Đương Nam Nhị Thính Đáo Bình Luận Khu Thời
(Khi nam nhị nghe được bình luận)
014
"Cái con xanh lè này là gì vậy?" Lục hoàng tử bối rối, chỉ vào sinh vật đó không thể tưởng tượng được mà hỏi.
Ánh mắt phát ra ánh huỳnh quang của đối phương lóe lên: "Ta là người ngoài hành tinh tới từ Tinh cầu Bô Bô!"
Người ngoài hành tinh...
Khóe miệng Lục hoàng tử giật nhẹ, xong lại co quắp: "Lần đầu tiên ta nhìn thấy một người ngoài hành tinh tự xưng mình là người ngoài hành tinh đấy."
Nói rồi, không biết hắn lấy từ đâu ra một cây gậy chọc chọc người ngoài hành tinh này, lại phát hiện đối phương khá là cứng cáp.
"Không tệ, thân thể của ngươi rắn chắc lắm."
Người ngoài hành tinh quay đầu đi: "Ban đầu không rắn chắc được vậy đâu, là hậu kỳ luyện ra đấy."
Lục hoàng tử nghe không hiểu câu này, người ngoài hành tinh thở dài, không biết móc từ đâu ra một chai nước tu ừng ực.
Bọt khí tràn ra đối phương ợ một cái, ánh mắt mơ hồ chậm rãi kể lại chuyện ngày xưa.
"Đã từng, ta là Trưởng quan thu mua nổi tiếng của Tinh cầu Bô Bô..."
"Quan, thu mua?" Lục hoàng tử hơi khó hiểu.
Người ngoài hành tinh lườm nhẹ: "Là thương nhân bán sỉ, chuyên nhập hàng đấy."
Lục hoàng tử:... Vậy ngươi nói nghe cho oách thế để làm gì?
Người ngoài hành tinh vẫn bày ra cái vẻ nhớ về ngày xưa: "Hôm đó, ta tới Địa Cầu nhập hàng. Từ trước đến giờ chưa từng có ai tới nơi này, ta dự định mang một ít đặc sản ở đó về bán lại với cái giá tốt."
Lục hoàng tử đột nhiên có dự cảm không lành: "Cho nên... ngươi đã nhập cái gì?"
Người ngoài hành tinh thở dài: "Ta không biết đặc sản nào tốt, thế nên mỗi thứ ta lấy một ít. Có đồ ăn vặt như que cay, có đồ dùng hàng ngày, có cả vật tư chiến lược..."
Lục hoàng tử: "Khụ khụ khụ khụ..."
Người ngoài hành tinh sờ cằm: "Cuối cùng... cũng có người Địa Cầu."
Lục hoàng tử:...
Nhìn thấy ánh mắt quái dị của Lục hoàng tử, người ngoài hành tinh ngượng ngùng: "Ngươi yên tâm, đã trả người lại rồi."
Lục hoàng tử nhận ra điểm không đúng: "Vậy sao ngươi còn ở đây?"
Lời này giống như nói trúng vào tim người ngoài hành tinh, đối phương bi thương lại giận dữ vỗ tay một cái, lên án mạnh mẽ rằng: "Đều tại lũ gian thương vô lương ấy! Giá cả vốn dĩ đã thỏa thuận rồi, ở khi kết toán lại thiếu ta hai hào! Ta nghĩ mình ra ngoài làm ăn bao nhiêu năm rồi chưa từng bị lỗ như thế! Nên đã nổi sùng lên hủy đơn, lái đĩa bay vũ trụ đi trả lại hàng."
"Và...?"
Người ngoài hành tinh buồn bã hít mũi: "Lúc đi ta quên đổ xăng, nửa đường đĩa bay tắt máy hại ta rớt xuống đây không về nhà được nữa!"
Nói đến đây, như là bị gợi lên ký ức tăm tối nào, người ngoài hành tinh hức hức kể lại tháng ngày u ám đó.
"Ban đầu cũng không biết bị sao nữa, chỗ ta rớt xuống không phải là Địa Cầu, mà là một thế giới 2D nào đó..."
