Đương Nam Nhị Thính Đáo Bình Luận Khu Thời
(Khi nam nhị nghe được bình luận)
021
Nữ chính cấu kết với giặc bán nước bị bắt tại trận, chuyện này lập tức đâm tới trước mặt Hoàng đế nước Bí Đao.
Hoàng đế nghe xong giận tím mặt, đã sớm nhìn ra ngươi không phải thứ tốt lành gì, quả nhiên ta không đoán sai mà! Lần này nhất định phải giết ngươi!
Cấu kết với giặc bán nước không phải tội nhỏ, cho dù nữ chính còn lôi ra thêm mấy nhân vật nặng ký, cũng không thoát được kết cục bị chém đầu ở Ngọ Môn.
Nữ chính khóc đến độ ruột gan đứt thành từng khúc, khiến mấy cái lốp xe dự phòng đau lòng không thôi.
Ban đầu Thái tử nước địch còn muốn cứu nữ chính, nhưng chuyện này tới tai người nước địch.
Họ vốn có tật giật mình, hơn nữa vì đề phòng Thái tử gây họa, lập tức bịt miệng Thái tử lại đánh hắn ngất xỉu, cũng cấm túc hắn.
Một cái phao của nữ chính xì hơi...
Nam chính nghe được tin này vừa bi thương lại bất đắc dĩ, hắn siết chặt nắm tay, ra vẻ đau đớn không biết là nói với người nào.
"Trước phải nhẫn nhịn, chờ ngày sau ta leo lên đại bảo rồi, nhất định sẽ báo thù cho nàng!"
Được rồi, lại mất một cứu binh...
Nhưng anh trai à, xảy ra việc này ngươi không cảm thấy đầu mình xanh mướt sao?
Kế đó vô số nam phụ nữ chính thông đồng vì đủ mọi nguyên nhân cũng không có cách nào tới cứu cô ta. Chỉ có thể nhìn ngày bị chém đầu không ngừng tới gần...
Ngày đó, nghe nói nữ chính sẽ chết, pháp trường người đông nghìn nghịt, bu đen bu đỏ. Các bách tính ăn dưa đua nhau tới coi hành hình...
Đừng nhìn nữ chính là Mary Sue, ở nước Bí Đao thanh danh của cô ta thối đến mức không thể ngửi được.
Chẳng hạn như nữ chính đi tới đâu, chòm xóm nơi đó sẽ bị vận xui, một số người còn động một tí là thiên lương Vương phá cả đời thành bi kịch...
Chớ nói chi là cách đây không lâu nữ chính ngàn dặm tặng đầu, dẫn đến Tam hoàng tử vì cô ta thiệt hại không biết bao nhiêu người?!
Thù mới hận cũ cộng lại, nghe tin nữ chính bị xử tử vô số người mừng thầm.
Thế nên mới sáng tinh mơ đã có kẻ bê ghế tới đây chiếm chỗ, thậm chí có người còn lợi dụng ưu thế ngồi gần ngồi xa bắt đầu bán vé.
Lục hoàng tử bất luận đi tới đâu cũng sẽ không kiềm lại sở thích kiếm tiền của mình, một cơ hội kiếm chác lãi kếch sù như vậy hắn có thể nào bỏ qua?
Thấy mọi người tích cực như thế, hắn lập tức gõ bàn sai người mang tới mấy tấm bảng to tướng dựng xung quanh pháp trường, lại sai người lan tin đấu thầu quảng cáo cho các phú thương trong kinh.
Phú thương vừa hay có cơ hội này hai mắt sáng rực lên, vì đoạt được mấy vị trí hàng đầu, họ vung tiền như rác, cướp đến đầu rơi máu chảy. Lục hoàng tử lại nhờ thế mà kiếm đầy bồn đầy bát...
Nữ chính bị bịt miệng giải ra giữa sân, cô ta chảy nước mắt, tóc tai bù xù nhìn đám người thích thú ăn dưa này, muốn khóc lại không biết khóc với ai.
Nữ chính cảm thấy mình sắp toi rồi! Ghê tởm nhất là ở khi mình sắp chết, lại có hàng rong rao bán khoai sợi hạt dưa!!
