Đương Nam Nhị Thính Đáo Bình Luận Khu Thời
(Khi nam nhị nghe được bình luận)
018
Tay xé kẻ địch quả thực là quá máu me, dẫn đến thế giới này tự động mở ra hình thức bảo hộ thanh thiếu niên.
Lục hoàng tử run rẩy nhìn đống gạch men không ngừng lắc lư trên tay Tam hoàng tử, sự xuất hiện của nó kiêu ngạo và buông thả cỡ nào...
Lục hoàng tử hoảng hốt, giống như từ khi hắn phát hiện thế giới này là giả, mọi thứ ngày càng lồ lộ ra, nhìn đi cả gạch men cũng chui ra kìa.
Tam hoàng tử khiêu khích nhìn Lục hoàng tử, trong mắt lơ đãng lộ ra khí thế Vương Bá, dữ dội đến mức khiến Lục hoàng tử suýt nữa bật cười.
Lục hoàng tử cũng nhìn hắn, như đang nhìn một thằng ngốc.
Trận chiến này do có Lục hoàng tử can thiệp cuối cùng lấy được thắng lợi, họ đã bảo vệ được tòa thành cuối cùng.
Vì trấn an nhân tâm, Lục hoàng tử tự móc tiền túi ra phái người đi phát cháo cho bách tính đói bụng. Cũng sai người mua một đống thịt về khao thưởng tam quân.
Hành động này khiến cho danh tiếng của Lục hoàng tử vang dội ở biên quan, mọi người đua nhau xưng hắn là Bồ Tát sống. Uy tín của hắn cũng nhờ thế mà lên cao đến mức trước nay chưa từng có.
Tam hoàng tử núp trong góc tối hung hăng nhìn bách tính bưng cháo vui vẻ bàn tán về Lục hoàng tử...
Hắn thầm siết chặt nắm đấm, quả nhiên, Lão Lục này sinh ra là để khắc hắn mà... Rõ ràng hắn mới là chủ soái!
"Điện hạ, chúng ta không thể tiếp tục như vậy nữa, phải mau chóng nghĩ cách đoạt lại các thành đã mất!" Mưu sĩ đứng bên cạnh chắp tay đề nghị.
Làm người của Tam hoàng tử, họ lúc nào cũng thay chủ tử mưu tính giang sơn.
Tam hoàng tử lắc đầu: "Không được, Mã Lệ còn ở trong tay chúng, không thể hành động thiếu suy nghĩ được!"
Mưu sĩ bị chủ tử chọc cho tức đến mức nửa ngày không nguôi được, cái tên này sao chỉ biết gây thất vọng thế?! Bộ hắn không thấy huynh đệ của mình sắp lên trời rồi à, còn ở đây lo nhi nữ tình trường!
Mắt thấy khuyên nửa ngày cũng khuyên không được, mưu sĩ chỉ có thể thở hổn hển bỏ đi.
Lục hoàng tử và quân sư thương lượng làm sao tiến đánh thành trì, thuộc hạ mưu sĩ của hắn cũng đang lén lút chuẩn bị làm chút chuyện.
Mỗi nghề đều có giang hồ, mưu sĩ cũng không ngoại lệ. Thậm chí một số mưu sĩ còn là bậc tiếng tăm lừng lẫy trong giới mưu sĩ.
Nhưng không biết vì sao, củi mục Tam hoàng tử hình như rất có mị lực, luôn là có thể hấp dẫn nhóm mưu sĩ đứng đầu phục vụ cho mình.
Mưu sĩ của Lục hoàng tử bất bình!
Cái méo gì chứ? Lục hoàng tử hào phóng đáng yêu không tốt à? Vì sao một hai phải đi theo tên cặn bã đó chứ?!!
Vì vậy, vừa khéo gặp được cảnh Tam hoàng tử và mưu sĩ gây gổ, họ liền thử dụ dỗ một phen.
"Này? Đổi chủ tử không? Bao ăn bao ở, ngũ hiểm nhất kim, quan trọng là đầu óc chủ tử thanh tỉnh, không gây chuyện!"
Đương nhiên, mưu sĩ của Lục hoàng tử cũng không ôm hy vọng gì, dù sao đối phương là đại mưu sĩ tiếng tăm lừng lẫy mà!
Quả nhiên đối phương nghĩa chính ngôn từ rằng: "Các ngươi coi chúng ta là ai hả?! Chúng ta trung thành tận tâm với chủ tử, sao có thể làm ra chuyện này được!"
Các mưu sĩ lộ vẻ bất đắc dĩ, được rồi, quả nhiên là họ nghĩ quá tốt đẹp.
Nhưng, khi mưu sĩ của Lục hoàng tử xoay người định rời đi, lại phát hiện y phục của mình bị kéo lại.
Hở?