Nhớ lại những thống khổ xảy ra trên người mình, hắn không biết phải làm sao để có thể diễn đạt hết cảm xúc: "Ngươi không tưởng tượng được cái thế giới 2D đó tàn khốc cỡ nào đâu! Cơ thể của ta chính là nhờ vào những trận ấu đả đó mà trở nên rắn chắc đấy..."
"Ấu đả?!" Lục hoàng tử trợn to mắt, không thể ngờ được đối phương lại thảm như thế, cũng không biết thế giới 2D nào mà huyết tinh bạo lực đến vậy.
Người ngoài hành tinh hít mũi, nước mắt suýt nữa rơi xuống: "Ở cái thế giới tối tăm đó, mỗi ngày ta bị đậu Hà Lan bắn, bị hoa hướng dương đốt, bị ớt nổ... Huhuhu hở một tí là sứt tay sứt chân, sao mà ta khổ quá vậy nè!"
Lục hoàng tử:???!!
"Chờ chút! Thế giới 2D ngươi nói là thế giới nào?"
Người ngoài hành tinh lau khóe mắt: "Nói cho ngươi ngươi cũng không biết đâu. Nó là một thế giới tên 《 Plants vs. Zombies 》, ta cũng không biết tại sao mình lại biến thành một cương thi nữa... Tuy rằng bề ngoài hai bên na ná nhau, nhưng khác màu mà, da của ta màu lục, mắt cũng màu lục sao lại thành cương thi chớ?!"
Lục hoàng tử:... Tuyệt!
"Không biết trải qua bao nhiêu năm, cuối cùng ta cũng thoát ra được, nhưng chả hiểu vì lý do gì lại đột nhiên trở về thời cổ! Huhu, dòng thời gian sai luôn rồi! Ngươi bảo ta phải làm sao đây! Bản thân ta thì không có gì rồi, mấu chốt là tên Cẩu Đản Nhi nhà hàng xóm còn nợ ta hai hào chưa trả!"
Lục hoàng tử:...
Đủ rồi, ta không muốn nói chuyện với ngươi nữa.
Người ngoài hành tinh tạm thời không có chỗ để đi, Lục hoàng tử lại ngấp nghé gia sản của hắn. Thế nên hai bên bắt tay với nhau, bằng vào đầu óc kinh doanh của Lục hoàng tử, năng lực vơ vét của cải của người ngoài hành tinh, cả hai quyết định hùn vốn mở một chuỗi xí nghiệp cỡ lớn.
Tuy rằng... trước mắt chỉ có một công nhân là ác long.
Giờ phút này Lục hoàng tử đã nắm giữ vô số kỹ thuật khoa học cấp cao, hắn không còn sợ các huynh đệ soán vị nữa. Cho dù tới thời khắc nguy cấp, hắn cũng có thể lái máy bay ném bom trở về khiến toàn quân bị diệt.
Giang sơn xem như đã ổn, Lục hoàng tử càng quan tâm là dân sinh.
Trước mắt vừa khéo có điều kiện, hắn sao có thể không tới những nơi khác để mở rộng thêm kiến thức chứ? Hấp thụ văn hóa tiên tiến của nước ngoài, tạo phúc cho nước nhà.
☆
Sáng sớm tinh mơ, người ngoài hành tinh cất tài sản của mình vào vòng tay, trong sự tiễn đưa vui vẻ của thổ dân, Lục hoàng tử và người ngoài hành tinh cưỡi ác long bay tới phía Tây nước Bí Đao... Xứ sở thần bí mang tên Dưa Hấu trong truyền thuyết.
Cũng không biết xảy ra chuyện gì, cái xứ sở bé xíu này lại có vô số quốc gia.
Dựa theo thống kê không đầy đủ của Lục hoàng tử, tối thiểu phải có trên ngàn nước.
Lớn một chút tương đương với một châu của nước Bí Đao, nhỏ một xíu thì xấp xỉ với một ngôi làng.
Sáu con mắt của ba người Lục hoàng tử người ngoài hành tinh ác long tỏa sáng, má ơi, nhiều quốc gia như vậy rốt cuộc có bao nhiêu công chúa chứ?!
Ác long chà tay, cơ hội làm ăn tới rồi!
Cùng ngày, bọn họ nhanh chóng đăng ký thương hiệu, rồi lặng lẽ gửi một lá thư bí mật cho hoàng thất mỗi nước.