Huhuhu... Có thể đừng ăn ở trước mặt tôi không?
Còn có mấy người ăn mì thịt bò khô cá xé sợi gà Cung Bảo kia nữa, làm ơn tránh xa giùm cái?!! Tôi thèm đến sắp chảy nước miếng rồi này...
Lục hoàng tử đứng cách pháp trường không xa bình tĩnh nhìn nữ chính, nghĩ tới những điểm ngoặt thường thấy trong phim truyền hình hắn lạnh lùng cười.
Lối vào chợ bán thức ăn bị người của hắn chặn, cho dù ra roi thúc ngựa đao hạ lưu nhân cũng sẽ bị cản bên ngoài.
Cùng lúc đó, trên mái nhà hai bên, giữa dòng người xung quanh, thậm chí là bí đạo dưới chân đều có ám vệ của hắn lẫn vào. Muốn cướp pháp trường phỏng chừng cả mặt cũng không lộ ra được!
Về phần đao phủ...
Lục hoàng tử rối rắm nhìn người huynh đệ Đao phủ khóc nức nở bên cạnh, nhịn không được vỗ vai hắn: "Huynh đệ à, ngươi ráng nhịn chút đi, không phải là thất nghiệp lần này thôi sao? Hôm nay dù sao cũng là việc lớn, nhường cho người không sợ máu đi."
Đao phủ mới lần này là hắn đặc biệt chọn ra, tố chất thể lực đạt tiêu chuẩn, được xưng là Đao phủ Đệ nhất nước Bí Đao.
Vì phòng ngừa xảy ra ngoài ý muốn, Lục hoàng tử thậm chí tra cả tổ tông mười tám đời của đao phủ, xác định khả năng làm nội gian là 0% xong mới hài lòng gật đầu.
Lần này hắn làm hầm làm hố như thế, đủ để nói rõ quyết tâm muốn giết chết nữ chính.
Lục hoàng tử không tin dưới sự khống chế và phòng thủ nghiêm ngặt của hắn, nữ chính còn có thể gặp dữ hóa lành!
Hừ! Hôm nay hắn liền coi xem, là tác giả lắm ý tưởng hay thủ đoạn của hắn cao siêu!
Mắt thấy đã tới giờ Ngọ hai khắc, chỉ còn một khắc nữa là nữ chính sẽ đi đời nhà ma.
Mọi người khẩn trương không thôi, khu bình luận cũng sắp nổ tung rồi.
[ WTF WTF! Lần này tác giả không chôn phục bút, lẽ nào nữ chính sẽ chết thật à? ]
[ Lầu 1: Không thể nào?! Nữ chính sao có thể chết dễ dàng như thế được? ]
[ Lầu 2: Sao lại không chứ, cô quên mấy kiểu chết tiếng tăm lừng lẫy trong lịch sử tiểu thuyết mạng rồi à? Ngủ cũng có thể chết, sao lại không thể bị giết chết ở pháp trường? ]
[ Lầu 3: À đù! Người anh em lầu trên à, nghe bà nói thế tự dưng tui thấy hồi hộp ghê đó (gào thét-ing)? Tui hoài nghi nữ chính sẽ nhận vé ngỏm ở đây!! ]
[ Lầu 4: Tác giả chắc sẽ không qua loa thế đâu? Có... lẽ. Nói thật nhé tui hoài nghi tác giả định drop, nhưng lại thấy drop giữa chừng không hay, nên dùng lý do sứt sẹo này để kết đại cho xong. ]
[ Lầu 5: Đệt m* nó chứ! Luống cuống! Chẳng lẽ tác giả trúng số độc đắc, định bỏ ngang hông à? ]
[ Tui theo tới giờ cũng đã chết lặng rồi, từ truyện cổ đại ngược ban đầu đến OOC cả mẹ nó cũng không nhận ra, tui hoài nghi tác giả viết không nổi nữa... ]
Nhưng họ không biết là, không chỉ họ hỏng mất, cả tác giả cũng là vừa hỏng mất vừa ngu người.
Không biết thế nào, cô phát hiện mình giống như bị phân liệt, rõ ràng tình tiết cô muốn viết là thế này, nhưng luôn có một ý chí thần bí khiến cô không thể không rẽ sang một lối khác.