Các mưu sĩ nghi ngờ quay đầu, phát hiện ánh mắt của đối phương mơ hồ, lời nói ấp a ấp úng.
"Thực ra... tiền lương gấp đôi ngươi nói vẫn có thể suy xét một tí..."
Các mưu sĩ:!!
Khi triều đình truyền tới thánh chỉ, yêu cầu lâm thời đổi chủ soái thành Lục hoàng tử, Tam hoàng tử đã giận đến lợi cũng sắp cắn nát.
Hắn tức xì khói muốn đi tìm mưu sĩ bày mưu tính kế, nhưng tá hỏa phát hiện mưu sĩ đã chạy rồi?!!
Tam hoàng tử giống như bị sét đánh, đệt m* nó chứ! Không rời không bỏ đã hứa đâu?!
Hắn uất ức...
Nhóm mưu sĩ mới tới thấp thỏm, không ngừng hỏi han lão mưu sĩ liệu Lục hoàng tử có vì tư tình nhi nữ mà lầm việc lớn không?
Các lão mưu sĩ lộ ra vẻ rối rắm vỗ vai tân mưu sĩ: "Ôi! Ôi! Việc này ngươi có thể yên tâm, ngài ấy chẳng những sẽ không, thậm chí khả năng cũng đã giảm tới số âm rồi!"
Tân mưu sĩ:??
☆
Tam hoàng tử tuy rằng bị lột chức chủ soái, nhưng hắn vẫn kiêm nhiệm ghế phó soái quan trọng.
Vất vả lắm mới đánh thắng trận, mọi người tự nhiên muốn thừa thắng xông lên.
Quân địch từ khi biết bên họ có bug Lục hoàng tử, ai ai cũng sợ đến hồn vía lên mây!
Vì phòng ngừa đối phương lại dùng máy bay ném bom bắn cả bọn lên trời, quân địch sử dụng chiêu thức thường thấy nhất —— con tin!
Quân đội Bí Đao kéo binh tới dưới thành, Lục hoàng tử ngửa đầu lên nghẹn lời nhìn thiếu nữ tóc tai bù xù, không ngừng giãy dụa rơi lệ trên đó.
Cô ta chả nhẽ có họ hàng gì với cột cờ à, sao hở một chút là bị treo lên cổng thành thế?!
Hắn vung tay lên, định sai thuộc hạ nhắm vào thành nổ súng. Nhưng Tam hoàng tử lại sắp hỏng mất rồi!
"Đừng giết nàng! Lui xuống hết cho ta!"
Các tướng sĩ đau đầu, đã lên chiến trường đánh trận rồi, chúng ta có thể gạt bỏ ba cái thứ tình cảm nhăng nhít ấy được không? Đánh một trận cho đàng hoàng vào bộ không được à?
Họ vốn cho rằng Tam hoàng tử liền mạng kháng cự như vậy, trận công thành này sẽ bỏ dở.
Nhưng ai ngờ mọi người lại nghe thấy một tiếng quát cao: "Để ý hắn làm gì? Mau nổ súng cho bổn vương!"
Giọng nói đó hấp dẫn sự chú ý của tướng sĩ, họ ngạc nhiên quay qua nhìn, quả nhiên là Lục hoàng tử điện hạ anh tuấn oai phong của họ!
Các tướng sĩ mừng rỡ nở nụ cười: "Không thành vấn đề!"
Tiếng súng nổ liên hồi hòa cùng tiếng thút thít tan nát của Tam hoàng tử vang dội vô cùng.
Chung với ánh lửa đầy trời ấy, trộn thêm tiếng lửa đạn ầm vang, tiếng cổng thành sụp đổ, tiếng khóc tê tâm liệt phế của ai đó và tiếng la to "Xấc" sung sướng khi người gặp họa của binh lính...
Tam hoàng tử còn chưa kịp định thần lại, nữ nhân hắn yêu đã không còn.
Nhưng Mary Sue đâu thể nào chết dễ như thế được, càng huống hồ chi cô ta là vũ khí ước thúc Tam hoàng tử mà!
Vì vậy ở trước khi đạn bắn trúng cổng thành, quân địch đã cứu nữ chính đi rồi.
Chờ đánh tới tòa thành tiếp theo, Lục hoàng tử lại ngơ ngác thấy Tô Mã Lệ bị treo trên cổng thành...
Cùng với tiếng súng nổ vang, tiếng nức nở của Tam hoàng tử, cổng thành một lần nữa biến thành cát bụi.
Chờ đánh tới tòa thành thứ ba, thiếu nữ vẫn bị treo trên cổng thành...
"Nổ súng!"
"Đừng——"
"Đoàng!"
"Hức huhu..."
Tòa thành thứ tư, thiếu nữ vẫn bị treo trên cổng thành!
