Đương Nam Nhị Thính Đáo Bình Luận Khu Thời
(Khi nam nhị nghe được bình luận)
030
Mất rất nhiều thời gian mới vớt Tam hoàng tử lên được, khi đó mắt hắn đã trợn trắng té xỉu. Tam hoàng tử bị người hầu nắm chân xách ngược lên, đổ ra một đống rong biển và một con ếch kêu ộp ộp.
Tam hoàng tử ướt mèm bị nữ chính lê hoa đái vũ thương tiếc.
Cả hai đều có thâm thù đại hận với Lục hoàng tử, hơn nữa họ từng có một mối tình ngược tâm máu chó, cộng minh lúc này làm nam nữ chính giống như trở về những năm đó...
Long Ngạo Thiên và Tô Mã Lệ cuối cùng cũng giải hòa, cảm giác thiên lôi ầm ầm và sue thấu trời ấy khiến họ thấy thân thiết và quen thuộc vô cùng.
Ừm, vẫn là bài thuốc năm đó, vẫn là hương vị quen thuộc...
Thời khắc cuối cùng hai vị chí tôn cường cường liên thủ khiến các độc giả kề bên tan vỡ hổ khu chấn động, ai cũng hưng phấn gõ bàn phím rống ấu ấu!
[ Thần ơi! Cái méo gì thế này? Kịch bản lại vòng về rồi à? ]
[ Lầu 1: Vòng về cái búa ấy?! Lầu trên có còn nhớ đây là truyện cổ ngôn ngược luyến không? ]
[ Lầu 2: Tui giờ đã chết lặng rồi, tui không biết mình đang coi cái gì nữa, tác giả cũng tuyệt thật. ]
[ Lầu 3: Từ khúc nữ chính mọc cánh mị đã ngu luôn, mị bội phục nghị lực của tác giả lắm, OOC đến mức này còn viết tiếp được. ]
[ Lầu 4: Tiết tấu này ảo vãi đạn, nói tui biết thâm tình ngược luyến ở đâu? Sao tui càng coi càng thấy kịch bản nó tấu hề thế? ]
Lục hoàng tử đang tự hỏi chính sách mới nghe xong câu này lặng lẽ vẽ một vòng tròn trên giấy, lại vòng thêm mấy nét bút vẽ ra một con rùa đen.
Mấy cô nói không sai, thậm chí ta cũng không biết kịch bản này nên tiếp tục thế nào nữa.
Nhìn chung tình huống hiện tại, còn đọc tiếp cũng không phải người đứng đắn gì, fan chân chính của cổ ngôn ngược luyến đã sớm chạy rồi.
Khu bình luận bây giờ bị mấy cô nàng ngốc nghếch chiếm lĩnh, họ ngoài miệng mắng kịch bản OOC thấy mợ, trên thực tế đọc chăm chỉ vô cùng, quán triệt nhuần nhuyễn định luật thật là thơm.
Cô nào cũng học Lục hoàng tử cầm dưa hấu bắc ghế ngồi vừa gặm vừa nhìn chằm chằm màn hình, trong mắt họ từ lúc này cuộc chiến đoạt vị chính thức bắt đầu!
Làm một độc giả, họ không khỏi nhập mình vào vai chính, cũng vì thế mà đứng về phía Tam hoàng tử.
Mấy cô nàng ăn dưa ngốc nghếch nguýt máy tính chỉ tiếc rèn sắt không thành thép gõ chữ, giống như làm vậy là có thể gửi tình báo cho đội của Tam hoàng tử.
[ Sao nam chính ngu quá vậy? Rõ ràng nọ nọ đó đó là gian tế của Lục hoàng tử sao lại không phát hiện chứ! ]
[ Lầu 1: Không sai không sai! Tiểu Tam Tử anh làm tui thất vọng quá, dưới tay có nhiều triều thần như vậy, sao không biết lợi dụng? ]
[ Lầu 2: Lầu trên bà không thể nói vậy được, kỳ thực Tiểu Tam Tử trước đó đã có tính toán rồi. ]
[ Lầu 3: Gì gì gì, lầu trên nói gì thế? Hổng lẽ tui đọc sót chỗ nào? ]
[ Lầu 4: Suỵt —— nói nhỏ thôi, kỳ thực Tam hoàng tử đã sớm phái người lẻn vào đội của Lục hoàng tử rồi. ]
Lục hoàng tử đang cẩn thận lên kế hoạch nghe được câu này tinh thần chấn động, liền nói tin tức gần đây sao luôn bị tiết lộ, hóa ra là có gian tế.