Sau khi biết được có thể hợp tác với ác long hoàng thất ai ai cũng ngạc nhiên, rồi như tiêm máu gà vội vàng chở từng rương châu báu tới, ba người nháy mắt đã kiếm đầy bồn.
Ác long đeo một sợi xích vàng bản to, móng vuốt cũng đầy nhẫn vàng, trên tay còn cầm một viên dạ minh châu cực lớn ngắm nghía.
Lục hoàng tử thì làm cho mình một cái bàn tính bằng ngọc, rảnh rỗi ở không lại cầm gảy gảy, mặt cười hì hì.
Người ngoài hành tinh đút tay vào trong tay áo, ngoài mặt bình tĩnh, như là chả có gì đáng để vui vẻ. Nhưng nếu như bạn chọc hắn cười, hắn sẽ há to mồm lộ ra một bộ răng làm bằng vàng.
Haiz... Ba tên nhà giàu mới nổi nóng hổi vừa ra lò.
Trừ chuyện này ra, Lục hoàng tử còn nhớ mãi không quên nghề cũ của mình, hắn tiếp tục làm lại cái nghề bán dưa ở Xứ sở Dưa Hấu này...
☆
Hôm nay trời rất đẹp, bảy chú lùn đã ra ngoài cả rồi, Bạch Tuyết ở nhà giúp họ khâu lại quần áo.
Đúng lúc này, cửa bị gõ vang.
Bạch Tuyết để quần áo xuống tò mò đi ra xem, chỉ thấy một cụ già khoác áo choàng cười híp mắt nhìn cô.
"Ôi cô bé xinh đẹp của ta ơi, con nhìn xem táo của bà có ngon không? Ba đồng một cân thôi."
Bạch Tuyết cúi đầu nhìn quả táo xinh đẹp đó, lớp vỏ đỏ au ngon miệng vô cùng.
Cô cau mày lại: "Màu của nó kỳ quá! Có bị nhuộm phẩm màu không ạ?"
Hoàng hậu giận đến cắn răng, nhưng vì độc chết Bạch Tuyết bà vẫn cười xòa: "Làm gì có chớ? Hàng tự nhiên giàu dinh dưỡng lắm con ơi, táo nhà trồng đấy!"
Bạch Tuyết khinh thường: "Thôi đi, gian thương các bà giỏi nhất là nói điêu. Cháu lớn từng này tuổi rồi mà chưa nhìn thấy quả táo nào đẹp như vậy, bà tưởng cháu ngu lắm à?"
Hoàng hậu suýt tức chết: "Làm gì có chớ?! Cô bé à, con đừng có vô cớ vu hãm người ta như thế! Bà bỏ sỉ cho cả nước đấy, cần gì phải lừa con?"
Bạch Tuyết hừ lạnh: "Được rồi, coi như cháu tin táo của bà không có vấn đề. Nhưng giá mắc quá? Giá bán ở chợ thông thường là một đồng rưỡi một cân, bà bán tận ba đồng! Cháu muốn ăn chả nhẽ không thể lết ra chợ mua à?"
Hoàng hậu rất muốn xé rách mặt của cô, bà trực tiếp mở miệng chửi ầm lên: "Mày cũng không nhìn xem mình ở cái chốn thâm sơn cùng cốc nào? Tới được chỗ này bộ mày tưởng là không cần phí vận chuyển hả?"
Bạch Tuyết nhún vai: "Có ai kêu bà tới đâu, nói chung là táo bà bán mắc quá ăn không nổi, cháu không mua."
Hoàng hậu tức đến tắc thở, nhưng bà không quên mục đích ban đầu của mình, cố gắng đè cơn tức xuống bà cười nói: "Coi kìa con, con có thể thử trước mà, không ngọt không lấy tiền."
Bạch Tuyết nghe xong cảm thấy cũng được, vì thế vươn ngón tay ngọc ngà của mình ra, vừa định cầm lấy cắn một miếng, lại đột nhiên nghe được tiếng rao hàng.
"Dưa hấu đây, ba văn tiền một quả! Dưa ngon đây, có ai mua không?"
Bạch Tuyết chấn động, chậm rãi quay đầu lại nhìn chàng thanh niên bán dưa ấy.