Lục hoàng tử:... Hắn đơ rồi.
Quân địch không ngờ Lục hoàng tử quả quyết như vậy, cũng không ngờ Tam hoàng tử vô dụng đến thế, nhìn thấy nữ nhân của mình nhiều lần chịu chết cũng không biết đoạt lại thực quyền.
Chờ đánh tới tòa thành cuối cùng, chúng không nhịn được nữa, trực tiếp cởi dây ném nữ chính từ trên cổng thành xuống.
"Không——" Tam hoàng tử khóc nức nở, vội vàng chạy tới muốn đỡ lấy nữ chính.
Nhưng hắn chung quy chậm một bước, thiếu nữ sượt qua đầu ngón tay hắn rơi xuống đất, nện ra một cái hố to.
Lục hoàng tử & Tam hoàng tử & mọi người:...
Tam hoàng tử kiềm lại bi thương, chảy cả nước mắt lẫn nước mũi kéo nữ chính ra khỏi hố, nhìn thiếu nữ bị nắng phơi khô, mắt trợn trắng, lưỡi thè ra, tứ chi giơ lên buồn khổ không thôi.
Lục hoàng tử "Chậc chậc" hai tiếng, kế đó sai người nổ súng, ở khi quân địch tan tác trận chiến này cuối cùng cũng kết thúc.
Quân địch thất bại, phải dâng cho nước Bí Đao rất nhiều phụng ngân và ký kết hàng loạt hợp đồng. Song song để bày tỏ tâm ý, chúng còn đưa Thái tử nước mình sang làm con tin...
Hoàng đế nước Bí Đao hay tin mừng rỡ, quyết định ở nửa tháng sau tổ chức nghi lễ ăn mừng.
Toàn quân khải hoàn về triều, cả nước xôn xao, chỉ có Tam hoàng tử bi thương.
Bởi vì nữ nhân của hắn bị phơi khô, thái y chẩn đoán nói bệnh này hết cứu rồi, chỉ có Thiên Sơn Tuyết Liên tươi mới có thể bổ sung lượng nước, cứu lại được thôi.
Lục hoàng tử biết tin này nghẹn cười vỗ vai Tam hoàng huynh: "Không sao, chịu khó chút đi, chờ người chết một thời gian rồi, sẽ không buồn đến vậy nữa đâu."
Tam hoàng tử:...
Thân là nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình, Tam hoàng tử anh dũng lại thâm tình tự nhiên tới Thiên Sơn, quyết hái cho bằng được đóa Thiên Sơn Tuyết Liên băng thanh ngọc khiết thuần khiết vô tỳ đó.
Giữa một trời tuyết, mênh mông trắng xóa. Tam hoàng tử tìm ba ngày ba đêm, trăm cay nghìn đắng cuối cùng cũng tìm được Thiên Sơn Tuyết Liên trong truyền thuyết.
Nhưng tìm được Tuyết Liên rồi, tình tiết máu chó đi song song với nó cũng tới——
Bởi vì Tam hoàng tử tìm lâu quá, hắn bị tuyết chói mù hai mắt! Thậm chí bởi vì không tìm được đường suýt nữa bị đông thành que kem.
Chờ đến khi Tam hoàng tử bị người nâng về, Lục hoàng tử hào hứng đi thăm. Thấy Tam hoàng huynh nhà mình còn thở, hắn thất vọng bĩu môi, cầm miếng dưa hấu rời đi.
☆
Yến tiệc đúng hạn cử hành, đại biểu quân địch giao nộp cũng tới rồi.
Chỗ ngồi trong tiệc có quy định, người có thân phận, quan hàm ngang nhau của mỗi nước sẽ ngồi chung với nhau.
Lục hoàng tử trùng hợp ngồi kế Tam hoàng tử, hắn cay mắt nhìn Tam hoàng huynh và nữ chính ỏng a ỏng ẹo.
Nữ chính được cứu sống bị Tam hoàng tử bắt ngồi cạnh mình. Nữ chính nhìn nam chính cảm kích vô vàn, nói với hắn: "Yên tâm, tuy mắt ngươi bị mù, nhưng ta sẽ luôn ở bên cạnh chăm sóc cho ngươi."
Tam hoàng tử cảm động vô cùng, kích động gật đầu: "Ừm!"
Lục hoàng tử vốn không muốn để ý tới, nhưng ngay lúc này, con tin nước địch đột nhiên đi ngang qua bàn họ... thuận tiện đá lông nheo với nữ chính.
Nữ chính im lặng nhìn thoáng qua đôi mắt chẳng thấy gì của nam chính, ra dấu OK với con tin. Rồi bảo Tam hoàng tử: "Ngươi chờ ta một lát, ta đi vệ sinh..." Nói xong liền đi theo con tin.