Cũng không biết tên gian tế ấy là ai...
[ Sao mị không biết? Người nào vậy, có vị đại thần nào tiết lộ cho mị được không? Mị không chú ý. ]
Lục hoàng tử lén ló đầu ra: Đúng vậy, là ai, kỳ thực ta cũng muốn biết?
[ Lầu trên mơ đẹp quá, bí mật quốc gia quan trọng như thế sao có thể dễ dàng nói cho bà được? Cho dù chúng ta là độc giả, không ảnh hưởng tới cốt truyện, tui cũng không nói cho bà biết hắn họ X tên XX, nhà ở làng X kênh X, hiện đang đảm nhiệm chức bulabula ở đội của Lục hoàng tử đâu... ]
Các độc giả còn lại:...
Lục hoàng tử:...
Có cần rành mạch như thế không?!!
Nhờ vào sự giúp đỡ to lớn (cản trở chứ chả giúp được gì) của độc giả với đội của Tam hoàng tử, họ đã thành công khiến xoay chuyển cục diện trước mắt.
Trong sự ngơ ngác cộng thêm gõ phím điên cuồng của độc giả, đội của Lục hoàng tử tạm thời dẫn đầu.
Các độc giả ngớ người, Ngạo Thiên của tui đâu? Mary của tui đâu? Hào quang nhân vật chính của tui đâu?
Mắt họ đờ ra gõ bàn phím ——
[ Các cậu có thấy là lạ không? ]
[ Lạ chỗ nào? ]
[ Giống như có người đang nhìn lén màn hình ấy? ]
Lục hoàng tử:!! Lặng lẽ ngừng thở.jpg
[ Hình như tui cũng có cảm giác này... ]
[ WTF! Mấy bà đừng làm tui sợ?! ]
[ Tui đột nhiên có một suy đoán lớn mật, mấy bà nói xem liệu có phải có một nhân vật trong cuốn truyện thấy được nội dung ở khu bình luận không? ]
[ Nghe lầu trên nói vậy đột nhiên ớn lạnh... ]
[ Á đù! Không phải thiệt đó chứ? ]
Lục hoàng tử:... Bingo.
[ Hahaha, chẳng lẽ bà tin là thật? ]
[ Đó là người trong sách, đâu thể nào có tư tưởng được? ]
Lục hoàng tử thử nhéo mặt mình, làm mình đau đến mức nheo hai mắt lại.
Ai nói người trong sách không có tư tưởng? Úi da mặt đau quá!
☆
Mắt thấy Long Ngạo Thiên không có tác dụng, Tô Mã Lệ nhịn không được, cô cảm thấy mình phải làm gì đó để giữ gìn tôn nghiêm của gia tộc nhân vật chính!
Nếu Tô Mã Lệ được đặt cái tên này, khẳng định là có tài năng đặc biệt!
Một Tô Mã Lệ sinh ra thường cần hàng nghìn hàng vạn nam phụ ủng hộ, dần dần khi mây xanh tụ thành từng cụm lơ lửng trên đầu Tam hoàng tử, một bầy chó liếm vì hồng nhan cũng đứng về phía đối lập với Lục hoàng tử...
Đó là một trận chiến không có khói thuốc súng, muôn kiểu người xen lẫn trong đó, người xem hoa cả mắt. Độc giả thấy mình đã nôn nóng như vậy cũng không giúp được kịch bản cái gì, dứt khoát phủi tay mặc kệ, toàn tâm toàn ý xem kịch.
