Đương Nam Nhị Thính Đáo Bình Luận Khu Thời
(Khi nam nhị nghe được bình luận)
019
Vừa nghe bài thơ này là chép, người ngồi ở đây đều kinh hãi. Kế đó ngẫm lại bài thơ này là do nữ chính bắt đầu, đồng thời cô ta luôn mồm nói là mình viết... Mọi người nghiền ngẫm, ánh mắt nhìn nữ chính cũng thay đổi.
Chậc chậc... Ta đã nói mà, thiên tài như ta sao có thể bị một con nha đầu qua mặt được? Hừ hừ, quả nhiên không ngoài dự liệu, ta vẫn là ngọn đèn sáng nhất giữa đám đông...
Vô số ánh mắt vây lấy nữ chính, cô ta bị những ánh mắt khinh thường này đâm đến sắp nổ tung! Nữ chính đâu có ngờ được thế giới này lại có người từng nghe qua thơ Lý Bạch?!
Không chỉ cô ta, cả khu bình luận cũng nổ tung!
[ Đệt! Cái méo gì vậy? Chẳng lẽ nam nhị cũng là xuyên việt giả? ]
[ Á đù! Tác giả viết cái quái gì thế? Con xe này sắp lật xuống cống rồi kìa... ]
[ Dưa trong tay tui rớt cái bịch, ai đó làm ơn thông não cho tui với, sao lại gặp được tình tiết vả mặt khi đang lên show trang bức thế này? ]
[ Chỉ có mình tui thấy kịch bản này vui vãi à? ]
[ Lầu 1: Lầu trên+1, nói thật nhé tui cũng ghét cái giả thiết cóp văn này lắm. Vốn đã không khoái vụ lợi dụng thơ văn của tiền nhân để thành danh rồi, gớm nhất là nhân vật chính còn mặt dày nói rằng đó là thơ của mình nữa chứ. ]
[ Lầu 2: Đệt m* nó! Lầu 1 bà không nói tui cũng không phát hiện, nữ chính này quá trà xanh rồi? Tự nhiên hết muốn đọc... ]
[ Lầu 3: Mị hoài nghi tác giả cố ý... Lẽ nào mấy bồ không nhận ra điểm kỳ lạ của nam nhị à? Thân là hoàng tử sao ảnh lại biết thơ Lý Bạch? Nếu là truyện xuyên việt bình thường, không thể nào có tình tiết quái đản thế được, mị hoài nghi tác giả đang trải chăn đó... ]
[ Lầu 4: Lầu trên thuyết âm mưu hả? Tui thì hoài nghi tác giả cố ý kéo chữ. Nhưng cũng hoài nghi nam nhị là xuyên việt. Yup! Càng nghĩ càng có khả năng... ]
[ Lầu 5: Lại là xuyên việt giả? Thôi mà! Hai xuyên việt giả, cảm giác cứ như thế giới này bị thủng một lỗ rồi ấy... ]
Lục hoàng tử nghe xong im lặng, không! Tự tin lên, xóa hai chữ cảm giác đó đi.
Hơn nữa không phải thủng một lỗ... mà là thủng như cái rây rồi!!
Có người muốn biết nguồn gốc của bài thơ này, nhịn không được hỏi Lục hoàng tử.
"Điện hạ, bài thơ này là tuyệt tác, không biết điện hạ nghe được nó ở đâu?"
Lục hoàng tử vừa ăn, vừa thảnh thơi đáp: "Là một đại văn hào tên Lý Bạch viết."
Lý Bạch? Mọi người lẩm nhẩm, đây là người phương nào? Nữ chính vốn còn ôm hi vọng nghe được cái tên này mặt mũi trắng bệch.
Thơ của Lý Bạch chính khí hào hùng, mặc dù mọi người biết thơ không phải do hai người họ làm ra, nhưng vẫn tò mò lai lịch của nó.
Có người nhịn không được tâng bốc Lục hoàng tử: "Không biết điện hạ tìm được bài thơ này ở đâu? Cùng với Lý Bạch, chẳng hay điện hạ có từng gặp?"
Vừa hỏi xong, ánh mắt của mọi người liền bị hấp dẫn.
Bàn tay cầm đũa của Lục hoàng tử khựng lại, cuối cùng hắn nhìn nữ chính rất có thâm ý nói: "Lúc đầu ta cũng không biết, nhưng ngày nọ đột nhiên có một nhóm người nhặng xị bên tai ta, nhét vào đầu ta cả đống kiến thức..."