Lục hoàng tử mém rớt đũa, há hốc mồm giật mình nhìn nữ chính và con tin vừa nói cười vừa đi ra ngoài. Hắn thậm chí có thể nghe thấy hai người họ nói chuyện với nhau...
Nữ chính: "Cảm ơn ngươi lúc đó đã chăm sóc cho ta, ngươi đúng là người tốt."
Con tin được phát thẻ người tốt vui vẻ: "Không sao không sao, nên làm mà, cảm ơn nàng đối với ta như vậy..."
Lục hoàng tử:...
Hắn nhìn thoáng qua Tam hoàng huynh đang ngồi chờ, mặc dù đối phương thân tàn, nhưng nét mặt vẫn biểu thị sự khinh thường với mọi người.
Haiz, Lục hoàng tử thở dài, cái thằng khốn khổ này!
Kế đó hắn gắp một đũa đồ ăn cho Tam hoàng huynh——
Tam hoàng tử lập tức nhận ra, cảnh giác hỏi: "Ngươi làm gì đó?!"
Lục hoàng tử gắp mấy cọng rau chân vịt xanh biếc bỏ vào chén Tam hoàng tử: "Ăn nhiều rau chân vịt vô, tốt cho mắt."
Tam hoàng tử:??
Yến tiệc đã sắp bắt đầu, nữ chính trở về chỗ ngồi cùng Tam hoàng tử ỏng a ỏng ẹo tiếp.
Khóe miệng Lục hoàng tử giật nhẹ, quay phắt đi coi các vũ nương biểu diễn.
Triều thần dự tiệc kéo Đông kéo Tây, hai nước kéo Đông kéo Tây, mọi người kéo tới kéo lui, cuối cùng không biết thế nào đột nhiên kéo tới văn hóa.
Sứ thần nước địch nói: "Nghe nói nước Bí Đao ai ai cũng có văn hóa, nước chúng ta vô cùng ngưỡng mộ, nhân dịp này cử nhân tài tới muốn so với quý quốc..."
Người của nước Bí Đao cũng không chịu lép vế, so thì so ai sợ ai. Kế đó bla bla ngâm một đống, nước bọt bay đầy trời.
Lục hoàng tử không biết thơ nào hay thơ nào dở, dù sao nghe đều có vẻ nho nhã. Hắn tự biết bản thân có chút tài buôn bán, nhưng làm thơ thì chỉ có thể tính trung hạ...
Nhưng cuộc thi làm thơ xưa nay đều là sân nhà của xuyên việt giả, nữ chính nhỏ giọng bĩu môi: Cũng chỉ thế thôi.
Một câu dậy lên ngàn cơn sóng, cả buổi tiệc nổ tung. À đù, hống hách như vậy thì lên đây?
Trong đầu của nữ chính có tri thức của người hiện đại, tự nhiên không chịu lép vế: "Lên thì lên!"
Kế đó tạo dáng, cực kỳ trầm bồng du dương ngâm rằng: "Quân bất kiến, hoàng hà chi thủy thiên thượng lai..."
Mọi người nhất thời an tĩnh, có người ra vẻ kinh ngạc: "U là trời, chẳng lẽ cô ta thực sự có tài năng?"
"Bôn lưu đáo hải bất phục hồi..."
Mọi người nghe đến đây bối rối, đúng là thơ hay mà!
Có người nhịn không được hỏi: "Thơ này là cô viết thật à?"
Nữ chính kiêu ngạo ngẩng cao đầu: "Tự nhiên là ta viết, ta không tin các ngươi có ai có thể ngâm ra câu tiếp theo!"
Ngay lúc này, một giọng nói trong trẻo đột nhiên vang lên trước công chúng: "Quân bất kiến, cao đường minh kính bi bạch phát, triêu như thanh ti mộ thành tuyết..."
Mọi người ngây ra, họ đều là người có văn hoá, tự nhiên nghe hiểu câu đó cũng cùng một người viết.
Nữ chính:??? Oắt đờ heo?
Lục hoàng tử đón lấy ánh mắt của mọi người vừa ăn vừa ngâm: "Nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan..."
Hắn nhấn rõ từng chữ một, ngâm cũng không làm lố như nữ chính, càng giống như là đọc thơ.
"... Dữ nhĩ đồng tiêu vạn cổ sầu." Nhân lúc mọi người còn hoảng hốt hắn đã đọc xong cả bài thơ.
Có người chỉ vào hắn nhịn không được hỏi: "Đó... đó cũng là ngài viết à?"
"A?" Lục hoàng tử ra vẻ không hiểu ngẩng đầu lên: "Đâu ra? Ta làm gì có văn hóa như vậy..."
"Vậy ngài đây là...?"
Lục hoàng tử nghiêng qua nhìn nữ chính, trong sự khiếp sợ của nữ chính hắn mỉm cười.
