Toàn bộ bộ phận pr vắng ngắt, chỉ còn lại một người lưu lại ở trong phòng nghỉ, tất cả đồng nghiệp đều ra ngoài làm việc, nói thật, bộ phận pr của Đông Hoàng mỗi một người đều kiếm được rất nhiều tiền, tới Đông Hoàng đều không phải người bình thường, những người giàu quyền quý kia hết sức rộng rãi.
Giản Đồng mặc dù mới tới được ba ngày, nhưng cũng nghe đồn, Trăn Trăn mà lần trước ở cầu thang mập mờ cùng Tiêu thiếu, ngày hôm qua còn khoe khoang là một phú thương ở Hong Kong xuất thủ hào phóng, típ cho cô ta 5 vạn.
Mười lần 5 vạn chính là 50 vạn, một trăm lần 5 vạn chính là 500 vạn... Nếu vậy cô liền có thể thực hiện được yêu cầu của người đàn ông kia, lấy lại được tự do.
Lắc đầu một cái... Đó là Trăn Trăn, không phải cô. Trầm Tu Cẩn nói: cô có thể bán xấu xí, bán ngu xuẩn bán đáng thương. Nhưng cô bây giờ ngay cả cơ hội bán xấu xí bán ngu xuẩn cũng không có.
"Giản Đồng, đi với tôi" Cửa bị người từ bên ngoài đẩy ra, Giản Đồng nhìn theo hướng âm thanh phát ra, là Tô Mộng.
"Mộng tỷ" Cô vội vàng đứng lên, không nói hai lời liền theo Tô Mộng đi ra ngoài.
"Cô không hỏi tôi dẫn cô đi đâu à?" Tô Mộng nhếch mi hỏi "Cô không hỏi rõ đã cùng tôi đi ra? Không sợ tôi bán cô đi à?"
Giản Đồng cười một tiếng "Mộng tỷ, tôi không đáng tiền"
Người phụ nữ cứ như vậy cười nhạt một tiếng nói bản thân không đáng tiền, khiến Tô Mộng đang dẫn đường trong lòng xoắn lại. Nhưng rất nhanh khôi phục như bình thường. Dẫn Giản Đồng vào phòng thay đồ.
Tô Một đưa cho Giản Đồng một bộ quần áo "Thay nhanh lên một chút"
Giản Đồng trừng mắt nhìn, y phục đang cầm có chút phỏng tay* "Mộng tỷ, cái này...". ngôn tình tổng tài
Tô Mộng thương xót nhìn Giản Đồng "Aiza.. thay đi. Là Trầm tiên sinh phân phó" Tô Mộng chỉ quần áo trên tay Giản Đồng "Bộ quần áo này cũng là Trầm tiên sinh phái người đưa tới"
Tô Mộng sợ Giản Đồng không chịu nghe lời, còn nhức đầu suy nghĩ nên nói như thế nào để thuyết phục Giản Đồng, nhưng người phụ nữ đối diện cúi đầu, quay lưng lại trầm mặc thay quần áo.
Bộ quần áo chú hề mặc trên người Giản Đồng, Tô Mộng vội vàng gọi người đến trang điểm cho cô. Giản Đồng an tĩnh ngồi ở trước kính phòng hoá trang, không quan tâm thợ trang điểm đang biến mặt cô thành khuôn mặt có hình dáng của chú hề.
Mũi có một quả bóng màu đỏ, miệng cười tét ra hai bên má đỏ thẫm, khuôn mặt được vẽ nguệch ngoạc không nhìn ra hình dáng ban đầu.
Tô Mộng ngũ vị tạp trần*, dẫn Giản Đồng lên lầu sáu "Đi thôi, đi vào thôi. Trong phòng bao này có một đám cậu ấm từ thủ đô đến, mà mấy cậu ấm này cái cũng chơi ngán rồi, giờ muốn nhìn thấy chú hề biểu diễn" Tô Mộng đang nói đột nhiên ý thức được chính mình quá nhiều lời, vội vàng nhìn Giản Đồng "Tiểu Đồng..."
[Ngũ vị tạp trần: nhiều cảm xúc lẫn lộn, không biết nói như nào. Ngũ vị: ngọt chua cay mặn đắng]
Lời còn chưa nói xong đã bị Giản Đồng cắt đứt "Mộng tỷ, tôi còn phải kiếm 500 vạn, cảm ơn cô đã cho tôi cơ hội này"
Tô Mộng ngừng ở bên ngoài phòng bao, trong lòng không nói ra được là cảm xúc gì, hồi lâu liền nâng tay lên gõ cửa rồi đưa Giản Đồng vào, trên mặt đổi thành nụ cười đầy kinh nghiệm "Trầm tiên sinh, chú hề đã tới"
Giản Đồng thông suốt ngẩng đầu... Trầm Tu Cẩn sao lại ở chỗ này? Cô cứ nghĩ chỉ có đám cậu ấm đến từ thủ đô mà thôi.
Trầm Tu Cẩn vậy mà cũng ở đây! Hắn là cố ý! Cố ý muốn xem cô hèn mọn, nhìn cô bị bêu xấu, nhìn cô chịu thống khổ!
"Chú hề chú hề, đến đây, cười một cái" Trên ghế salon nạm kim cương đen, một đứa trẻ lớn xác bất cần đời ngồi đó, áo sọc trắng đen, quần jean bó sát trên người, trên cổ một chiếc giây chuyền bạc, mười phần phong cách hip-hop.
Đứa bé lớn xác này ước chừng mới hai mươi, tóc nhuộm màu đay để lộ ra sự điên cuồng của tuổi trẻ.