Tướng mạo của đối phương không giống như người xứ này, cách tính tiền cũng khác nữa, nhưng đường vân của mấy quả dưa vừa nhìn đã biết là dưa ngon rồi.
Bạch Tuyết hô lên: "Anh gì ơi dưa bán thế nào vậy? Ba văn tiền anh rao tính ra sao?"
Lục hoàng tử ngẫm nghĩ một lát: "Thôi, tôi cũng không rành tỉ giá cho lắm. Cứ tính sáu hào một cân đi!"
Nói vừa dứt câu, ánh mắt của Bạch Tuyết đã sáng rực lên, trong sự kinh ngạc của Hoàng hậu cô ném quả táo lại cho bà rồi trực tiếp chạy tới sạp dưa của Lục hoàng tử.
Cô lựa một hồi, quyết định mua bốn năm quả dưa về.
Hoàng hậu thấy vậy liền quýnh lên, vội vã cản Bạch Tuyết lại: "Kìa kìa, cô bé à, con không mua táo nữa hả?"
Bạch Tuyết hừ lạnh: "Táo của bà mắc quá cháu ăn không nổi, bye-bye!" Sau đó sập cửa cái rầm, trực tiếp nhốt Hoàng hậu ở ngoài.
Hoàng hậu đơ ra, cuối cùng thở hổn hển đi tới sạp dưa của Lục hoàng tử.
"Dưa cậu bán là dưa ma dưa quỷ gì thế, cướp hết khách của ta rồi!"
"A?" Lục hoàng tử gảy bàn tính ngẩng đầu lên: "Chịu thôi, hàng tốt mà."
Hoàng hậu giận đến nghiến răng, kế hoạch đã thất bại bà cũng chẳng để tâm nữa trực tiếp lộ ra mục đích của mình.
"Ta sắp giết được con nhỏ đó rồi, cậu bán dưa làm gì?! Tốt xấu gì cũng chờ ta độc chết nó xong cậu hãy bán chứ!"
"Bà độc chết cổ rồi tôi bán cho ai?" Lục hoàng tử đỡ cặp kính quản lý đặc trưng của mình, sau đó như ngộ ra điều gì lộ ra vẻ mặt khó tin.
"Cái cô vừa nãy không phải là Bạch Tuyết à, bà là mẹ kế của cổ?"
"Hừ, giờ xin tha cũng không còn kịp nữa rồi, cậu tới công chuyện với ta!"
Lục hoàng tử híp mắt nhìn bà một hồi, cuối cùng không biết lấy từ đâu ra mấy cái chai lọ.
"Xin tha để làm gì! Khách hàng thân mến, bà muốn có được một dung mạo hơn cả Bạch Tuyết đúng không? Cách để trở thành kẻ đứng đầu không phải hủy hoại mà là tiến bộ, combo mỹ phẩm này áp súc tinh hoa của các loại trái cây thiên nhiên, nó sẽ giúp làn da của bà ngày càng mềm mịn và căng bóng hơn..."
Hoàng hậu nghi ngờ nhìn hắn: "Thiệt hay giả?"
Lục hoàng tử vỗ mấy quả dưa bên cạnh: "Chẳng lẽ tôi còn gạt được bà à? Chúng tôi còn có một đội chăm sóc chuyên nghiệp tuyệt đối có thể giúp bà thay đổi hoàn toàn từ bề ngoài đến khí chất, Bạch Tuyết có là gì? Cần phải ghen tỵ sao? Chỉ cần ngài mua sản phẩm của chúng tôi, ngài tuyệt đối là người phụ nữ đẹp nhất trên đời này!"
Hoàng hậu từ ban đầu nửa tin nửa ngờ, nhưng càng nghe càng động lòng, bàn tay muốn tiêu tiền đã bắt đầu rục rịch.
Cuối cùng... Bà thành khách của Lục hoàng tử.
Lục hoàng tử làm việc từ trước đến nay không lừa già dối trẻ, hiệu quả của combo mỹ phẩm này cũng rất rõ ràng.
Hoàng hậu dùng một lần xong lập tức điên rồi, bà điên cuồng mua mua mua! Của cải hầu như đều dùng để mua sản phẩm của Lục hoàng tử.
Về phần làm hại Bạch Tuyết?
A... Do không có tiền mua bộ sản phẩm kế tiếp, Gương Thần đã bị thế chấp...