[ Đệt! Tuy rằng không biết chuyện quái gì đang xảy ra, nhưng miệng của mấy người này bộ ngứa hả. ]
[ Đúng đó đúng đó, rảnh quá hay gì, bực bội hà! ]
[ Há há, tui cũng nghĩ miệng họ bị ngứa! Haiz! Nói thật nhé tui không ngờ nữ chính lại đọc thơ của Lý Bạch, vừa nãy tui lên Baidu tra có bla bla... Mấy bài này nghe cũng hay quá! ]
[ Lầu 1: Tui cảm thấy bla bla nghe cũng hay... ]
[ Lầu 2: Ngoại trừ thơ của Lý Bạch còn có nhiều bài tuyệt lắm, ví dụ như bla bla... Nếu ngâm nga ở thời cổ đại nhất định sẽ hù mọi người sợ rớt cằm! ]
[ Lầu 10086: Không biết sao tự dựng thấy lạnh quá... ]
Lục hoàng tử:...
Các cô không thấy lời này nghe là lạ à?
Nghe miêu tả của Lục hoàng tử, mọi người cảm thấy cảnh tượng đó có chút quái.
Lục hoàng tử biết họ không hiểu, chỉ có thể nói ngắn gọn: "Đại khái là kỳ ngộ, giống như gặp được một người thần bí ấy. Người nọ không phải là người ở chỗ chúng ta, nhưng hắn có kiến thức phong phú. Bài thơ này là hắn nói cho ta biết..."
Nói xong Lục hoàng tử còn nhìn nữ chính một cách thâm ý: "Người nọ nói với ta, những kiến thức này mặc dù là hắn mang tới, nhưng hắn chỉ là một kẻ vận chuyển kiến thức thôi, không dám tham phần tài hoa như Trời này..."
Hàm ý rõ ràng như thế người ngồi ở đây lập tức hiểu, họ cũng đá cho nữ chính một cái nhìn y đúc rồi hừ lạnh.
Tại một buổi tiệc long trọng như vậy, nữ chính dám cố ý lòe người. Hoàng đế giận tím mặt, sai người kéo cô ta xuống đánh 100 gậy!
Mặt của nữ chính không còn chút máu, nóng nảy muốn bày ra điệu bộ điềm đạm đáng yêu với Tam hoàng tử, nhưng Tam hoàng tử bị mù.
Mà càng không khéo là hắn đang bật kỹ năng "Ẩn nhẫn" bị động của nhân vật chính lên.
Tam hoàng tử dùng vẻ mặt kiềm nén nỗi đau nói với nữ chính treo đầy dấu chấm hỏi rằng: "Nàng yên tâm, uất ức hôm nay ta nhất định nhớ kỹ. Nàng cứ chịu đòn đi, về sau ta sẽ đòi lại cho nàng!"
Nữ chính:???
Nữ chính vốn định nắm lấy tay áo Tam hoàng tử, nhưng Tam hoàng tử đã bật hình tượng máu lạnh ẩn nhẫn, đẩy cô ta té xuống đất: "Đi đi, ta sẽ chờ nàng chịu hình xong..."
Nữ chính bị đẩy ngã:...
Thử đủ mọi cách vẫn không có kết quả nữ chính đột nhiên nhớ tới Lục hoàng tử từng có vài lần duyên phận, mặc dù đối phương vạch trần mình, nhưng cũng không phải không có hy vọng.
Huống hồ chi bản thân nữ chính được xưng là tiểu công trúa ăn vạ, chỉ cần đủ đơn thuần thiện lương, đừng tính tới chuyện có quen hay không cứ cầu cái đã. Chỉ cần da mặt đủ dày, gặp phải cảnh lúng túng luôn có thể dùng đơn thuần vô tri để giải thích.
Nghĩ vậy nữ chính cuối cùng cũng có nắm chắc, cô ta bật buff Bạch Bông, rưng rưng nước mắt lại điềm đạm đáng yêu nhìn Lục hoàng tử
Nhóm mưu sĩ mới của Lục hoàng tử thấy dáng điệu này lập tức sợ hãi, đệt m* nó chứ! Nữ nhân này đê tiện như vậy à, lại dùng tất sát kỹ?!
Nhớ năm đó Tam hoàng tử bị chiêu này rối loạn tâm trí! Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Bọn họ lo Lục hoàng tử sẽ ham mỹ sắc...
Nhưng lão mưu sĩ thấy cảnh này lại hề không hoảng, còn rất Phật hệ vỗ vai mưu sĩ mới: "Yên tâm, chuyện nhỏ ấy mà..."