Hắn giờ phút này đỉnh đạc ngồi trên ghế salon, thấy Giản Đồng đi vào đột nhiên nghiêng người về phía trước, theo động tác này dây chuyền đung đưa theo,ngón tay đứa trẻ kia chỉ về phía Giản Động lộ ra tiếng cười đùa "Tới đây, cười một cái cho tiểu gia xem, nhìn bên này, đúng rồi, cười đẹp mắt một chút rồi tiểu gia thưởng cho ngươi" Một chồng tiền thật dày không keo kiệt nện xuống dưới chân Giản Đồng.
Ý khinh miệt nồng đậm.
Lông mi Giản Đồng không thể khống chế run rẩy, chợt ngẩng đầu kéo ra một nụ cười thật to, hợp với hình tượng hoá trang trên mặt, càng thêm a dua lấy lòng.
"No no no, nụ cười này quá nhạt nhẽo, đổi cái khác đi" Đứa bé to xác kia tiêu sái lắc lắc ngón trỏ "Muốn tiền sao? Cố gắng cười thật đẹp đi"
Giản Đồng cúi đầu, màu hồng của Mao gia gia* rơi vào trong mắt, đồng tử Giản Đồng co lại, mọi cử động của cô rơi vào trong mắt của Trầm Tu Cẩn, đáy mắt người đàn ông nháy mắt thoáng qua một tia âm trầm.
[Mao gia gia: Mao Trạch Đông, được in lên tiền tệ của Trung Quốc]
Ngẩng đầu lên một lần nữa, Giản Đồng nháy mắt mấy cái, khoé miệng hiện lên một độ cong càng ngày càng lớn, lộ ra một hàm răng rõ ràng hợp với nét vẽ môi đỏ thẫm đến khoa trương của chú hề, để cho nụ cười này của cô trở nên hết sức khôi hài.
"Ha ha ha... Thật là vui, thật là vui!" Đứa trẻ to xác kia lớn tiếng cười lên, gọi mấy người bên cạnh cùng nhau xem "Hey, các người nhìn xem cô ta có giống kẻ đần không?"
Lớp trang điểm vừa dày vừa nặng che lại nụ cười cứng nhắc của Giản Đồng, bốn phía vang lên tiếng hò hét, tiếng khen, những cậu ấm kia vừa cười vừa vỗ tay cùng nhau kêu lên "Này thật thú vị! Ey, tiền này cho ngươi"
Giờ khắc này, Giản Đồng không biết nên vui hay buồn.
"Nhặt lên? Nói là cho ngươi cả đó. Không muốn à?"
"Muốn..." Cô thập phần nhục nhã nói.
"Muốn thì ngồi chổm xuống nhặt, nhặt lên, vậy sẽ đều thành là của ngươi cả" Đứa trẻ lớn xác kia chân mày nhếch lên, nói như là chuyện đương nhiên.
Cả người Trầm Tu Cẩn ẩn trong bóng tối, tròng mắt so với đêm khuya còn đen hơn, lãnh đạm nhìn chăm chú hết thảy tất cả thứ này.
Ánh mắt Giản Đồn rũ xuống, lớp trang điểm chú hề vừa dày vừa nặng, mặt cô trắng bệch như tờ giấy, nhưng vậy thì sao chứ? Trong chỗ mờ tối, Giản Đồng tự giễu một tiếng... Tiền, là một thứ tốt đó. Cô có thể dùng nó mua được tự do, không phải sao?
Ba năm trước, hắn đưa cô vào ngục giam, từ đây cô không còn tự do.
Ba năm sau, ra tù rồi, hắn lại dùng số tiền kếch xù 500 vạn xiềng xích sự tự do của cô... Không, cô đã đáp ứng giấc mộng của cô bé ngốc nghếch ấy, cô nhất định phải thực hiện được!
Giản Đồng ngồi xổm người xuống, nhặt một chồng tiền từ trên đất lên, mới vừa đứng lên thì trên đỉnh đầu truyền xuống tiếng cười đùa pha trò kia của cậu trai "Thích tiền hả? Người như tôi thiếu cái gì chứ riêng tiền là không bao giờ thiếu, hôm nay, ngươi để cho tiểu gia chơi đùa vui vẻ, tiểu gia sẽ thưởng ngươi thật nhiều tiền"
Vừa nói, trên đầu một trận mưa tiền, từng chồng từng chồng tiền bay lả tả xuống, Giản Đồng nhìn đứa bé trai kia nắm một chồng lại một chồng tiền, tiêu sái tung tiền lên không trung.
Đây là... Đang làm gì?
"Thích không? Tiểu gia chơi với cô" Đứa trẻ lớn xác kia không câu nệ nói "Ngươi đừng đứng lên, tiểu gia cho ngươi một phút đồng hồ, nằm bò trên đất nhặt tiền, nhặt được bao nhiêu thì tất cả đều thuộc về ngươi. Nếu có bản lĩnh nhặt được tất cả tiền rơi trên mặt đất, ngoài ra tiểu gia thưởng thêm cho ngươi 5 vạn nữa"
Chỗ xó xỉnh không người, tay Giản Đồng đang run rẩy... Không phải do kích động, mà tận sâu trong linh hồn đang đau đớn!
Làm sao đây?
Nhặt đi, sao còn chưa nhặt?
Ngày trước nghe nói nhặt được tiền là một chuyện hạnh phúc biết mấy cơ mà... Nhưng vì cớ gì, ngực của cô lại đau đến như vậy?
- -----------------