...
(Khi nam nhị nghe được bình luận)
014
"Cái con xanh lè này là gì vậy?" Lục hoàng tử bối rối, chỉ vào sinh vật đó không thể tưởng tượng được mà hỏi.
Ánh mắt phát ra ánh huỳnh quang của đối phương lóe lên: "Ta là người ngoài hành tinh tới từ Tinh cầu Bô Bô!"
Người ngoài hành tinh...
Khóe miệng Lục hoàng tử giật nhẹ, xong lại co quắp: "Lần đầu tiên ta nhìn thấy một người ngoài hành tinh tự xưng mình là người ngoài hành tinh đấy."
Nói rồi, không biết hắn lấy từ đâu ra một cây gậy chọc chọc người ngoài hành tinh này, lại phát hiện đối phương khá là cứng cáp.
"Không tệ, thân thể của ngươi rắn chắc lắm."
Người ngoài hành tinh quay đầu đi: "Ban đầu không rắn chắc được vậy đâu, là hậu kỳ luyện ra đấy."
Lục hoàng tử nghe không hiểu câu này, người ngoài hành tinh thở dài, không biết móc từ đâu ra một chai nước tu ừng ực.
Bọt khí tràn ra đối phương ợ một cái, ánh mắt mơ hồ chậm rãi kể lại chuyện ngày xưa.
"Đã từng, ta là Trưởng quan thu mua nổi tiếng của Tinh cầu Bô Bô..."
"Quan, thu mua?" Lục hoàng tử hơi khó hiểu.
Người ngoài hành tinh lườm nhẹ: "Là thương nhân bán sỉ, chuyên nhập hàng đấy."
Lục hoàng tử:... Vậy ngươi nói nghe cho oách thế để làm gì?
Người ngoài hành tinh vẫn bày ra cái vẻ nhớ về ngày xưa: "Hôm đó, ta tới Địa Cầu nhập hàng. Từ trước đến giờ chưa từng có ai tới nơi này, ta dự định mang một ít đặc sản ở đó về bán lại với cái giá tốt."
Lục hoàng tử đột nhiên có dự cảm không lành: "Cho nên... ngươi đã nhập cái gì?"
Người ngoài hành tinh thở dài: "Ta không biết đặc sản nào tốt, thế nên mỗi thứ ta lấy một ít. Có đồ ăn vặt như que cay, có đồ dùng hàng ngày, có cả vật tư chiến lược..."
Lục hoàng tử: "Khụ khụ khụ khụ..."
Người ngoài hành tinh sờ cằm: "Cuối cùng... cũng có người Địa Cầu."
Lục hoàng tử:...
Nhìn thấy ánh mắt quái dị của Lục hoàng tử, người ngoài hành tinh ngượng ngùng: "Ngươi yên tâm, đã trả người lại rồi."
Lục hoàng tử nhận ra điểm không đúng: "Vậy sao ngươi còn ở đây?"
Lời này giống như nói trúng vào tim người ngoài hành tinh, đối phương bi thương lại giận dữ vỗ tay một cái, lên án mạnh mẽ rằng: "Đều tại lũ gian thương vô lương ấy! Giá cả vốn dĩ đã thỏa thuận rồi, ở khi kết toán lại thiếu ta hai hào! Ta nghĩ mình ra ngoài làm ăn bao nhiêu năm rồi chưa từng bị lỗ như thế! Nên đã nổi sùng lên hủy đơn, lái đĩa bay vũ trụ đi trả lại hàng."
"Và...?"
Người ngoài hành tinh buồn bã hít mũi: "Lúc đi ta quên đổ xăng, nửa đường đĩa bay tắt máy hại ta rớt xuống đây không về nhà được nữa!"
Nói đến đây, như là bị gợi lên ký ức tăm tối nào, người ngoài hành tinh hức hức kể lại tháng ngày u ám đó.
"Ban đầu cũng không biết bị sao nữa, chỗ ta rớt xuống không phải là Địa Cầu, mà là một thế giới 2D nào đó..."
Nhớ lại những thống khổ xảy ra trên người mình, hắn không biết phải làm sao để có thể diễn đạt hết cảm xúc: "Ngươi không tưởng tượng được cái thế giới 2D đó tàn khốc cỡ nào đâu! Cơ thể của ta chính là nhờ vào những trận ấu đả đó mà trở nên rắn chắc đấy..."