Mưu sĩ mới bán tín bán nghi, nhưng, sắc mặt của Lục hoàng tử quả nhiên thay đổi khi thấy nữ chính dùng buff.
Nắm tay của mưu sĩ mới đổ đầy mồ hôi, ngay khi họ chuẩn bị đủ mọi lý do khuyên nhủ, Lục hoàng tử lại nhìn nữ chính bằng ánh mắt căm thù.
Sau đó hắn ôm mấy quả dưa bên cạnh cảnh giác nói với nữ chính rằng: "A, nằm mơ! Muốn rớ vào dưa hấu của ta, không có cửa đâu!"
Nữ chính:???
"Không phải, tôi không cần dưa hấu của ngài..."
Lục hoàng tử hừ lạnh, như đã vạch trần được tấm mạng che mặt dối trá của cô ta.
"Đừng cho là ta không biết, mọi sự ngụy trang và mến mộ đều là giả, cô muốn chính là tài sản của ta."
Nữ chính:...
"Tôi không có..."
Lục hoàng tử lại hừ lạnh, hắn nhìn thị vệ hai bên quát lớn: "Không nghe thấy mệnh lệnh à? Mau kéo cô ta xuống!"
"Dạ——"
Thị vệ túm lấy tay nữ chính, nữ chính càng khóc như hoa lê ướt mưa, vẻ chê trên mặt Lục hoàng tử càng đậm, thậm chí nóng lên hắn còn giục thị vệ rằng "Nhanh tay lên!"
[ Tui cảm thấy dung lượng não của mình thiếu thốn... Kịch bản này hình như OOC rồi? ]
[ Lầu 1: Làm ơn xóa hai chữ hình như đi, OOC đến cả mẹ nó cũng không nhận ra rồi!! ]
[ Ngơ ngác, mị rốt cuộc đang đọc cái gì vậy? ]
[ Nam nhị thật là tuyệt! U là trời! Không luyến phàm trần cũng không dám chơi kiểu này? M* nó chứ, anh sắp phi thăng thành thần rồi đó, Thần Tài! ]
Mưu sĩ mới nhìn thấy cảnh này:...
Nỗi lòng của hắn rối rắm vô cùng. Giống như thỏa được ước nguyện, nhưng hình như... lố quá rồi?
Nước địch xem xong vở kịch hay cũng im lặng hồi lâu không biết nói thế nào...
Nếu là ngày xưa ở đất nước khác, họ nhất định sẽ nhịn không được tiến lên trào phúng. Nhưng hôm nay vị này lại là một khúc xương cứng.
Người nước địch run rẩy, không kiềm được nhớ tới những ngày bị máy bay ném bom chi phối. Nghĩ tới đây, ánh mắt họ nhìn Lục hoàng tử giống như đang nhìn ma quỷ...
Đương nhiên nữ nhân điên đó họ cũng biết, lại không kiềm được run thêm lần nữa.
Vừa nghĩ tới Thái tử nước mình cũng bị dáng điệu ấy mê hoặc người nước địch chỉ hận không thể gõ bàn, đánh tốt lắm!
Vở kịch này giống như một nhạc đệm nhỏ, nhưng có người lại có suy nghĩ khác...
Hoàng đế ngồi trên cao nhìn Lục hoàng tử bằng một ánh mắt thâm ý, sau đó gõ bàn như là quyết định điều gì.
Yến tiệc linh đình, ca múa thăng hoa, cũng dần kết thúc cùng với màn đêm...
Đêm tối, dưới sự dìu đỡ của lão thái giám Hoàng đế từ trong ám cách lấy ra hai bức thánh chỉ giống nhau, như đã quá quen thuộc với chúng.
Ông cầm lấy một bức rồi mở ra, trên đó ghi rõ lập Tam hoàng tử làm Thái tử...
Nghĩ tới "chuyện tốt" thằng nhãi này đã làm trên chiến trường, bàn tay cầm thánh chỉ của Hoàng đế siết chặt.
Ánh mắt ông tối sầm xuống, vốn định tiêu hủy bức thánh chỉ này, nhưng khi nhìn thấy bức bên cạnh...
Nét mặt của ông cuối cùng cũng bình tĩnh lại, giờ còn chưa phải lúc...
Hoàng đế hỏi lão thái giám bên cạnh: "Mấy ngày nữa là Săn thu phải không?"
Lão thái giám cúi đầu đáp: "Bẩm bệ hạ, còn có bốn ngày."
Hoàng đế gật đầu, cầm lấy bức thánh chỉ chưa mở ra ấy nhắm mắt lại.