Thay đổi rõ ràng nhất là nhân vật trong truyện chậm rãi mất khống chế, đặc biệt là nam nhị!
Tác giả nổi điên bứt tóc, nam nhị thanh lãnh của cô giờ đã OOC đến cả cô cũng không nhận ra rồi!
Nhất là lần này, nam nhị dĩ nhiên muốn giết nữ chính?!! Đáng sợ nhất là cô không thể làm gì được, chỉ có thể nhìn nam nhị đẩy nữ chính của mình vào tuyệt cảnh tử vong.
Huhuhu... Nam nhị à đừng càn quấy thế được không? Cho nữ chính một con đường sống đi! Mama thật sự không nghĩ ra cách gì có thể cứu nữ chính được nữa...
Khóe môi của Lục hoàng tử cong lên, thấy giờ Ngọ ba khắc đã tới, tấm bảng sau cổ nữ chính bị ném xuống.
Hắn chậm rãi tiến về phía pháp trường như đang xem một vở kịch...
Suốt quá trình ấy hắn loáng thoáng nghe thấy đằng xa vang lên tiếng hô đao hạ lưu nhân. Trừ nó ra còn có tiếng náo động lại bị trấn áp...
Trong sự sợ hãi của nữ chính, hắn đứng trước mặt cô ta.
"Chậc chậc..." Lục hoàng tử ra vẻ rối rắm lắc đầu, cũng không biết là nói với nữ chính, hay nói với kẻ hư vô nào đó.
"Xem ra kết cục nên định rồi? Trải qua ta bố trí kín đáo, trừ phi cô mọc cánh, bằng không tai kiếp khó thoát..."
Nói được phân nửa Lục hoàng tử đột nhiên cứng đờ, đợi đã, hắn vừa mới nói gì?!!
Câu nói này giống như tiếng gợi ý lập tức nhắc nhở tác giả bên ngoài, mắt cô ta sáng lên, vội vàng gõ bàn phím.
Cùng lúc đó, trong sự ngạc nhiên của Lục hoàng tử nữ chính mọc ra một đôi cánh, ở trước mặt hắn bay đi...
Bay đi...
Đi...
...
Lục hoàng tử:...
Đệt! Con m* nó ngươi đang chơi ta đó à?!
Pháp trường chìm vào im lặng, miếng dưa cầm trong tay khán giả "Xoạt" một cái rớt xuống đất.
Mọi người: Giống như ném IQ của tui xuống đất rồi giẫm lên vậy.
Việc này cuối cùng kết thúc trong sự hoang đường, dù sao nữ chính không về được nữa, mọi người chỉ có thể nhà ai nấy về mẹ ai nấy tìm.
Lục hoàng tử lộ vẻ hốt hoảng, con m* nó chứ ngươi thật là nhân tài mà!
Dù sao làm gì cũng là vô ích, Lục hoàng tử dứt khoát đi thẳng ra ngoài thành tùy ý giết thời gian.
Nước trong sông hộ thành chảy ào ào, hắn ngồi bên bờ nhìn đàn cá dưới nước bơi rồi bơi~ bơi rồi bơi~
... Cuối cùng bơi ra một Nàng Tiên Cá.
Lục hoàng tử:???
Nàng Tiên Cá ló đầu ra khỏi sông, nghi hoặc nhìn Lục hoàng tử: "Ơ kìa Lục lão bản? Ngài gặp chuyện gì mà mày ủ mặt ê thế?"
Lục hoàng tử cẩn thận nhìn, phát hiện là người năm đó muốn đổi chân.
Hắn có chút khó tin nhìn cảnh sắc chung quanh: "Không thể nào... Cô không phải ở Xứ sở Dưa Hấu à? Sao lại chạy tới nước Bí Đao?!"
Nàng Tiên Cá cầm tấm Gương Thần năm đó mua với giá cắt cổ ở chỗ Lục hoàng tử, thở dài.
"Ngài cũng biết đấy, ta chăm chỉ nỗ lực muốn trở thành Hải Vương, nhưng Gương Thần nói cho ta biết có một cô gái làm xuất sắc hơn ta. Ta không phục, hỏi Gương Thần vị trí của cô ta, không ngại ngàn dặm xa xôi tới đây nhìn xem cô gái xứng đáng với ngôi vị Hải Vương ấy là người như thế nào!"
