Trên khuôn mặt đẹp trai của Giản Mạch Bạch, hiện lên màu đỏ ửng, lời nói của Giản Đồng, không chỉ có đả kích với anh, mà hơn nữa còn khiến cho anh cảm thấy mất thể diện trước mặt của mọi người! Dựa vào tất cả những gì cô nói, cô tuy rằng được ông cụ Giản đích thân dẫn theo bên mình để nuôi dạy, nhưng những thứ cô có, bản thân mình cũng có, nhưng mà nói cùng, vào lúc ông cụ Giản còn sống, dường như tất cả mọi người nhắc đến nhà họ Giản, thì đều nghĩ đến Giản Đồng, những lân khác mới là mình.
Trên khuôn mặt của Giản Chấn Đông hiện ra vẻ khó chịu, Giản Chấn Đông mất thể diện, thì mình cũng mất thể diện theo, đôi mắt già cỗi u ám, nhìn chằm chăm vào Giản Đồng: “Đủ rồi! Hôm nay ở đây không hoan nghênh cô, ba năm trước, cô khiến cho nhà họ Giản dường như trong một đêm, trở thành trò cười trên thành phố biển này vẫn chưa đủ, bữa tiệc hôm nay cô lại muốn đến làm ầm ï, muốn quấy rối! Cô có rắp tâm gì thế! Nhà họ Giản sinh ra cô nuôi nấng cô, nhưng thật hổ thẹn vì cô! Ba năm trước, là cô đã tự làm ra chuyện sai trái! Lỗi sai của cô quá vô lí rôi! Sau chuyện đó, một thời gian dài người nhà họ Giản đi ra ngoài, đều bị những người khác chỉ trích
- nhìn đi, Giản Chấn Đông đó, có một người con gái là tội phạm giết người đấy! Anh trai cô ở bên ngoài xã giao, cũng bị rất nhiều người cười nhạo chế giễu.
Mẹ cô còn không thể ngẩng đầu lên trước mặt của bạn bè! Thứ tội lỗi! Cô thực sự khiến chúng tôi bị tổn thương trái tim rôi!”
Toàn thân Giản Đồng máu chảy ngược dòng! Tôi khiến cho các người tổn thương trái tim? Lỗi sai của tôi quá vô lí? Tôi là tội phạm giết người? Vào lúc tất cả mọi người đều không thể tin tưởng cô, thậm chí Trầm Tu Cẩn cũng không tin tưởng cô, nhưng bố cô mẹ cô và anh trai cô thân là những người nhà của cô cũng không tin tưởng côi Là không tin tưởng, hay là vốn dĩ không muốn tin tưởng? Cô thừa nhận, chống lại áp lực của Trầm Tu Cẩn nhà họ Trầm, những người nhà kia có thể nuốn giận từ bỏ cô, nhưng nếu như có lòng, tại sao đến cả lần gặp mặt cuối cùng cũng không gặp cô, đến cả chân tướng chuyện mà đứa con gái ruột làm cũng không chịu mở miệng ra hỏi một câu? Trong lồng ngực chất đầy sự tức giận, cô ra sức mở mắt thật to, không chớp mắt, cô sợ sau khi chớp mắt, thì nước mắt sẽ không kiềm chế lại được nữal Hà tất...
phải viện nhiêu cớ như vậy! “Nếu muốn “quỹ duy ái, thẳng thắn mở miệng nói với tôi, tôi nhất định sẽ cho!”
Người phụ nữ đó, dáng vẻ lờ mó có chút dấu vết của Giản Đồng năm đó, nhưng nhiều thêm một chút ê chề, nỗi đau khổ tràn lan, cô vẫn cử động khóe môi, nở ra một nụ cười nhẹ nhàng, cô muốn nụ cười này ấm
- -----------------