"Chép."
...
(Khi nam nhị nghe được bình luận)
018
Tay xé kẻ địch quả thực là quá máu me, dẫn đến thế giới này tự động mở ra hình thức bảo hộ thanh thiếu niên.
Lục hoàng tử run rẩy nhìn đống gạch men không ngừng lắc lư trên tay Tam hoàng tử, sự xuất hiện của nó kiêu ngạo và buông thả cỡ nào...
Lục hoàng tử hoảng hốt, giống như từ khi hắn phát hiện thế giới này là giả, mọi thứ ngày càng lồ lộ ra, nhìn đi cả gạch men cũng chui ra kìa.
Tam hoàng tử khiêu khích nhìn Lục hoàng tử, trong mắt lơ đãng lộ ra khí thế Vương Bá, dữ dội đến mức khiến Lục hoàng tử suýt nữa bật cười.
Lục hoàng tử cũng nhìn hắn, như đang nhìn một thằng ngốc.
Trận chiến này do có Lục hoàng tử can thiệp cuối cùng lấy được thắng lợi, họ đã bảo vệ được tòa thành cuối cùng.
Vì trấn an nhân tâm, Lục hoàng tử tự móc tiền túi ra phái người đi phát cháo cho bách tính đói bụng. Cũng sai người mua một đống thịt về khao thưởng tam quân.
Hành động này khiến cho danh tiếng của Lục hoàng tử vang dội ở biên quan, mọi người đua nhau xưng hắn là Bồ Tát sống. Uy tín của hắn cũng nhờ thế mà lên cao đến mức trước nay chưa từng có.
Tam hoàng tử núp trong góc tối hung hăng nhìn bách tính bưng cháo vui vẻ bàn tán về Lục hoàng tử...
Hắn thầm siết chặt nắm đấm, quả nhiên, Lão Lục này sinh ra là để khắc hắn mà... Rõ ràng hắn mới là chủ soái!
"Điện hạ, chúng ta không thể tiếp tục như vậy nữa, phải mau chóng nghĩ cách đoạt lại các thành đã mất!" Mưu sĩ đứng bên cạnh chắp tay đề nghị.
Làm người của Tam hoàng tử, họ lúc nào cũng thay chủ tử mưu tính giang sơn.
Tam hoàng tử lắc đầu: "Không được, Mã Lệ còn ở trong tay chúng, không thể hành động thiếu suy nghĩ được!"
Mưu sĩ bị chủ tử chọc cho tức đến mức nửa ngày không nguôi được, cái tên này sao chỉ biết gây thất vọng thế?! Bộ hắn không thấy huynh đệ của mình sắp lên trời rồi à, còn ở đây lo nhi nữ tình trường!
Mắt thấy khuyên nửa ngày cũng khuyên không được, mưu sĩ chỉ có thể thở hổn hển bỏ đi.
Lục hoàng tử và quân sư thương lượng làm sao tiến đánh thành trì, thuộc hạ mưu sĩ của hắn cũng đang lén lút chuẩn bị làm chút chuyện.
Mỗi nghề đều có giang hồ, mưu sĩ cũng không ngoại lệ. Thậm chí một số mưu sĩ còn là bậc tiếng tăm lừng lẫy trong giới mưu sĩ.
Nhưng không biết vì sao, củi mục Tam hoàng tử hình như rất có mị lực, luôn là có thể hấp dẫn nhóm mưu sĩ đứng đầu phục vụ cho mình.
Mưu sĩ của Lục hoàng tử bất bình!
Cái méo gì chứ? Lục hoàng tử hào phóng đáng yêu không tốt à? Vì sao một hai phải đi theo tên cặn bã đó chứ?!!
Vì vậy, vừa khéo gặp được cảnh Tam hoàng tử và mưu sĩ gây gổ, họ liền thử dụ dỗ một phen.
"Này? Đổi chủ tử không? Bao ăn bao ở, ngũ hiểm nhất kim, quan trọng là đầu óc chủ tử thanh tỉnh, không gây chuyện!"
Đương nhiên, mưu sĩ của Lục hoàng tử cũng không ôm hy vọng gì, dù sao đối phương là đại mưu sĩ tiếng tăm lừng lẫy mà!
Quả nhiên đối phương nghĩa chính ngôn từ rằng: "Các ngươi coi chúng ta là ai hả?! Chúng ta trung thành tận tâm với chủ tử, sao có thể làm ra chuyện này được!"
Các mưu sĩ lộ vẻ bất đắc dĩ, được rồi, quả nhiên là họ nghĩ quá tốt đẹp.
Nhưng, khi mưu sĩ của Lục hoàng tử xoay người định rời đi, lại phát hiện y phục của mình bị kéo lại.
Hở?