Lục hoàng tử:? Sao hắn nghe không hiểu gì hết vậy?
Chỉ thấy Nàng Tiên Cá lấy Gương Thần ra, ở trước mặt Lục hoàng tử hỏi rằng: "Gương Thần ơi Gương Thần, thế gian này người con gái nào là người xứng đáng trở thành Hải Vương nhất?"
Gương Thần đáp: "Ôi công chúa điện hạ thân mến, cô gái giỏi làm Hải Vương nhất không phải ngài, mà là cô ta..."
Nói xong, mặt gương hiện ra một thiếu nữ.
Lục hoàng tử nhìn thiếu nữ Gương Thần chiếu ra trầm mặc... Đây chẳng phải là con nhỏ vừa nãy mọc cánh bay đi à?
Cô ta? Hải Vương?! Sao hắn càng xem càng thấy không đúng?
Đột nhiên một suy nghĩ lóe lên, Lục hoàng tử nhớ tới một nghĩa khác của từ Hải Vương...
Hắn giật khóe miệng hỏi Gương Thần: "Hải Vương ngươi nói là chỉ cái gì?"
Nàng Tiên Cá không hiểu: "Tự nhiên là Nữ Hoàng Biển..."
Gương Thần phát hiện Nàng Tiên Cá hiểu sai ý mình, có chút chột dạ: "Hải Vương ta nói, là người có được một ao cá... Ừm, ngài hiểu mà."
Nàng Tiên Cá:...
Phắng ngay cho bà!
Một người một Cá một Gương chìm vào im lặng. Để phá vỡ sự xấu hổ này, Nàng Tiên Cá chợt nghĩ tới một chủ đề.
"Ừm, Lục lão bản, ngài gặp được chuyện gì à? Sao ta thấy ngài có vẻ bực bội..."
Lục hoàng tử thở dài, kể cho Nàng Tiên Cá nghe sự việc vừa rồi ở pháp trường.
Lúc đầu Nàng Tiên Cá còn thấy bình thường, nhưng dần dà càng nghe càng mơ hồ, đến cuối cùng nàng nhịn không được thốt lên một tiếng "Oắt đờ heo"!
Tình tiết đâm bang như vậy Nàng Tiên Cá cũng không biết nên đánh giá thế nào, chỉ có thể há hốc mồm...
"Ta nhớ ngài có một con rồng mà? Sao không cưỡi nó đi bắt cô ta về?!"
Ánh mắt Lục hoàng tử yếu ớt: "Hôm nay không khéo là ngày nghỉ của nó, con rồng đó ra ngoài chơi rồi, không ở bên ta."
Nàng Tiên Cá: "..."
"Không bằng ngài tìm thêm một tọa kỵ nữa đi? Vậy cũng có thể thay ca cho nhau..."
"Tìm ở đâu chứ? Làm gì có cơ duyên tốt như vậy?"
Đúng lúc này, nước sông hộ thành đột nhiên xảy ra dị động...
Lục hoàng tử cau mày cúi xuống nhìn, phát hiện là một con cá nhỏ đang ăn một con tôm...
Đây là một chuyện rất bình thường, nhưng Lục hoàng tử lại cảm thấy nó chỉ mới bắt đầu.
Quả nhiên, cảnh tượng khiến người khiếp sợ đã xảy ra!
Sau khi con cá nhỏ đó ăn xong con tôm thứ nhất, nó lại ăn vô số con tôm, biến thành một con cá cỡ trung.
Lục hoàng tử:?
Con cá cỡ trung ăn vô số con cá nhỏ lại biến thành cá lớn...
Lục hoàng tử:??
Cá lớn bắt đầu ăn cá cỡ trung, biến thành cá mập. Ăn cá lớn xong, nó thành cá voi...
Ăn tới ăn lui, nó càng ngày càng lớn, cuối cùng biến thành... Côn?!!
Lục hoàng tử há hốc mồm, cái thứ gì thế này? Côn?!
Lúc này, Côn khổng lồ hỏi Lục hoàng tử: "Dô, xin chào, có hứng thú thu tọa kỵ không?"