"Ấu đả?!" Lục hoàng tử trợn to mắt, không thể ngờ được đối phương lại thảm như thế, cũng không biết thế giới 2D nào mà huyết tinh bạo lực đến vậy.
Người ngoài hành tinh hít mũi, nước mắt suýt nữa rơi xuống: "Ở cái thế giới tối tăm đó, mỗi ngày ta bị đậu Hà Lan bắn, bị hoa hướng dương đốt, bị ớt nổ... Huhuhu hở một tí là sứt tay sứt chân, sao mà ta khổ quá vậy nè!"
Lục hoàng tử:???!!
"Chờ chút! Thế giới 2D ngươi nói là thế giới nào?"
Người ngoài hành tinh lau khóe mắt: "Nói cho ngươi ngươi cũng không biết đâu. Nó là một thế giới tên 《 Plants vs. Zombies 》, ta cũng không biết tại sao mình lại biến thành một cương thi nữa... Tuy rằng bề ngoài hai bên na ná nhau, nhưng khác màu mà, da của ta màu lục, mắt cũng màu lục sao lại thành cương thi chớ?!"
Lục hoàng tử:... Tuyệt!
"Không biết trải qua bao nhiêu năm, cuối cùng ta cũng thoát ra được, nhưng chả hiểu vì lý do gì lại đột nhiên trở về thời cổ! Huhu, dòng thời gian sai luôn rồi! Ngươi bảo ta phải làm sao đây! Bản thân ta thì không có gì rồi, mấu chốt là tên Cẩu Đản Nhi nhà hàng xóm còn nợ ta hai hào chưa trả!"
Lục hoàng tử:...
Đủ rồi, ta không muốn nói chuyện với ngươi nữa.
Người ngoài hành tinh tạm thời không có chỗ để đi, Lục hoàng tử lại ngấp nghé gia sản của hắn. Thế nên hai bên bắt tay với nhau, bằng vào đầu óc kinh doanh của Lục hoàng tử, năng lực vơ vét của cải của người ngoài hành tinh, cả hai quyết định hùn vốn mở một chuỗi xí nghiệp cỡ lớn.
Tuy rằng... trước mắt chỉ có một công nhân là ác long.
Giờ phút này Lục hoàng tử đã nắm giữ vô số kỹ thuật khoa học cấp cao, hắn không còn sợ các huynh đệ soán vị nữa. Cho dù tới thời khắc nguy cấp, hắn cũng có thể lái máy bay ném bom trở về khiến toàn quân bị diệt.
Giang sơn xem như đã ổn, Lục hoàng tử càng quan tâm là dân sinh.
Trước mắt vừa khéo có điều kiện, hắn sao có thể không tới những nơi khác để mở rộng thêm kiến thức chứ? Hấp thụ văn hóa tiên tiến của nước ngoài, tạo phúc cho nước nhà.
☆
Sáng sớm tinh mơ, người ngoài hành tinh cất tài sản của mình vào vòng tay, trong sự tiễn đưa vui vẻ của thổ dân, Lục hoàng tử và người ngoài hành tinh cưỡi ác long bay tới phía Tây nước Bí Đao... Xứ sở thần bí mang tên Dưa Hấu trong truyền thuyết.
Cũng không biết xảy ra chuyện gì, cái xứ sở bé xíu này lại có vô số quốc gia.
Dựa theo thống kê không đầy đủ của Lục hoàng tử, tối thiểu phải có trên ngàn nước.
Lớn một chút tương đương với một châu của nước Bí Đao, nhỏ một xíu thì xấp xỉ với một ngôi làng.
Sáu con mắt của ba người Lục hoàng tử người ngoài hành tinh ác long tỏa sáng, má ơi, nhiều quốc gia như vậy rốt cuộc có bao nhiêu công chúa chứ?!
Ác long chà tay, cơ hội làm ăn tới rồi!
Cùng ngày, bọn họ nhanh chóng đăng ký thương hiệu, rồi lặng lẽ gửi một lá thư bí mật cho hoàng thất mỗi nước.