Các mưu sĩ nghi ngờ quay đầu, phát hiện ánh mắt của đối phương mơ hồ, lời nói ấp a ấp úng.
"Thực ra... tiền lương gấp đôi ngươi nói vẫn có thể suy xét một tí..."
Các mưu sĩ:!!
Khi triều đình truyền tới thánh chỉ, yêu cầu lâm thời đổi chủ soái thành Lục hoàng tử, Tam hoàng tử đã giận đến lợi cũng sắp cắn nát.
Hắn tức xì khói muốn đi tìm mưu sĩ bày mưu tính kế, nhưng tá hỏa phát hiện mưu sĩ đã chạy rồi?!!
Tam hoàng tử giống như bị sét đánh, đệt m* nó chứ! Không rời không bỏ đã hứa đâu?!
Hắn uất ức...
Nhóm mưu sĩ mới tới thấp thỏm, không ngừng hỏi han lão mưu sĩ liệu Lục hoàng tử có vì tư tình nhi nữ mà lầm việc lớn không?
Các lão mưu sĩ lộ ra vẻ rối rắm vỗ vai tân mưu sĩ: "Ôi! Ôi! Việc này ngươi có thể yên tâm, ngài ấy chẳng những sẽ không, thậm chí khả năng cũng đã giảm tới số âm rồi!"
Tân mưu sĩ:??
☆
Tam hoàng tử tuy rằng bị lột chức chủ soái, nhưng hắn vẫn kiêm nhiệm ghế phó soái quan trọng.
Vất vả lắm mới đánh thắng trận, mọi người tự nhiên muốn thừa thắng xông lên.
Quân địch từ khi biết bên họ có bug Lục hoàng tử, ai ai cũng sợ đến hồn vía lên mây!
Vì phòng ngừa đối phương lại dùng máy bay ném bom bắn cả bọn lên trời, quân địch sử dụng chiêu thức thường thấy nhất —— con tin!
Quân đội Bí Đao kéo binh tới dưới thành, Lục hoàng tử ngửa đầu lên nghẹn lời nhìn thiếu nữ tóc tai bù xù, không ngừng giãy dụa rơi lệ trên đó.
Cô ta chả nhẽ có họ hàng gì với cột cờ à, sao hở một chút là bị treo lên cổng thành thế?!
Hắn vung tay lên, định sai thuộc hạ nhắm vào thành nổ súng. Nhưng Tam hoàng tử lại sắp hỏng mất rồi!
"Đừng giết nàng! Lui xuống hết cho ta!"
Các tướng sĩ đau đầu, đã lên chiến trường đánh trận rồi, chúng ta có thể gạt bỏ ba cái thứ tình cảm nhăng nhít ấy được không? Đánh một trận cho đàng hoàng vào bộ không được à?
Họ vốn cho rằng Tam hoàng tử liền mạng kháng cự như vậy, trận công thành này sẽ bỏ dở.
Nhưng ai ngờ mọi người lại nghe thấy một tiếng quát cao: "Để ý hắn làm gì? Mau nổ súng cho bổn vương!"
Giọng nói đó hấp dẫn sự chú ý của tướng sĩ, họ ngạc nhiên quay qua nhìn, quả nhiên là Lục hoàng tử điện hạ anh tuấn oai phong của họ!
Các tướng sĩ mừng rỡ nở nụ cười: "Không thành vấn đề!"
Tiếng súng nổ liên hồi hòa cùng tiếng thút thít tan nát của Tam hoàng tử vang dội vô cùng.
Chung với ánh lửa đầy trời ấy, trộn thêm tiếng lửa đạn ầm vang, tiếng cổng thành sụp đổ, tiếng khóc tê tâm liệt phế của ai đó và tiếng la to "Xấc" sung sướng khi người gặp họa của binh lính...
Tam hoàng tử còn chưa kịp định thần lại, nữ nhân hắn yêu đã không còn.
Nhưng Mary Sue đâu thể nào chết dễ như thế được, càng huống hồ chi cô ta là vũ khí ước thúc Tam hoàng tử mà!
Vì vậy ở trước khi đạn bắn trúng cổng thành, quân địch đã cứu nữ chính đi rồi.
Chờ đánh tới tòa thành tiếp theo, Lục hoàng tử lại ngơ ngác thấy Tô Mã Lệ bị treo trên cổng thành...
Cùng với tiếng súng nổ vang, tiếng nức nở của Tam hoàng tử, cổng thành một lần nữa biến thành cát bụi.
Chờ đánh tới tòa thành thứ ba, thiếu nữ vẫn bị treo trên cổng thành...
"Nổ súng!"
"Đừng——"
"Đoàng!"
"Hức huhu..."
Tòa thành thứ tư, thiếu nữ vẫn bị treo trên cổng thành!
Lục hoàng tử:... Hắn đơ rồi.