[ Tui giờ cũng hết chỗ nói rồi, chờ xem tác giả viết tiếp kiểu gì. ]
[ Thắng hay thua đã không quan trọng, mị phật rồi, mị hiện tại là một người công cụ chỉ biết đọc truyện. ]
[ Mọi người đừng nhụt chí như vậy, thực ra còn có rất nhiều niềm vui mấy bà không cảm nhận được đấy! ]
[ Lầu 1: Niềm vui gì? ]
[ Lầu 2: Kỳ thực tui đột nhiên phát hiện, nam nhị thật là thơm! ]
[ Lầu 3: Tui cũng thế tui cũng thế! Đọc đi đọc lại tự dưng phát hiện mình thích nam nhị, cảm thấy ảnh xuất sắc hơn nam nữ chính nhiều! ]
[ Lầu 4: Đổi một góc nhìn khác, đúng là phát hiện cuốn truyện này rất kỳ cục! ]
[ Lầu 5: Tụi gặm CP nam nhị, mọi người thấy nữ chính với nam nhị thế nào? ]
[ Lầu 6: Á đù, cay mắt đó?! ]
[ Lầu 7: Cay mắt +1, thôi miễn đi, không hiểu sao tui muốn nam nhị ở một mình hơn. ]
[ Lầu 8: Tui cũng thế! ]
☆
Cục diện trước mắt đơ đến cực điểm, phái bảo thủ và phái duy tân đối lập với nhau, hai bên không ai nhường ai.
Xung đột của đội Lục hoàng tử với đội Tam hoàng tử càng khiến bầu không khí trở nên gay gắt.
Lúc này mọi người đang ở thế vô cùng căng thẳng, mọi việc họ làm giống như trò xiếc đi trên dây, chỉ cần có một chút sai lầm là sẽ liên lụy đến sự sống chết của vô số người.
Trong tình huống như vậy, nam nhị rất bình tĩnh phổ biến toàn bộ luật lệ mình lập ra.
Quả nhiên, chế độ mới bị một đống người tôn sùng và cự tuyệt.
Người ở phe Lục hoàng tử dốc sức muốn làm tốt chuyện này, nhưng người ở phe Tam hoàng tử lại ba lần bốn lượt quấy rối.
Điều họ không biết là, mọi chuyện họ làm đều rõ ràng rành mạch trong mắt bách tính.
Lục hoàng tử có lòng tốt dẫn dắt bách tính làm giàu, mà thuộc hạ của Tam hoàng tử lại chỉ muốn đẩy bách tính trở về xóm nghèo.
Bách tính không phải người mù, ai thích hợp làm Hoàng đế hơn họ kỳ thực đều rõ. Nhưng họ biết bằng vào thân phận nhỏ bé của mình chẳng thể làm được gì, vì thế chỉ có thể âm thầm ở nhà thắp hương, hy vọng Lục hoàng tử giành được thắng lợi...
...
(Khi nam nhị nghe được bình luận)
030
Mất rất nhiều thời gian mới vớt Tam hoàng tử lên được, khi đó mắt hắn đã trợn trắng té xỉu. Tam hoàng tử bị người hầu nắm chân xách ngược lên, đổ ra một đống rong biển và một con ếch kêu ộp ộp.
Tam hoàng tử ướt mèm bị nữ chính lê hoa đái vũ thương tiếc.
Cả hai đều có thâm thù đại hận với Lục hoàng tử, hơn nữa họ từng có một mối tình ngược tâm máu chó, cộng minh lúc này làm nam nữ chính giống như trở về những năm đó...
Long Ngạo Thiên và Tô Mã Lệ cuối cùng cũng giải hòa, cảm giác thiên lôi ầm ầm và sue thấu trời ấy khiến họ thấy thân thiết và quen thuộc vô cùng.
Ừm, vẫn là bài thuốc năm đó, vẫn là hương vị quen thuộc...
Thời khắc cuối cùng hai vị chí tôn cường cường liên thủ khiến các độc giả kề bên tan vỡ hổ khu chấn động, ai cũng hưng phấn gõ bàn phím rống ấu ấu!
[ Thần ơi! Cái méo gì thế này? Kịch bản lại vòng về rồi à? ]
[ Lầu 1: Vòng về cái búa ấy?! Lầu trên có còn nhớ đây là truyện cổ ngôn ngược luyến không? ]
[ Lầu 2: Tui giờ đã chết lặng rồi, tui không biết mình đang coi cái gì nữa, tác giả cũng tuyệt thật. ]
[ Lầu 3: Từ khúc nữ chính mọc cánh mị đã ngu luôn, mị bội phục nghị lực của tác giả lắm, OOC đến mức này còn viết tiếp được. ]
[ Lầu 4: Tiết tấu này ảo vãi đạn, nói tui biết thâm tình ngược luyến ở đâu? Sao tui càng coi càng thấy kịch bản nó tấu hề thế? ]
Lục hoàng tử đang tự hỏi chính sách mới nghe xong câu này lặng lẽ vẽ một vòng tròn trên giấy, lại vòng thêm mấy nét bút vẽ ra một con rùa đen.