Sau khi biết được có thể hợp tác với ác long hoàng thất ai ai cũng ngạc nhiên, rồi như tiêm máu gà vội vàng chở từng rương châu báu tới, ba người nháy mắt đã kiếm đầy bồn.
Ác long đeo một sợi xích vàng bản to, móng vuốt cũng đầy nhẫn vàng, trên tay còn cầm một viên dạ minh châu cực lớn ngắm nghía.
Lục hoàng tử thì làm cho mình một cái bàn tính bằng ngọc, rảnh rỗi ở không lại cầm gảy gảy, mặt cười hì hì.
Người ngoài hành tinh đút tay vào trong tay áo, ngoài mặt bình tĩnh, như là chả có gì đáng để vui vẻ. Nhưng nếu như bạn chọc hắn cười, hắn sẽ há to mồm lộ ra một bộ răng làm bằng vàng.
Haiz... Ba tên nhà giàu mới nổi nóng hổi vừa ra lò.
Trừ chuyện này ra, Lục hoàng tử còn nhớ mãi không quên nghề cũ của mình, hắn tiếp tục làm lại cái nghề bán dưa ở Xứ sở Dưa Hấu này...
☆
Hôm nay trời rất đẹp, bảy chú lùn đã ra ngoài cả rồi, Bạch Tuyết ở nhà giúp họ khâu lại quần áo.
Đúng lúc này, cửa bị gõ vang.
Bạch Tuyết để quần áo xuống tò mò đi ra xem, chỉ thấy một cụ già khoác áo choàng cười híp mắt nhìn cô.
"Ôi cô bé xinh đẹp của ta ơi, con nhìn xem táo của bà có ngon không? Ba đồng một cân thôi."
Bạch Tuyết cúi đầu nhìn quả táo xinh đẹp đó, lớp vỏ đỏ au ngon miệng vô cùng.
Cô cau mày lại: "Màu của nó kỳ quá! Có bị nhuộm phẩm màu không ạ?"
Hoàng hậu giận đến cắn răng, nhưng vì độc chết Bạch Tuyết bà vẫn cười xòa: "Làm gì có chớ? Hàng tự nhiên giàu dinh dưỡng lắm con ơi, táo nhà trồng đấy!"
Bạch Tuyết khinh thường: "Thôi đi, gian thương các bà giỏi nhất là nói điêu. Cháu lớn từng này tuổi rồi mà chưa nhìn thấy quả táo nào đẹp như vậy, bà tưởng cháu ngu lắm à?"
Hoàng hậu suýt tức chết: "Làm gì có chớ?! Cô bé à, con đừng có vô cớ vu hãm người ta như thế! Bà bỏ sỉ cho cả nước đấy, cần gì phải lừa con?"
Bạch Tuyết hừ lạnh: "Được rồi, coi như cháu tin táo của bà không có vấn đề. Nhưng giá mắc quá? Giá bán ở chợ thông thường là một đồng rưỡi một cân, bà bán tận ba đồng! Cháu muốn ăn chả nhẽ không thể lết ra chợ mua à?"
Hoàng hậu rất muốn xé rách mặt của cô, bà trực tiếp mở miệng chửi ầm lên: "Mày cũng không nhìn xem mình ở cái chốn thâm sơn cùng cốc nào? Tới được chỗ này bộ mày tưởng là không cần phí vận chuyển hả?"
Bạch Tuyết nhún vai: "Có ai kêu bà tới đâu, nói chung là táo bà bán mắc quá ăn không nổi, cháu không mua."
Hoàng hậu tức đến tắc thở, nhưng bà không quên mục đích ban đầu của mình, cố gắng đè cơn tức xuống bà cười nói: "Coi kìa con, con có thể thử trước mà, không ngọt không lấy tiền."
Bạch Tuyết nghe xong cảm thấy cũng được, vì thế vươn ngón tay ngọc ngà của mình ra, vừa định cầm lấy cắn một miếng, lại đột nhiên nghe được tiếng rao hàng.
"Dưa hấu đây, ba văn tiền một quả! Dưa ngon đây, có ai mua không?"
Bạch Tuyết chấn động, chậm rãi quay đầu lại nhìn chàng thanh niên bán dưa ấy.
Tướng mạo của đối phương không giống như người xứ này, cách tính tiền cũng khác nữa, nhưng đường vân của mấy quả dưa vừa nhìn đã biết là dưa ngon rồi.
