Bà chủ Giản vô cùng kinh ngạc, nhìn người trước mặt như nhìn thấy ma quỷ: “Con, đang nói gì vậy?”
Từng câu chữ, vô cùng khó khăn bà mới nói được ra.
Giản Đồng kể đơn giản mạch lạc một lượt về những chuyện mà mình biết cho bà chủ Giản, “Chính là như vậy, cho dù bà tin hay không, tôi cũng không phải con gái bà, không cứu nổi con trai bà.
Nhà họ Giản không thiếu tiên, ông chủ Giản cũng không thiếu những mối quan hệ, tôi tin rằng chỉ dựa vào mối quan hệ của ông ta, nếu thật lòng muốn cứu con trai các người, chắc là có thể tìm thấy người trùng khớp với con trai bà, nếu đến ngay cả nhà họ Giản cũng không tìm được, vậy một người ngoài như tôi, càng không thể nào cứu nổi con trai các người”
Cô gái nói ra những lời này vô cùng bình tĩnh, chỉ là nếu như trong lòng bà chủ Giản lúc này không kinh ngạc đến vậy, nếu như bà chăm chú nhìn vào Giản Đồng, bà sẽ nhìn thấy dưới khuôn mặt bình tĩnh và lạnh lùng của Giản Đồng, ẩn giấu một nỗi buồn sâu kín.
Nếu như......không có nếu như.
Cho nên bà không nhìn thấy sóng to gió lớn phía sau vẻ ngoài bình tĩnh ấy, không nhìn thấy những tổn thương phía sau sự lạnh lùng ấy.
Cuối cùng Giản Đồng nhìn thẳng vào người phụ nữ ăn mặc sang trọng mà cô đã gọi là “mẹ”
suốt 20 năm, “Bà đi đi, đừng lãng phí thời gian nữa......bệnh tình của Giản Mạch Bạch”
Một tiếng “anh”
đó, cô vẫn không thể nào nói ra được.
Không chỉ bởi vì những tổn thương mà nhà họ Giản đã gây ra cho cô, hơn thể nữa, thân phận của cô quả thực không phải là người nhà họ Giản.
“Không phải đâu Tiểu Đồng!”
Sao bà chủ Giản có thể từ bỏ ngọn cỏ cứu mạng duy nhất này chứ? Sớm đã không còn quan tâm đến hình tượng mà lao nhanh tới, hai tay túm chặt lấy người trước mặt, chỉ sợ không cẩn thận người đó sẽ chạy đi mất, bà tuyệt đối không thể bỏ cuộc......vì con trail “Tiểu Đồng, con thực sự là con gái của mẹ, chuyện năm đó, mẹ đều biết!”
Bà chủ Giản nóng vội đến mức quên cả chừng mực, lại không cẩn thận mà khai ra chuyện năm đó, thế nhưng nhìn thấy vẻ mặt không cảm xúc của Giản Đồng, chỉ tưởng rằng Giản Đồng không tin, trong lòng bỗng sốt ruột, vội vàng nói: “Con không tin lời mẹ nói, thì con cũng sẽ tin ông nội chứ nhỉ? Ông nội là người anh minh như vậy, nếu con không phải là dòng máu của nhà họ Giản, sao ông nội lại có thể giúp người khác nuôi cháu gái được? Ông nội con là người như thế nào, Tiểu Đồng, con biết rõ hơn mẹ, ông nội tuyệt đối không phải là người sẽ giúp người khác nuôi cháu gái, ông nội càng không giao khối tài sản lớn như vậy vào tay người ngoài, Nếu con vần không tin, thì con hãy nhớ lại chuyện lúc con còn nhỏ, ông nội tự tay chăm sóc con, không nhờ vả người khác, đến cả anh con còn không được ông nội coi trọng hơn con”
Nhìn người phụ nữ vô cùng lo lắng này, bỗng nhiên, sau khi nghe thấy những lời nói giảo biện của bà chủ Giản, sự kinh ngạc của Giản Đông cũng không thể nào nhiều bằng cảm giác mệt
- -----------------