Mấy cô nói không sai, thậm chí ta cũng không biết kịch bản này nên tiếp tục thế nào nữa.
Nhìn chung tình huống hiện tại, còn đọc tiếp cũng không phải người đứng đắn gì, fan chân chính của cổ ngôn ngược luyến đã sớm chạy rồi.
Khu bình luận bây giờ bị mấy cô nàng ngốc nghếch chiếm lĩnh, họ ngoài miệng mắng kịch bản OOC thấy mợ, trên thực tế đọc chăm chỉ vô cùng, quán triệt nhuần nhuyễn định luật thật là thơm.
Cô nào cũng học Lục hoàng tử cầm dưa hấu bắc ghế ngồi vừa gặm vừa nhìn chằm chằm màn hình, trong mắt họ từ lúc này cuộc chiến đoạt vị chính thức bắt đầu!
Làm một độc giả, họ không khỏi nhập mình vào vai chính, cũng vì thế mà đứng về phía Tam hoàng tử.
Mấy cô nàng ăn dưa ngốc nghếch nguýt máy tính chỉ tiếc rèn sắt không thành thép gõ chữ, giống như làm vậy là có thể gửi tình báo cho đội của Tam hoàng tử.
[ Sao nam chính ngu quá vậy? Rõ ràng nọ nọ đó đó là gian tế của Lục hoàng tử sao lại không phát hiện chứ! ]
[ Lầu 1: Không sai không sai! Tiểu Tam Tử anh làm tui thất vọng quá, dưới tay có nhiều triều thần như vậy, sao không biết lợi dụng? ]
[ Lầu 2: Lầu trên bà không thể nói vậy được, kỳ thực Tiểu Tam Tử trước đó đã có tính toán rồi. ]
[ Lầu 3: Gì gì gì, lầu trên nói gì thế? Hổng lẽ tui đọc sót chỗ nào? ]
[ Lầu 4: Suỵt —— nói nhỏ thôi, kỳ thực Tam hoàng tử đã sớm phái người lẻn vào đội của Lục hoàng tử rồi. ]
Lục hoàng tử đang cẩn thận lên kế hoạch nghe được câu này tinh thần chấn động, liền nói tin tức gần đây sao luôn bị tiết lộ, hóa ra là có gian tế.
Cũng không biết tên gian tế ấy là ai...
[ Sao mị không biết? Người nào vậy, có vị đại thần nào tiết lộ cho mị được không? Mị không chú ý. ]
Lục hoàng tử lén ló đầu ra: Đúng vậy, là ai, kỳ thực ta cũng muốn biết?
[ Lầu trên mơ đẹp quá, bí mật quốc gia quan trọng như thế sao có thể dễ dàng nói cho bà được? Cho dù chúng ta là độc giả, không ảnh hưởng tới cốt truyện, tui cũng không nói cho bà biết hắn họ X tên XX, nhà ở làng X kênh X, hiện đang đảm nhiệm chức bulabula ở đội của Lục hoàng tử đâu... ]
Các độc giả còn lại:...
Lục hoàng tử:...
Có cần rành mạch như thế không?!!
Nhờ vào sự giúp đỡ to lớn (cản trở chứ chả giúp được gì) của độc giả với đội của Tam hoàng tử, họ đã thành công khiến xoay chuyển cục diện trước mắt.
Trong sự ngơ ngác cộng thêm gõ phím điên cuồng của độc giả, đội của Lục hoàng tử tạm thời dẫn đầu.
Các độc giả ngớ người, Ngạo Thiên của tui đâu? Mary của tui đâu? Hào quang nhân vật chính của tui đâu?
Mắt họ đờ ra gõ bàn phím ——
[ Các cậu có thấy là lạ không? ]
[ Lạ chỗ nào? ]
[ Giống như có người đang nhìn lén màn hình ấy? ]
Lục hoàng tử:!! Lặng lẽ ngừng thở.jpg
[ Hình như tui cũng có cảm giác này... ]
[ WTF! Mấy bà đừng làm tui sợ?! ]
[ Tui đột nhiên có một suy đoán lớn mật, mấy bà nói xem liệu có phải có một nhân vật trong cuốn truyện thấy được nội dung ở khu bình luận không? ]
[ Nghe lầu trên nói vậy đột nhiên ớn lạnh... ]
[ Á đù! Không phải thiệt đó chứ? ]
Lục hoàng tử:... Bingo.