Quân địch không ngờ Lục hoàng tử quả quyết như vậy, cũng không ngờ Tam hoàng tử vô dụng đến thế, nhìn thấy nữ nhân của mình nhiều lần chịu chết cũng không biết đoạt lại thực quyền.
Chờ đánh tới tòa thành cuối cùng, chúng không nhịn được nữa, trực tiếp cởi dây ném nữ chính từ trên cổng thành xuống.
"Không——" Tam hoàng tử khóc nức nở, vội vàng chạy tới muốn đỡ lấy nữ chính.
Nhưng hắn chung quy chậm một bước, thiếu nữ sượt qua đầu ngón tay hắn rơi xuống đất, nện ra một cái hố to.
Lục hoàng tử & Tam hoàng tử & mọi người:...
Tam hoàng tử kiềm lại bi thương, chảy cả nước mắt lẫn nước mũi kéo nữ chính ra khỏi hố, nhìn thiếu nữ bị nắng phơi khô, mắt trợn trắng, lưỡi thè ra, tứ chi giơ lên buồn khổ không thôi.
Lục hoàng tử "Chậc chậc" hai tiếng, kế đó sai người nổ súng, ở khi quân địch tan tác trận chiến này cuối cùng cũng kết thúc.
Quân địch thất bại, phải dâng cho nước Bí Đao rất nhiều phụng ngân và ký kết hàng loạt hợp đồng. Song song để bày tỏ tâm ý, chúng còn đưa Thái tử nước mình sang làm con tin...
Hoàng đế nước Bí Đao hay tin mừng rỡ, quyết định ở nửa tháng sau tổ chức nghi lễ ăn mừng.
Toàn quân khải hoàn về triều, cả nước xôn xao, chỉ có Tam hoàng tử bi thương.
Bởi vì nữ nhân của hắn bị phơi khô, thái y chẩn đoán nói bệnh này hết cứu rồi, chỉ có Thiên Sơn Tuyết Liên tươi mới có thể bổ sung lượng nước, cứu lại được thôi.
Lục hoàng tử biết tin này nghẹn cười vỗ vai Tam hoàng huynh: "Không sao, chịu khó chút đi, chờ người chết một thời gian rồi, sẽ không buồn đến vậy nữa đâu."
Tam hoàng tử:...
Thân là nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình, Tam hoàng tử anh dũng lại thâm tình tự nhiên tới Thiên Sơn, quyết hái cho bằng được đóa Thiên Sơn Tuyết Liên băng thanh ngọc khiết thuần khiết vô tỳ đó.
Giữa một trời tuyết, mênh mông trắng xóa. Tam hoàng tử tìm ba ngày ba đêm, trăm cay nghìn đắng cuối cùng cũng tìm được Thiên Sơn Tuyết Liên trong truyền thuyết.
Nhưng tìm được Tuyết Liên rồi, tình tiết máu chó đi song song với nó cũng tới——
Bởi vì Tam hoàng tử tìm lâu quá, hắn bị tuyết chói mù hai mắt! Thậm chí bởi vì không tìm được đường suýt nữa bị đông thành que kem.
Chờ đến khi Tam hoàng tử bị người nâng về, Lục hoàng tử hào hứng đi thăm. Thấy Tam hoàng huynh nhà mình còn thở, hắn thất vọng bĩu môi, cầm miếng dưa hấu rời đi.
☆
Yến tiệc đúng hạn cử hành, đại biểu quân địch giao nộp cũng tới rồi.
Chỗ ngồi trong tiệc có quy định, người có thân phận, quan hàm ngang nhau của mỗi nước sẽ ngồi chung với nhau.
Lục hoàng tử trùng hợp ngồi kế Tam hoàng tử, hắn cay mắt nhìn Tam hoàng huynh và nữ chính ỏng a ỏng ẹo.
Nữ chính được cứu sống bị Tam hoàng tử bắt ngồi cạnh mình. Nữ chính nhìn nam chính cảm kích vô vàn, nói với hắn: "Yên tâm, tuy mắt ngươi bị mù, nhưng ta sẽ luôn ở bên cạnh chăm sóc cho ngươi."
Tam hoàng tử cảm động vô cùng, kích động gật đầu: "Ừm!"
Lục hoàng tử vốn không muốn để ý tới, nhưng ngay lúc này, con tin nước địch đột nhiên đi ngang qua bàn họ... thuận tiện đá lông nheo với nữ chính.
Nữ chính im lặng nhìn thoáng qua đôi mắt chẳng thấy gì của nam chính, ra dấu OK với con tin. Rồi bảo Tam hoàng tử: "Ngươi chờ ta một lát, ta đi vệ sinh..." Nói xong liền đi theo con tin.