"Chờ Săn thu kết thúc, liền quyết định chuyện này đi."
☆
Chỉ trong nháy mắt đã bốn ngày trôi qua, tới ngày Săn thu rồi.
Lục hoàng tử ăn bận lão luyện ngồi trên lưng ngựa.
Tiểu công chúa bên cạnh tò mò nhìn hắn: "Hoàng huynh, huynh nói xem chúng ta có thể được hạng nhất không?"
Lục hoàng tử và Tam hoàng tử có cùng một mẹ, nhưng trừ hai người họ ra còn có một tiểu công chúa cũng là muội muội cùng cha cùng mẹ với họ.
Lục hoàng tử vốn định đại triển thân thủ trong buổi Săn thu này, nhưng trước khi đi mẫu phi một hai giao muội muội cho hắn, còn luôn mồm dặn: "Gần đây ta mệt mỏi, không muốn trông nó nữa, tính nghỉ ngơi một thời gian. Giao cho người khác ta lo lắng, giao cho ca con ta sợ hại chết con bé. Lần Săn thu này con dẫn con bé theo đi, nó lớn như vậy rồi cũng nên trải việc đời. Đúng rồi, phụ hoàng con cũng đồng ý."
Đã nói đến mức này, Lục hoàng tử còn có thể làm gì? Chỉ có thể thở dài dẫn theo thôi.
Các đội ngũ xoa tay hằm hè, nóng lòng muốn thử. Khi tiếng kèn vang lên, mọi người đua nhau chạy vào trong rừng.
Tiểu công chúa cũng cưỡi ngựa nhỏ tung tăng tới chỗ này lại lê la qua chỗ kia, Lục hoàng tử vì phòng ngừa nàng xảy ra chuyện, chỉ có thể đi săn xung quanh nàng.
Mặc dù dẫn theo tiểu công chúa không thể tự do di chuyển, nhưng Lục hoàng tử tài nghệ cao siêu vẫn săn được một đống.
Buổi sáng kết thúc, mọi người thu hoạch phong phú.
Lục hoàng tử sai người xách con mồi của mình về, trong tay tiểu công chúa ôm một con sói con rất nghe lời.
Chờ về tới lều rồi, hắn tò mò nhìn con sói muội muội ôm, thấy ánh mắt oai phong anh dũng và bề ngoài xinh đẹp của nó hắn không khỏi khen nàng may mắn.
Tiểu công chúa cũng thích nó lắm, nàng bế sói con để lên bàn, hai người ngắm nghía con sói này.
Nói thật, loài sói xưa nay hiếm có con nào đẹp mắt, nhưng con sói trong tay tiểu công chúa đẹp đến lạ thường.
Tiểu công chúa vui vẻ hỏi Lục hoàng tử: "Hoàng huynh, muội có thể nuôi nó không?"
Lục hoàng tử sờ cằm, có vẻ do dự: "Nuôi thì được thôi, chỉ sợ con vật này chưa trừ hung tính, đến lúc đó sẽ làm muội bị thương."
Tiểu công chúa vội vã xua tay: "Không đâu, nó ngoan lắm! Nói chung muội mặc kệ, muội muốn nuôi nó!"
Lục hoàng tử nghĩ cũng không phải không được, chỉ cần mời tuần thú sư chuyên nghiệp về huấn luyện, nói không chừng lớn lên rồi con sói này sẽ trở thành một thợ săn cừ khôi, thậm chí ở khi gặp nguy hiểm còn giúp được tiểu công chúa.
Lục hoàng tử đồng ý, tiểu công chúa mừng rỡ, vội vã thả sói con ra để nó chạy chơi trong lều.
Sói con không bị trông giữ giống như được trở về với thiên nhiên, đầu tiên là vui vẻ ngoe nguẩy đầu, sau đó tung tăng chạy khắp lều, lại nhịn không được nhảy tưng tưng...
Nụ cười của Lục hoàng tử chậm rãi xệ xuống, cau mày lại bắt đầu hoài nghi.
Sói con quá hoạt bát, hoạt bát đến mức đã xới tung cả lều lên, xé chăn mền ra thành từng mảnh.
Lục hoàng tử nhìn "con sói" xinh đẹp này, trong đầu đột nhiên lóe lên một suy nghĩ đáng sợ.
Hắn túm lấy con sói đang lắc lắc cái đầu, nhìn vào mắt nó hoài nghi gọi một tiếng: "Husky?"
Nó đáp lại hắn với ánh mắt ngơ ngác, sủa một tiếng: "Gâu gâu ẳng..."