Bạch Tuyết hô lên: "Anh gì ơi dưa bán thế nào vậy? Ba văn tiền anh rao tính ra sao?"
Lục hoàng tử ngẫm nghĩ một lát: "Thôi, tôi cũng không rành tỉ giá cho lắm. Cứ tính sáu hào một cân đi!"
Nói vừa dứt câu, ánh mắt của Bạch Tuyết đã sáng rực lên, trong sự kinh ngạc của Hoàng hậu cô ném quả táo lại cho bà rồi trực tiếp chạy tới sạp dưa của Lục hoàng tử.
Cô lựa một hồi, quyết định mua bốn năm quả dưa về.
Hoàng hậu thấy vậy liền quýnh lên, vội vã cản Bạch Tuyết lại: "Kìa kìa, cô bé à, con không mua táo nữa hả?"
Bạch Tuyết hừ lạnh: "Táo của bà mắc quá cháu ăn không nổi, bye-bye!" Sau đó sập cửa cái rầm, trực tiếp nhốt Hoàng hậu ở ngoài.
Hoàng hậu đơ ra, cuối cùng thở hổn hển đi tới sạp dưa của Lục hoàng tử.
"Dưa cậu bán là dưa ma dưa quỷ gì thế, cướp hết khách của ta rồi!"
"A?" Lục hoàng tử gảy bàn tính ngẩng đầu lên: "Chịu thôi, hàng tốt mà."
Hoàng hậu giận đến nghiến răng, kế hoạch đã thất bại bà cũng chẳng để tâm nữa trực tiếp lộ ra mục đích của mình.
"Ta sắp giết được con nhỏ đó rồi, cậu bán dưa làm gì?! Tốt xấu gì cũng chờ ta độc chết nó xong cậu hãy bán chứ!"
"Bà độc chết cổ rồi tôi bán cho ai?" Lục hoàng tử đỡ cặp kính quản lý đặc trưng của mình, sau đó như ngộ ra điều gì lộ ra vẻ mặt khó tin.
"Cái cô vừa nãy không phải là Bạch Tuyết à, bà là mẹ kế của cổ?"
"Hừ, giờ xin tha cũng không còn kịp nữa rồi, cậu tới công chuyện với ta!"
Lục hoàng tử híp mắt nhìn bà một hồi, cuối cùng không biết lấy từ đâu ra mấy cái chai lọ.
"Xin tha để làm gì! Khách hàng thân mến, bà muốn có được một dung mạo hơn cả Bạch Tuyết đúng không? Cách để trở thành kẻ đứng đầu không phải hủy hoại mà là tiến bộ, combo mỹ phẩm này áp súc tinh hoa của các loại trái cây thiên nhiên, nó sẽ giúp làn da của bà ngày càng mềm mịn và căng bóng hơn..."
Hoàng hậu nghi ngờ nhìn hắn: "Thiệt hay giả?"
Lục hoàng tử vỗ mấy quả dưa bên cạnh: "Chẳng lẽ tôi còn gạt được bà à? Chúng tôi còn có một đội chăm sóc chuyên nghiệp tuyệt đối có thể giúp bà thay đổi hoàn toàn từ bề ngoài đến khí chất, Bạch Tuyết có là gì? Cần phải ghen tỵ sao? Chỉ cần ngài mua sản phẩm của chúng tôi, ngài tuyệt đối là người phụ nữ đẹp nhất trên đời này!"
Hoàng hậu từ ban đầu nửa tin nửa ngờ, nhưng càng nghe càng động lòng, bàn tay muốn tiêu tiền đã bắt đầu rục rịch.
Cuối cùng... Bà thành khách của Lục hoàng tử.
Lục hoàng tử làm việc từ trước đến nay không lừa già dối trẻ, hiệu quả của combo mỹ phẩm này cũng rất rõ ràng.
Hoàng hậu dùng một lần xong lập tức điên rồi, bà điên cuồng mua mua mua! Của cải hầu như đều dùng để mua sản phẩm của Lục hoàng tử.
Về phần làm hại Bạch Tuyết?
A... Do không có tiền mua bộ sản phẩm kế tiếp, Gương Thần đã bị thế chấp...
...