...
(Khi nam nhị nghe được bình luận)
021
Nữ chính cấu kết với giặc bán nước bị bắt tại trận, chuyện này lập tức đâm tới trước mặt Hoàng đế nước Bí Đao.
Hoàng đế nghe xong giận tím mặt, đã sớm nhìn ra ngươi không phải thứ tốt lành gì, quả nhiên ta không đoán sai mà! Lần này nhất định phải giết ngươi!
Cấu kết với giặc bán nước không phải tội nhỏ, cho dù nữ chính còn lôi ra thêm mấy nhân vật nặng ký, cũng không thoát được kết cục bị chém đầu ở Ngọ Môn.
Nữ chính khóc đến độ ruột gan đứt thành từng khúc, khiến mấy cái lốp xe dự phòng đau lòng không thôi.
Ban đầu Thái tử nước địch còn muốn cứu nữ chính, nhưng chuyện này tới tai người nước địch.
Họ vốn có tật giật mình, hơn nữa vì đề phòng Thái tử gây họa, lập tức bịt miệng Thái tử lại đánh hắn ngất xỉu, cũng cấm túc hắn.
Một cái phao của nữ chính xì hơi...
Nam chính nghe được tin này vừa bi thương lại bất đắc dĩ, hắn siết chặt nắm tay, ra vẻ đau đớn không biết là nói với người nào.
"Trước phải nhẫn nhịn, chờ ngày sau ta leo lên đại bảo rồi, nhất định sẽ báo thù cho nàng!"
Được rồi, lại mất một cứu binh...
Nhưng anh trai à, xảy ra việc này ngươi không cảm thấy đầu mình xanh mướt sao?
Kế đó vô số nam phụ nữ chính thông đồng vì đủ mọi nguyên nhân cũng không có cách nào tới cứu cô ta. Chỉ có thể nhìn ngày bị chém đầu không ngừng tới gần...
Ngày đó, nghe nói nữ chính sẽ chết, pháp trường người đông nghìn nghịt, bu đen bu đỏ. Các bách tính ăn dưa đua nhau tới coi hành hình...
Đừng nhìn nữ chính là Mary Sue, ở nước Bí Đao thanh danh của cô ta thối đến mức không thể ngửi được.
Chẳng hạn như nữ chính đi tới đâu, chòm xóm nơi đó sẽ bị vận xui, một số người còn động một tí là thiên lương Vương phá cả đời thành bi kịch...
Chớ nói chi là cách đây không lâu nữ chính ngàn dặm tặng đầu, dẫn đến Tam hoàng tử vì cô ta thiệt hại không biết bao nhiêu người?!
Thù mới hận cũ cộng lại, nghe tin nữ chính bị xử tử vô số người mừng thầm.
Thế nên mới sáng tinh mơ đã có kẻ bê ghế tới đây chiếm chỗ, thậm chí có người còn lợi dụng ưu thế ngồi gần ngồi xa bắt đầu bán vé.
Lục hoàng tử bất luận đi tới đâu cũng sẽ không kiềm lại sở thích kiếm tiền của mình, một cơ hội kiếm chác lãi kếch sù như vậy hắn có thể nào bỏ qua?
Thấy mọi người tích cực như thế, hắn lập tức gõ bàn sai người mang tới mấy tấm bảng to tướng dựng xung quanh pháp trường, lại sai người lan tin đấu thầu quảng cáo cho các phú thương trong kinh.
Phú thương vừa hay có cơ hội này hai mắt sáng rực lên, vì đoạt được mấy vị trí hàng đầu, họ vung tiền như rác, cướp đến đầu rơi máu chảy. Lục hoàng tử lại nhờ thế mà kiếm đầy bồn đầy bát...
Nữ chính bị bịt miệng giải ra giữa sân, cô ta chảy nước mắt, tóc tai bù xù nhìn đám người thích thú ăn dưa này, muốn khóc lại không biết khóc với ai.
Nữ chính cảm thấy mình sắp toi rồi! Ghê tởm nhất là ở khi mình sắp chết, lại có hàng rong rao bán khoai sợi hạt dưa!!
Huhuhu... Có thể đừng ăn ở trước mặt tôi không?