Lục hoàng tử:...
...
(Khi nam nhị nghe được bình luận)
019
Vừa nghe bài thơ này là chép, người ngồi ở đây đều kinh hãi. Kế đó ngẫm lại bài thơ này là do nữ chính bắt đầu, đồng thời cô ta luôn mồm nói là mình viết... Mọi người nghiền ngẫm, ánh mắt nhìn nữ chính cũng thay đổi.
Chậc chậc... Ta đã nói mà, thiên tài như ta sao có thể bị một con nha đầu qua mặt được? Hừ hừ, quả nhiên không ngoài dự liệu, ta vẫn là ngọn đèn sáng nhất giữa đám đông...
Vô số ánh mắt vây lấy nữ chính, cô ta bị những ánh mắt khinh thường này đâm đến sắp nổ tung! Nữ chính đâu có ngờ được thế giới này lại có người từng nghe qua thơ Lý Bạch?!
Không chỉ cô ta, cả khu bình luận cũng nổ tung!
[ Đệt! Cái méo gì vậy? Chẳng lẽ nam nhị cũng là xuyên việt giả? ]
[ Á đù! Tác giả viết cái quái gì thế? Con xe này sắp lật xuống cống rồi kìa... ]
[ Dưa trong tay tui rớt cái bịch, ai đó làm ơn thông não cho tui với, sao lại gặp được tình tiết vả mặt khi đang lên show trang bức thế này? ]
[ Chỉ có mình tui thấy kịch bản này vui vãi à? ]
[ Lầu 1: Lầu trên+1, nói thật nhé tui cũng ghét cái giả thiết cóp văn này lắm. Vốn đã không khoái vụ lợi dụng thơ văn của tiền nhân để thành danh rồi, gớm nhất là nhân vật chính còn mặt dày nói rằng đó là thơ của mình nữa chứ. ]
[ Lầu 2: Đệt m* nó! Lầu 1 bà không nói tui cũng không phát hiện, nữ chính này quá trà xanh rồi? Tự nhiên hết muốn đọc... ]
[ Lầu 3: Mị hoài nghi tác giả cố ý... Lẽ nào mấy bồ không nhận ra điểm kỳ lạ của nam nhị à? Thân là hoàng tử sao ảnh lại biết thơ Lý Bạch? Nếu là truyện xuyên việt bình thường, không thể nào có tình tiết quái đản thế được, mị hoài nghi tác giả đang trải chăn đó... ]
[ Lầu 4: Lầu trên thuyết âm mưu hả? Tui thì hoài nghi tác giả cố ý kéo chữ. Nhưng cũng hoài nghi nam nhị là xuyên việt. Yup! Càng nghĩ càng có khả năng... ]
[ Lầu 5: Lại là xuyên việt giả? Thôi mà! Hai xuyên việt giả, cảm giác cứ như thế giới này bị thủng một lỗ rồi ấy... ]
Lục hoàng tử nghe xong im lặng, không! Tự tin lên, xóa hai chữ cảm giác đó đi.
Hơn nữa không phải thủng một lỗ... mà là thủng như cái rây rồi!!
Có người muốn biết nguồn gốc của bài thơ này, nhịn không được hỏi Lục hoàng tử.
"Điện hạ, bài thơ này là tuyệt tác, không biết điện hạ nghe được nó ở đâu?"
Lục hoàng tử vừa ăn, vừa thảnh thơi đáp: "Là một đại văn hào tên Lý Bạch viết."
Lý Bạch? Mọi người lẩm nhẩm, đây là người phương nào? Nữ chính vốn còn ôm hi vọng nghe được cái tên này mặt mũi trắng bệch.
Thơ của Lý Bạch chính khí hào hùng, mặc dù mọi người biết thơ không phải do hai người họ làm ra, nhưng vẫn tò mò lai lịch của nó.
Có người nhịn không được tâng bốc Lục hoàng tử: "Không biết điện hạ tìm được bài thơ này ở đâu? Cùng với Lý Bạch, chẳng hay điện hạ có từng gặp?"
Vừa hỏi xong, ánh mắt của mọi người liền bị hấp dẫn.
Bàn tay cầm đũa của Lục hoàng tử khựng lại, cuối cùng hắn nhìn nữ chính rất có thâm ý nói: "Lúc đầu ta cũng không biết, nhưng ngày nọ đột nhiên có một nhóm người nhặng xị bên tai ta, nhét vào đầu ta cả đống kiến thức..."
