CHƯƠNG 30: MỌI NGƯỜI GIÚP NHAU
Nhìn vẻ mặt tức giận đứng ở cửa của Tống Trọng, tôi chợt muốn cười.
Tống Trọng này mặc dù lông bông cà chớn, nhưng kỳ thật tính tình nóng nảy thẳng tanh ta lắm, không biết anh ta ở cùng Lục Nguyên Đăng sẽ tạo ra chuyện động trời gì nữa.
Y tá thấy hai anh chàng đẹp trai thì tuy hơi khó cử động, nhưng thấy tình huống không ổn, vẫn thông minh mà rút lui.
Để lại Tống Trọng và Lục Nguyên Đăng ở đó, bốn mắt lườm nhau.
“Tổng giám đốc Lục, có thể lặp lại lời anh vừa mới nói một lần nữa không?”
Tống Trọng đi tới, cầm đồ còn nóng hổi trong tay đưa cho tôi.
Tôi nhận lấy rồi mở ra, mùi thơm của cháo trứng muối thịt nạc liền bay vào chóp mũi.
Tôi đói dã man, vội vã mở cặp lồng ra ăn. Khỏi phải nói, cháo này ăn chung với rau thơm, mùi vị thật sự rất ngon.
Còn về Lục Nguyên Đăng và Tống Trọng, hai người đó muốn ra sao, tôi không có tâm trạng để ý tới!
“Tổng giám đốc Tống, lúc cần kíp mọi người giúp nhau thôi mà, tôi tin anh cũng hiểu đạo lý này.”
Lục Nguyên Đăng cười nhạt, đặt sổ khám bệnh của tôi qua một bên rồi đứng lên.
Nhìn bộ dạng này của anh ta, hình như phải đi.
Đi đi đi đi, đi nhanh lên!
Tôi khẽ nhủ trong lòng.
Chắc là suy nghĩ đến quan hệ hợp tác của hai công ty, Tống Trọng cũng không nói gì, chỉ bất đắc dĩ nhún nhún vai với Lục Nguyên Đăng, liền nằm lên ghế sofa.
Trước đây tôi cho rằng cái vẻ lạnh nhạt của Cát Ưu đã rất khiếp sợ rồi, giờ tôi mới biết, đó là bởi vì trước tôi không phát hiện Tống Trọng mà lạnh nhạt thì ra sao.
Lục Nguyên Đăng có vẻ cũng coi Tống Trọng như không tồn tại, đi thẳng tới bên giường của tôi, nói rằng: “Anh không phải người đàn ông tùy tiện.”
Tôi cũng không biết tại sao anh ta phải nói như vậy với tôi, chẳng qua chỉ cảm thấy hơi buồn cười.
Anh ta là đàn ông kiểu gì liên quan gì đến tôi, làm gì mà phải nói với tôi?!
“Liên quan gì đến em!”
Tôi bĩu môi, chỉ chỉ chỗ cửa, im lặng ra lệnh đuổi khách.
Ở bệnh viện theo dõi cả đêm, cũng không có gì đáng ngại, Tống Trọng liền mang tôi xuất viện.
Gió thổi hơi nhiều, tôi cảm giác hơi lạnh.
Hình như, bắt đầu giảm nhiệt độ rồi. Tôi mặc đồ cũng không dày, xem ra phải tìm lúc nào đó về nhà lấy quần áo mới được. Chỉ là vừa nghĩ tới sẽ đối mặt với cha mẹ, tôi đã cảm thấy hơi đau đầu.
“Lạnh không?” Tống Trọng đi ở phía trước, chợt quay đầu hỏi tôi.
“Lạnh.” Tôi gật đầu, nhìn áo khoác vest trên người anh ta.
Thông thường đàn ông hỏi như vậy, một giây sau chắc chắn sẽ khoác áo lên cho cô gái.
Nhưng hiển nhiên, tôi đã đánh giá cao Tống Trọng, anh ta và sự lịch lãm, căn bản không dính gì tới nhau.
“Anh cũng lạnh, mau lên xe đi, trên xe có điều hòa.”
Nói rồi, bước nhanh chạy tới chỗ cái xe.
Được rồi, coi như tôi tự mình tưởng bở.
Mấy ngày kế tiếp, nhiệt độ không khí càng ngày càng thấp, tôi thật sự không có cách nào, hai giờ sáng về đến nhà cầm quần áo đi.
Dùng chìa khoá mở cửa, cha mẹ đang ngủ say trên ghế sofa. Tôi nhẹ nhàng từng bước đi vào bên trong, rất sợ phát ra âm thanh gì đánh thức bọn họ.
Trở về nhà mình còn làm như trộm cướp ấy, tôi cũng thật bó tay.
Điều khiến tôi ngạc nhiên chính là, trong phòng lại còn có một phụ nữ, nằm cùng Ninh Uy Phước trên giường.
Ha, thật đúng là coi đây như nhà mình, nhà tôi thuê mà mấy người bọn họ ở thích quá nhỉ!
Tôi cũng không muốn để ý tới nữa, chỉ muốn cầm đồ đạc rời đi. Dù sao tôi chỉ nộp nửa năm tiền thuê nhà, tiền thuê nhà đến hạn, bọn họ tự mà nghĩ biện pháp, tôi sẽ không lo nữa.
Nương theo ánh sáng yếu ớt ngoài cửa sổ, tôi rón rén thu dọn quần áo của mình, có một cái váy ngủ tơ lụa tôi rất thích, lại tìm mãi không thấy.