Còn có mấy người ăn mì thịt bò khô cá xé sợi gà Cung Bảo kia nữa, làm ơn tránh xa giùm cái?!! Tôi thèm đến sắp chảy nước miếng rồi này...
Lục hoàng tử đứng cách pháp trường không xa bình tĩnh nhìn nữ chính, nghĩ tới những điểm ngoặt thường thấy trong phim truyền hình hắn lạnh lùng cười.
Lối vào chợ bán thức ăn bị người của hắn chặn, cho dù ra roi thúc ngựa đao hạ lưu nhân cũng sẽ bị cản bên ngoài.
Cùng lúc đó, trên mái nhà hai bên, giữa dòng người xung quanh, thậm chí là bí đạo dưới chân đều có ám vệ của hắn lẫn vào. Muốn cướp pháp trường phỏng chừng cả mặt cũng không lộ ra được!
Về phần đao phủ...
Lục hoàng tử rối rắm nhìn người huynh đệ Đao phủ khóc nức nở bên cạnh, nhịn không được vỗ vai hắn: "Huynh đệ à, ngươi ráng nhịn chút đi, không phải là thất nghiệp lần này thôi sao? Hôm nay dù sao cũng là việc lớn, nhường cho người không sợ máu đi."
Đao phủ mới lần này là hắn đặc biệt chọn ra, tố chất thể lực đạt tiêu chuẩn, được xưng là Đao phủ Đệ nhất nước Bí Đao.
Vì phòng ngừa xảy ra ngoài ý muốn, Lục hoàng tử thậm chí tra cả tổ tông mười tám đời của đao phủ, xác định khả năng làm nội gian là 0% xong mới hài lòng gật đầu.
Lần này hắn làm hầm làm hố như thế, đủ để nói rõ quyết tâm muốn giết chết nữ chính.
Lục hoàng tử không tin dưới sự khống chế và phòng thủ nghiêm ngặt của hắn, nữ chính còn có thể gặp dữ hóa lành!
Hừ! Hôm nay hắn liền coi xem, là tác giả lắm ý tưởng hay thủ đoạn của hắn cao siêu!
Mắt thấy đã tới giờ Ngọ hai khắc, chỉ còn một khắc nữa là nữ chính sẽ đi đời nhà ma.
Mọi người khẩn trương không thôi, khu bình luận cũng sắp nổ tung rồi.
[ WTF WTF! Lần này tác giả không chôn phục bút, lẽ nào nữ chính sẽ chết thật à? ]
[ Lầu 1: Không thể nào?! Nữ chính sao có thể chết dễ dàng như thế được? ]
[ Lầu 2: Sao lại không chứ, cô quên mấy kiểu chết tiếng tăm lừng lẫy trong lịch sử tiểu thuyết mạng rồi à? Ngủ cũng có thể chết, sao lại không thể bị giết chết ở pháp trường? ]
[ Lầu 3: À đù! Người anh em lầu trên à, nghe bà nói thế tự dưng tui thấy hồi hộp ghê đó (gào thét-ing)? Tui hoài nghi nữ chính sẽ nhận vé ngỏm ở đây!! ]
[ Lầu 4: Tác giả chắc sẽ không qua loa thế đâu? Có... lẽ. Nói thật nhé tui hoài nghi tác giả định drop, nhưng lại thấy drop giữa chừng không hay, nên dùng lý do sứt sẹo này để kết đại cho xong. ]
[ Lầu 5: Đệt m* nó chứ! Luống cuống! Chẳng lẽ tác giả trúng số độc đắc, định bỏ ngang hông à? ]
[ Tui theo tới giờ cũng đã chết lặng rồi, từ truyện cổ đại ngược ban đầu đến OOC cả mẹ nó cũng không nhận ra, tui hoài nghi tác giả viết không nổi nữa... ]
Nhưng họ không biết là, không chỉ họ hỏng mất, cả tác giả cũng là vừa hỏng mất vừa ngu người.
Không biết thế nào, cô phát hiện mình giống như bị phân liệt, rõ ràng tình tiết cô muốn viết là thế này, nhưng luôn có một ý chí thần bí khiến cô không thể không rẽ sang một lối khác.