[ Đệt! Tuy rằng không biết chuyện quái gì đang xảy ra, nhưng miệng của mấy người này bộ ngứa hả. ]
[ Đúng đó đúng đó, rảnh quá hay gì, bực bội hà! ]
[ Há há, tui cũng nghĩ miệng họ bị ngứa! Haiz! Nói thật nhé tui không ngờ nữ chính lại đọc thơ của Lý Bạch, vừa nãy tui lên Baidu tra có bla bla... Mấy bài này nghe cũng hay quá! ]
[ Lầu 1: Tui cảm thấy bla bla nghe cũng hay... ]
[ Lầu 2: Ngoại trừ thơ của Lý Bạch còn có nhiều bài tuyệt lắm, ví dụ như bla bla... Nếu ngâm nga ở thời cổ đại nhất định sẽ hù mọi người sợ rớt cằm! ]
[ Lầu 10086: Không biết sao tự dựng thấy lạnh quá... ]
Lục hoàng tử:...
Các cô không thấy lời này nghe là lạ à?
Nghe miêu tả của Lục hoàng tử, mọi người cảm thấy cảnh tượng đó có chút quái.
Lục hoàng tử biết họ không hiểu, chỉ có thể nói ngắn gọn: "Đại khái là kỳ ngộ, giống như gặp được một người thần bí ấy. Người nọ không phải là người ở chỗ chúng ta, nhưng hắn có kiến thức phong phú. Bài thơ này là hắn nói cho ta biết..."
Nói xong Lục hoàng tử còn nhìn nữ chính một cách thâm ý: "Người nọ nói với ta, những kiến thức này mặc dù là hắn mang tới, nhưng hắn chỉ là một kẻ vận chuyển kiến thức thôi, không dám tham phần tài hoa như Trời này..."
Hàm ý rõ ràng như thế người ngồi ở đây lập tức hiểu, họ cũng đá cho nữ chính một cái nhìn y đúc rồi hừ lạnh.
Tại một buổi tiệc long trọng như vậy, nữ chính dám cố ý lòe người. Hoàng đế giận tím mặt, sai người kéo cô ta xuống đánh 100 gậy!
Mặt của nữ chính không còn chút máu, nóng nảy muốn bày ra điệu bộ điềm đạm đáng yêu với Tam hoàng tử, nhưng Tam hoàng tử bị mù.
Mà càng không khéo là hắn đang bật kỹ năng "Ẩn nhẫn" bị động của nhân vật chính lên.
Tam hoàng tử dùng vẻ mặt kiềm nén nỗi đau nói với nữ chính treo đầy dấu chấm hỏi rằng: "Nàng yên tâm, uất ức hôm nay ta nhất định nhớ kỹ. Nàng cứ chịu đòn đi, về sau ta sẽ đòi lại cho nàng!"
Nữ chính:???
Nữ chính vốn định nắm lấy tay áo Tam hoàng tử, nhưng Tam hoàng tử đã bật hình tượng máu lạnh ẩn nhẫn, đẩy cô ta té xuống đất: "Đi đi, ta sẽ chờ nàng chịu hình xong..."
Nữ chính bị đẩy ngã:...
Thử đủ mọi cách vẫn không có kết quả nữ chính đột nhiên nhớ tới Lục hoàng tử từng có vài lần duyên phận, mặc dù đối phương vạch trần mình, nhưng cũng không phải không có hy vọng.
Huống hồ chi bản thân nữ chính được xưng là tiểu công trúa ăn vạ, chỉ cần đủ đơn thuần thiện lương, đừng tính tới chuyện có quen hay không cứ cầu cái đã. Chỉ cần da mặt đủ dày, gặp phải cảnh lúng túng luôn có thể dùng đơn thuần vô tri để giải thích.
Nghĩ vậy nữ chính cuối cùng cũng có nắm chắc, cô ta bật buff Bạch Bông, rưng rưng nước mắt lại điềm đạm đáng yêu nhìn Lục hoàng tử
Nhóm mưu sĩ mới của Lục hoàng tử thấy dáng điệu này lập tức sợ hãi, đệt m* nó chứ! Nữ nhân này đê tiện như vậy à, lại dùng tất sát kỹ?!
Nhớ năm đó Tam hoàng tử bị chiêu này rối loạn tâm trí! Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Bọn họ lo Lục hoàng tử sẽ ham mỹ sắc...
Nhưng lão mưu sĩ thấy cảnh này lại hề không hoảng, còn rất Phật hệ vỗ vai mưu sĩ mới: "Yên tâm, chuyện nhỏ ấy mà..."