[ Hahaha, chẳng lẽ bà tin là thật? ]
[ Đó là người trong sách, đâu thể nào có tư tưởng được? ]
Lục hoàng tử thử nhéo mặt mình, làm mình đau đến mức nheo hai mắt lại.
Ai nói người trong sách không có tư tưởng? Úi da mặt đau quá!
☆
Mắt thấy Long Ngạo Thiên không có tác dụng, Tô Mã Lệ nhịn không được, cô cảm thấy mình phải làm gì đó để giữ gìn tôn nghiêm của gia tộc nhân vật chính!
Nếu Tô Mã Lệ được đặt cái tên này, khẳng định là có tài năng đặc biệt!
Một Tô Mã Lệ sinh ra thường cần hàng nghìn hàng vạn nam phụ ủng hộ, dần dần khi mây xanh tụ thành từng cụm lơ lửng trên đầu Tam hoàng tử, một bầy chó liếm vì hồng nhan cũng đứng về phía đối lập với Lục hoàng tử...
Đó là một trận chiến không có khói thuốc súng, muôn kiểu người xen lẫn trong đó, người xem hoa cả mắt. Độc giả thấy mình đã nôn nóng như vậy cũng không giúp được kịch bản cái gì, dứt khoát phủi tay mặc kệ, toàn tâm toàn ý xem kịch.
[ Tui giờ cũng hết chỗ nói rồi, chờ xem tác giả viết tiếp kiểu gì. ]
[ Thắng hay thua đã không quan trọng, mị phật rồi, mị hiện tại là một người công cụ chỉ biết đọc truyện. ]
[ Mọi người đừng nhụt chí như vậy, thực ra còn có rất nhiều niềm vui mấy bà không cảm nhận được đấy! ]
[ Lầu 1: Niềm vui gì? ]
[ Lầu 2: Kỳ thực tui đột nhiên phát hiện, nam nhị thật là thơm! ]
[ Lầu 3: Tui cũng thế tui cũng thế! Đọc đi đọc lại tự dưng phát hiện mình thích nam nhị, cảm thấy ảnh xuất sắc hơn nam nữ chính nhiều! ]
[ Lầu 4: Đổi một góc nhìn khác, đúng là phát hiện cuốn truyện này rất kỳ cục! ]
[ Lầu 5: Tụi gặm CP nam nhị, mọi người thấy nữ chính với nam nhị thế nào? ]
[ Lầu 6: Á đù, cay mắt đó?! ]
[ Lầu 7: Cay mắt +1, thôi miễn đi, không hiểu sao tui muốn nam nhị ở một mình hơn. ]
[ Lầu 8: Tui cũng thế! ]
☆
Cục diện trước mắt đơ đến cực điểm, phái bảo thủ và phái duy tân đối lập với nhau, hai bên không ai nhường ai.
Xung đột của đội Lục hoàng tử với đội Tam hoàng tử càng khiến bầu không khí trở nên gay gắt.
Lúc này mọi người đang ở thế vô cùng căng thẳng, mọi việc họ làm giống như trò xiếc đi trên dây, chỉ cần có một chút sai lầm là sẽ liên lụy đến sự sống chết của vô số người.
Trong tình huống như vậy, nam nhị rất bình tĩnh phổ biến toàn bộ luật lệ mình lập ra.
Quả nhiên, chế độ mới bị một đống người tôn sùng và cự tuyệt.
Người ở phe Lục hoàng tử dốc sức muốn làm tốt chuyện này, nhưng người ở phe Tam hoàng tử lại ba lần bốn lượt quấy rối.
Điều họ không biết là, mọi chuyện họ làm đều rõ ràng rành mạch trong mắt bách tính.
Lục hoàng tử có lòng tốt dẫn dắt bách tính làm giàu, mà thuộc hạ của Tam hoàng tử lại chỉ muốn đẩy bách tính trở về xóm nghèo.
Bách tính không phải người mù, ai thích hợp làm Hoàng đế hơn họ kỳ thực đều rõ. Nhưng họ biết bằng vào thân phận nhỏ bé của mình chẳng thể làm được gì, vì thế chỉ có thể âm thầm ở nhà thắp hương, hy vọng Lục hoàng tử giành được thắng lợi...
...