ mà ưu nhã "Tô Mộng, điều cô ta đến bộ phận pr"
Tô Mộng hoài nghi nghĩ mình nghe nhầm, kinh ngạc nhìn chằm chằm Trầm Tu Cẩn "Trầm Tổng, ngài vừa nói cái gì? Tôi chưa nghe rõ" Bộ phận pr? Giản Đồng? Nhất định là cô nghe nhầm rồi.
"Tôi nói nếu như Giản Đồng là nhân viên chăm chỉ và ưu tú như vậy, hắn nên điều đến vị trí có tiền lương cao hơn" Vừa nói đôi chăn thon dài buôn xuống, dáng người cao lớn của người đàn ông đứng lên lãnh đạm quét về phía Giản Đồng đang đờ đẫn ở một bên.
Khoé miệng chậm rãi nhếch lên đầy châm chọc "Tô Mộng, dùng người nhất định phải hiểu được năng lực của người dưới quyền... Cô đại khái không biết, Giản tiểu thư này rất có khả năng biểu diễn"
Toàn thân Giản Đồng cứng đờ.
Thanh âm người đàn ông tựa hồ đang đè nén tức giận "Bộ phận pr thiếu loại nhân tài như Giản Đồng Giản tiểu thư có thể co giãn, quỳ xuống dập đầu đều là sở trường của cô ta, còn như những thứ khác như phương diện lấy lòng đàn ông, cô ta cũng có thể làm tốt"
Không khí tựa như ngưng trệ lại.
Sắc mặt Giản Đồng trắng bệch nhưng không khiến người đàn ông đau lòng, giờ phút này Trầm Tu Cẩn đang thưởng thức biểu tình tuyệt vọng của cô... Giản Đồng, cô vẫn có thể làm thinh sao?
Trầm Tu Cẩn không tin người kiêu ngạo như Giản Đồng sẽ biến thành người trước mặt chỉ biết hèn mọn khom lưng quỳ gối như con kiến hôi, hắn muốn chính mắt nhìn một chút, cô có phải thật sự giống như đang biểu hiện, hèn mọn hạ tiện đắm mình truỵ lạc.
Trầm Tu Cẩn làm tất cả những điều này đều là bức bách Giản Đồng, hắn còn chưa ý thức được ở sâu trong nội tâm hắn mong muốn là người phụ nữ đầy ngạo khí nói với hắn "Lúc nào Hạ Vi Trà trở thành bạn gái của anh, Giản Đồng tôi thấy anh sẽ đi đường vòng" chứ không phải con sâu bọ đáng thương trước mặt, chỉ biết hèn mọn quỳ xuống dập đầu.
Hắn càng không ý thức được, tất cả các thủ đoạn bức bách Giản Đồng, là hắn không thể tiếp nhận được sự thật --- hắn là đầu sỏ đem cô biến thành như vậy.
Trầm Tu Cẩn mượn cớ cho mình, đem nguyên nhân hắn làm nhục Giản Đồng là do --- Giản Đồng giết Hạ Vi Trà, vì thế hắn hận Giản Đồng.
Bạn vĩnh viễn sẽ không các nào đánh thức một người giả vờ ngủ, tất nhiên sẽ có một ngày người đó tự tỉnh lại.
Lần này Tô Mộng nghe rõ ràng --- Trầm Tổng bảo cô điều Giản Đồng đến bộ phận pr.
Bộ phận pr của Đông Hoàng, nói một cách dễ hiểu gọi chung là người mẫu nữ, người mẫu nam, thiếu gia công chúa.
"Cái này..." Tô Mộng liếc mắt nhìn Giản Đồng sắc mặt trắng bệch "Tôi biết rồi, Trầm Tổng" Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm, trực giác của Tô Mộng thấy quan hệgiữa Giản Đồng và Trầm tổng không bình thường.
Còn chưa từng thấy qua Trầm tổng quan tâm đến chuyện phía dưới của Đông Hoàng. Nói trắng ra thì Câu lạc bộ giải trí Đông Hoàng cũng chỉ là sản nghiệp cực kỳ bé nhỏ của Trầm Tu Cẩn, cho tới bây giờ Trầm tổng chưa bao giờ quan tâm đến con cá cỏn con này.
"Giản Đồng, cô đi theo tôi" Tô Mộng nói bằng giọng làm việc công, sắc mặt Giản Đồng trắng bệch, thảm đến nỗi mặt không chút huyết sắc, bỗng nhiên ngẩng đầu khẩn cầu nhìn về phía Trầm Tu Cẩn "Đừng mà, tôi không muốn" Bộ phận pr... Trầm Tu Cẩn muốn cô đi đến bộ phận pr?
Không!
- -----------------