Mưu sĩ mới bán tín bán nghi, nhưng, sắc mặt của Lục hoàng tử quả nhiên thay đổi khi thấy nữ chính dùng buff.
Nắm tay của mưu sĩ mới đổ đầy mồ hôi, ngay khi họ chuẩn bị đủ mọi lý do khuyên nhủ, Lục hoàng tử lại nhìn nữ chính bằng ánh mắt căm thù.
Sau đó hắn ôm mấy quả dưa bên cạnh cảnh giác nói với nữ chính rằng: "A, nằm mơ! Muốn rớ vào dưa hấu của ta, không có cửa đâu!"
Nữ chính:???
"Không phải, tôi không cần dưa hấu của ngài..."
Lục hoàng tử hừ lạnh, như đã vạch trần được tấm mạng che mặt dối trá của cô ta.
"Đừng cho là ta không biết, mọi sự ngụy trang và mến mộ đều là giả, cô muốn chính là tài sản của ta."
Nữ chính:...
"Tôi không có..."
Lục hoàng tử lại hừ lạnh, hắn nhìn thị vệ hai bên quát lớn: "Không nghe thấy mệnh lệnh à? Mau kéo cô ta xuống!"
"Dạ——"
Thị vệ túm lấy tay nữ chính, nữ chính càng khóc như hoa lê ướt mưa, vẻ chê trên mặt Lục hoàng tử càng đậm, thậm chí nóng lên hắn còn giục thị vệ rằng "Nhanh tay lên!"
[ Tui cảm thấy dung lượng não của mình thiếu thốn... Kịch bản này hình như OOC rồi? ]
[ Lầu 1: Làm ơn xóa hai chữ hình như đi, OOC đến cả mẹ nó cũng không nhận ra rồi!! ]
[ Ngơ ngác, mị rốt cuộc đang đọc cái gì vậy? ]
[ Nam nhị thật là tuyệt! U là trời! Không luyến phàm trần cũng không dám chơi kiểu này? M* nó chứ, anh sắp phi thăng thành thần rồi đó, Thần Tài! ]
Mưu sĩ mới nhìn thấy cảnh này:...
Nỗi lòng của hắn rối rắm vô cùng. Giống như thỏa được ước nguyện, nhưng hình như... lố quá rồi?
Nước địch xem xong vở kịch hay cũng im lặng hồi lâu không biết nói thế nào...
Nếu là ngày xưa ở đất nước khác, họ nhất định sẽ nhịn không được tiến lên trào phúng. Nhưng hôm nay vị này lại là một khúc xương cứng.
Người nước địch run rẩy, không kiềm được nhớ tới những ngày bị máy bay ném bom chi phối. Nghĩ tới đây, ánh mắt họ nhìn Lục hoàng tử giống như đang nhìn ma quỷ...
Đương nhiên nữ nhân điên đó họ cũng biết, lại không kiềm được run thêm lần nữa.
Vừa nghĩ tới Thái tử nước mình cũng bị dáng điệu ấy mê hoặc người nước địch chỉ hận không thể gõ bàn, đánh tốt lắm!
Vở kịch này giống như một nhạc đệm nhỏ, nhưng có người lại có suy nghĩ khác...
Hoàng đế ngồi trên cao nhìn Lục hoàng tử bằng một ánh mắt thâm ý, sau đó gõ bàn như là quyết định điều gì.
Yến tiệc linh đình, ca múa thăng hoa, cũng dần kết thúc cùng với màn đêm...
Đêm tối, dưới sự dìu đỡ của lão thái giám Hoàng đế từ trong ám cách lấy ra hai bức thánh chỉ giống nhau, như đã quá quen thuộc với chúng.
Ông cầm lấy một bức rồi mở ra, trên đó ghi rõ lập Tam hoàng tử làm Thái tử...
Nghĩ tới "chuyện tốt" thằng nhãi này đã làm trên chiến trường, bàn tay cầm thánh chỉ của Hoàng đế siết chặt.
Ánh mắt ông tối sầm xuống, vốn định tiêu hủy bức thánh chỉ này, nhưng khi nhìn thấy bức bên cạnh...
Nét mặt của ông cuối cùng cũng bình tĩnh lại, giờ còn chưa phải lúc...
Hoàng đế hỏi lão thái giám bên cạnh: "Mấy ngày nữa là Săn thu phải không?"
Lão thái giám cúi đầu đáp: "Bẩm bệ hạ, còn có bốn ngày."
Hoàng đế gật đầu, cầm lấy bức thánh chỉ chưa mở ra ấy nhắm mắt lại.