Lục hoàng tử mém rớt đũa, há hốc mồm giật mình nhìn nữ chính và con tin vừa nói cười vừa đi ra ngoài. Hắn thậm chí có thể nghe thấy hai người họ nói chuyện với nhau...
Nữ chính: "Cảm ơn ngươi lúc đó đã chăm sóc cho ta, ngươi đúng là người tốt."
Con tin được phát thẻ người tốt vui vẻ: "Không sao không sao, nên làm mà, cảm ơn nàng đối với ta như vậy..."
Lục hoàng tử:...
Hắn nhìn thoáng qua Tam hoàng huynh đang ngồi chờ, mặc dù đối phương thân tàn, nhưng nét mặt vẫn biểu thị sự khinh thường với mọi người.
Haiz, Lục hoàng tử thở dài, cái thằng khốn khổ này!
Kế đó hắn gắp một đũa đồ ăn cho Tam hoàng huynh——
Tam hoàng tử lập tức nhận ra, cảnh giác hỏi: "Ngươi làm gì đó?!"
Lục hoàng tử gắp mấy cọng rau chân vịt xanh biếc bỏ vào chén Tam hoàng tử: "Ăn nhiều rau chân vịt vô, tốt cho mắt."
Tam hoàng tử:??
Yến tiệc đã sắp bắt đầu, nữ chính trở về chỗ ngồi cùng Tam hoàng tử ỏng a ỏng ẹo tiếp.
Khóe miệng Lục hoàng tử giật nhẹ, quay phắt đi coi các vũ nương biểu diễn.
Triều thần dự tiệc kéo Đông kéo Tây, hai nước kéo Đông kéo Tây, mọi người kéo tới kéo lui, cuối cùng không biết thế nào đột nhiên kéo tới văn hóa.
Sứ thần nước địch nói: "Nghe nói nước Bí Đao ai ai cũng có văn hóa, nước chúng ta vô cùng ngưỡng mộ, nhân dịp này cử nhân tài tới muốn so với quý quốc..."
Người của nước Bí Đao cũng không chịu lép vế, so thì so ai sợ ai. Kế đó bla bla ngâm một đống, nước bọt bay đầy trời.
Lục hoàng tử không biết thơ nào hay thơ nào dở, dù sao nghe đều có vẻ nho nhã. Hắn tự biết bản thân có chút tài buôn bán, nhưng làm thơ thì chỉ có thể tính trung hạ...
Nhưng cuộc thi làm thơ xưa nay đều là sân nhà của xuyên việt giả, nữ chính nhỏ giọng bĩu môi: Cũng chỉ thế thôi.
Một câu dậy lên ngàn cơn sóng, cả buổi tiệc nổ tung. À đù, hống hách như vậy thì lên đây?
Trong đầu của nữ chính có tri thức của người hiện đại, tự nhiên không chịu lép vế: "Lên thì lên!"
Kế đó tạo dáng, cực kỳ trầm bồng du dương ngâm rằng: "Quân bất kiến, hoàng hà chi thủy thiên thượng lai..."
Mọi người nhất thời an tĩnh, có người ra vẻ kinh ngạc: "U là trời, chẳng lẽ cô ta thực sự có tài năng?"
"Bôn lưu đáo hải bất phục hồi..."
Mọi người nghe đến đây bối rối, đúng là thơ hay mà!
Có người nhịn không được hỏi: "Thơ này là cô viết thật à?"
Nữ chính kiêu ngạo ngẩng cao đầu: "Tự nhiên là ta viết, ta không tin các ngươi có ai có thể ngâm ra câu tiếp theo!"
Ngay lúc này, một giọng nói trong trẻo đột nhiên vang lên trước công chúng: "Quân bất kiến, cao đường minh kính bi bạch phát, triêu như thanh ti mộ thành tuyết..."
Mọi người ngây ra, họ đều là người có văn hoá, tự nhiên nghe hiểu câu đó cũng cùng một người viết.
Nữ chính:??? Oắt đờ heo?
Lục hoàng tử đón lấy ánh mắt của mọi người vừa ăn vừa ngâm: "Nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan..."
Hắn nhấn rõ từng chữ một, ngâm cũng không làm lố như nữ chính, càng giống như là đọc thơ.
"... Dữ nhĩ đồng tiêu vạn cổ sầu." Nhân lúc mọi người còn hoảng hốt hắn đã đọc xong cả bài thơ.
Có người chỉ vào hắn nhịn không được hỏi: "Đó... đó cũng là ngài viết à?"
"A?" Lục hoàng tử ra vẻ không hiểu ngẩng đầu lên: "Đâu ra? Ta làm gì có văn hóa như vậy..."
"Vậy ngài đây là...?"
Lục hoàng tử nghiêng qua nhìn nữ chính, trong sự khiếp sợ của nữ chính hắn mỉm cười.
"Chép."
...