Thay đổi rõ ràng nhất là nhân vật trong truyện chậm rãi mất khống chế, đặc biệt là nam nhị!
Tác giả nổi điên bứt tóc, nam nhị thanh lãnh của cô giờ đã OOC đến cả cô cũng không nhận ra rồi!
Nhất là lần này, nam nhị dĩ nhiên muốn giết nữ chính?!! Đáng sợ nhất là cô không thể làm gì được, chỉ có thể nhìn nam nhị đẩy nữ chính của mình vào tuyệt cảnh tử vong.
Huhuhu... Nam nhị à đừng càn quấy thế được không? Cho nữ chính một con đường sống đi! Mama thật sự không nghĩ ra cách gì có thể cứu nữ chính được nữa...
Khóe môi của Lục hoàng tử cong lên, thấy giờ Ngọ ba khắc đã tới, tấm bảng sau cổ nữ chính bị ném xuống.
Hắn chậm rãi tiến về phía pháp trường như đang xem một vở kịch...
Suốt quá trình ấy hắn loáng thoáng nghe thấy đằng xa vang lên tiếng hô đao hạ lưu nhân. Trừ nó ra còn có tiếng náo động lại bị trấn áp...
Trong sự sợ hãi của nữ chính, hắn đứng trước mặt cô ta.
"Chậc chậc..." Lục hoàng tử ra vẻ rối rắm lắc đầu, cũng không biết là nói với nữ chính, hay nói với kẻ hư vô nào đó.
"Xem ra kết cục nên định rồi? Trải qua ta bố trí kín đáo, trừ phi cô mọc cánh, bằng không tai kiếp khó thoát..."
Nói được phân nửa Lục hoàng tử đột nhiên cứng đờ, đợi đã, hắn vừa mới nói gì?!!
Câu nói này giống như tiếng gợi ý lập tức nhắc nhở tác giả bên ngoài, mắt cô ta sáng lên, vội vàng gõ bàn phím.
Cùng lúc đó, trong sự ngạc nhiên của Lục hoàng tử nữ chính mọc ra một đôi cánh, ở trước mặt hắn bay đi...
Bay đi...
Đi...
...
Lục hoàng tử:...
Đệt! Con m* nó ngươi đang chơi ta đó à?!
Pháp trường chìm vào im lặng, miếng dưa cầm trong tay khán giả "Xoạt" một cái rớt xuống đất.
Mọi người: Giống như ném IQ của tui xuống đất rồi giẫm lên vậy.
Việc này cuối cùng kết thúc trong sự hoang đường, dù sao nữ chính không về được nữa, mọi người chỉ có thể nhà ai nấy về mẹ ai nấy tìm.
Lục hoàng tử lộ vẻ hốt hoảng, con m* nó chứ ngươi thật là nhân tài mà!
Dù sao làm gì cũng là vô ích, Lục hoàng tử dứt khoát đi thẳng ra ngoài thành tùy ý giết thời gian.
Nước trong sông hộ thành chảy ào ào, hắn ngồi bên bờ nhìn đàn cá dưới nước bơi rồi bơi~ bơi rồi bơi~
... Cuối cùng bơi ra một Nàng Tiên Cá.
Lục hoàng tử:???
Nàng Tiên Cá ló đầu ra khỏi sông, nghi hoặc nhìn Lục hoàng tử: "Ơ kìa Lục lão bản? Ngài gặp chuyện gì mà mày ủ mặt ê thế?"
Lục hoàng tử cẩn thận nhìn, phát hiện là người năm đó muốn đổi chân.
Hắn có chút khó tin nhìn cảnh sắc chung quanh: "Không thể nào... Cô không phải ở Xứ sở Dưa Hấu à? Sao lại chạy tới nước Bí Đao?!"
Nàng Tiên Cá cầm tấm Gương Thần năm đó mua với giá cắt cổ ở chỗ Lục hoàng tử, thở dài.
"Ngài cũng biết đấy, ta chăm chỉ nỗ lực muốn trở thành Hải Vương, nhưng Gương Thần nói cho ta biết có một cô gái làm xuất sắc hơn ta. Ta không phục, hỏi Gương Thần vị trí của cô ta, không ngại ngàn dặm xa xôi tới đây nhìn xem cô gái xứng đáng với ngôi vị Hải Vương ấy là người như thế nào!"