"Chờ Săn thu kết thúc, liền quyết định chuyện này đi."
☆
Chỉ trong nháy mắt đã bốn ngày trôi qua, tới ngày Săn thu rồi.
Lục hoàng tử ăn bận lão luyện ngồi trên lưng ngựa.
Tiểu công chúa bên cạnh tò mò nhìn hắn: "Hoàng huynh, huynh nói xem chúng ta có thể được hạng nhất không?"
Lục hoàng tử và Tam hoàng tử có cùng một mẹ, nhưng trừ hai người họ ra còn có một tiểu công chúa cũng là muội muội cùng cha cùng mẹ với họ.
Lục hoàng tử vốn định đại triển thân thủ trong buổi Săn thu này, nhưng trước khi đi mẫu phi một hai giao muội muội cho hắn, còn luôn mồm dặn: "Gần đây ta mệt mỏi, không muốn trông nó nữa, tính nghỉ ngơi một thời gian. Giao cho người khác ta lo lắng, giao cho ca con ta sợ hại chết con bé. Lần Săn thu này con dẫn con bé theo đi, nó lớn như vậy rồi cũng nên trải việc đời. Đúng rồi, phụ hoàng con cũng đồng ý."
Đã nói đến mức này, Lục hoàng tử còn có thể làm gì? Chỉ có thể thở dài dẫn theo thôi.
Các đội ngũ xoa tay hằm hè, nóng lòng muốn thử. Khi tiếng kèn vang lên, mọi người đua nhau chạy vào trong rừng.
Tiểu công chúa cũng cưỡi ngựa nhỏ tung tăng tới chỗ này lại lê la qua chỗ kia, Lục hoàng tử vì phòng ngừa nàng xảy ra chuyện, chỉ có thể đi săn xung quanh nàng.
Mặc dù dẫn theo tiểu công chúa không thể tự do di chuyển, nhưng Lục hoàng tử tài nghệ cao siêu vẫn săn được một đống.
Buổi sáng kết thúc, mọi người thu hoạch phong phú.
Lục hoàng tử sai người xách con mồi của mình về, trong tay tiểu công chúa ôm một con sói con rất nghe lời.
Chờ về tới lều rồi, hắn tò mò nhìn con sói muội muội ôm, thấy ánh mắt oai phong anh dũng và bề ngoài xinh đẹp của nó hắn không khỏi khen nàng may mắn.
Tiểu công chúa cũng thích nó lắm, nàng bế sói con để lên bàn, hai người ngắm nghía con sói này.
Nói thật, loài sói xưa nay hiếm có con nào đẹp mắt, nhưng con sói trong tay tiểu công chúa đẹp đến lạ thường.
Tiểu công chúa vui vẻ hỏi Lục hoàng tử: "Hoàng huynh, muội có thể nuôi nó không?"
Lục hoàng tử sờ cằm, có vẻ do dự: "Nuôi thì được thôi, chỉ sợ con vật này chưa trừ hung tính, đến lúc đó sẽ làm muội bị thương."
Tiểu công chúa vội vã xua tay: "Không đâu, nó ngoan lắm! Nói chung muội mặc kệ, muội muốn nuôi nó!"
Lục hoàng tử nghĩ cũng không phải không được, chỉ cần mời tuần thú sư chuyên nghiệp về huấn luyện, nói không chừng lớn lên rồi con sói này sẽ trở thành một thợ săn cừ khôi, thậm chí ở khi gặp nguy hiểm còn giúp được tiểu công chúa.
Lục hoàng tử đồng ý, tiểu công chúa mừng rỡ, vội vã thả sói con ra để nó chạy chơi trong lều.
Sói con không bị trông giữ giống như được trở về với thiên nhiên, đầu tiên là vui vẻ ngoe nguẩy đầu, sau đó tung tăng chạy khắp lều, lại nhịn không được nhảy tưng tưng...
Nụ cười của Lục hoàng tử chậm rãi xệ xuống, cau mày lại bắt đầu hoài nghi.
Sói con quá hoạt bát, hoạt bát đến mức đã xới tung cả lều lên, xé chăn mền ra thành từng mảnh.
Lục hoàng tử nhìn "con sói" xinh đẹp này, trong đầu đột nhiên lóe lên một suy nghĩ đáng sợ.
Hắn túm lấy con sói đang lắc lắc cái đầu, nhìn vào mắt nó hoài nghi gọi một tiếng: "Husky?"
Nó đáp lại hắn với ánh mắt ngơ ngác, sủa một tiếng: "Gâu gâu ẳng..."
Lục hoàng tử:...
...