Lục hoàng tử:? Sao hắn nghe không hiểu gì hết vậy?
Chỉ thấy Nàng Tiên Cá lấy Gương Thần ra, ở trước mặt Lục hoàng tử hỏi rằng: "Gương Thần ơi Gương Thần, thế gian này người con gái nào là người xứng đáng trở thành Hải Vương nhất?"
Gương Thần đáp: "Ôi công chúa điện hạ thân mến, cô gái giỏi làm Hải Vương nhất không phải ngài, mà là cô ta..."
Nói xong, mặt gương hiện ra một thiếu nữ.
Lục hoàng tử nhìn thiếu nữ Gương Thần chiếu ra trầm mặc... Đây chẳng phải là con nhỏ vừa nãy mọc cánh bay đi à?
Cô ta? Hải Vương?! Sao hắn càng xem càng thấy không đúng?
Đột nhiên một suy nghĩ lóe lên, Lục hoàng tử nhớ tới một nghĩa khác của từ Hải Vương...
Hắn giật khóe miệng hỏi Gương Thần: "Hải Vương ngươi nói là chỉ cái gì?"
Nàng Tiên Cá không hiểu: "Tự nhiên là Nữ Hoàng Biển..."
Gương Thần phát hiện Nàng Tiên Cá hiểu sai ý mình, có chút chột dạ: "Hải Vương ta nói, là người có được một ao cá... Ừm, ngài hiểu mà."
Nàng Tiên Cá:...
Phắng ngay cho bà!
Một người một Cá một Gương chìm vào im lặng. Để phá vỡ sự xấu hổ này, Nàng Tiên Cá chợt nghĩ tới một chủ đề.
"Ừm, Lục lão bản, ngài gặp được chuyện gì à? Sao ta thấy ngài có vẻ bực bội..."
Lục hoàng tử thở dài, kể cho Nàng Tiên Cá nghe sự việc vừa rồi ở pháp trường.
Lúc đầu Nàng Tiên Cá còn thấy bình thường, nhưng dần dà càng nghe càng mơ hồ, đến cuối cùng nàng nhịn không được thốt lên một tiếng "Oắt đờ heo"!
Tình tiết đâm bang như vậy Nàng Tiên Cá cũng không biết nên đánh giá thế nào, chỉ có thể há hốc mồm...
"Ta nhớ ngài có một con rồng mà? Sao không cưỡi nó đi bắt cô ta về?!"
Ánh mắt Lục hoàng tử yếu ớt: "Hôm nay không khéo là ngày nghỉ của nó, con rồng đó ra ngoài chơi rồi, không ở bên ta."
Nàng Tiên Cá: "..."
"Không bằng ngài tìm thêm một tọa kỵ nữa đi? Vậy cũng có thể thay ca cho nhau..."
"Tìm ở đâu chứ? Làm gì có cơ duyên tốt như vậy?"
Đúng lúc này, nước sông hộ thành đột nhiên xảy ra dị động...
Lục hoàng tử cau mày cúi xuống nhìn, phát hiện là một con cá nhỏ đang ăn một con tôm...
Đây là một chuyện rất bình thường, nhưng Lục hoàng tử lại cảm thấy nó chỉ mới bắt đầu.
Quả nhiên, cảnh tượng khiến người khiếp sợ đã xảy ra!
Sau khi con cá nhỏ đó ăn xong con tôm thứ nhất, nó lại ăn vô số con tôm, biến thành một con cá cỡ trung.
Lục hoàng tử:?
Con cá cỡ trung ăn vô số con cá nhỏ lại biến thành cá lớn...
Lục hoàng tử:??
Cá lớn bắt đầu ăn cá cỡ trung, biến thành cá mập. Ăn cá lớn xong, nó thành cá voi...
Ăn tới ăn lui, nó càng ngày càng lớn, cuối cùng biến thành... Côn?!!
Lục hoàng tử há hốc mồm, cái thứ gì thế này? Côn?!
Lúc này, Côn khổng lồ hỏi Lục hoàng tử: "Dô, xin chào, có hứng thú thu tọa kỵ không?"
...