CHƯƠNG 27: ĐAU DẠ DÀY
Buổi chiều, tôi và Tống Trọng cùng đến nhà máy khảo sát.
Bởi vì lúc trưa gấp rút hoàn thành một hồ sơ, cho nên đến cơm cũng không chú ý ăn, thì đã cùng Tống Trọng sang bên Thành Đông.
Tống Thị cũng có mảng làm về thiết bị điện, nhà máy chúng tôi phải khảo sát chính là linh kiện làm lạnh trong chế tạo tủ lạnh.
Tôi làm ở phòng thiết kế, những thứ này tôi cơ bản đều không hiểu. Tôi cũng không biết tại sao Tống Trọng lại dẫn tôi đến chỗ như này, nhưng yêu cầu của ông chủ, tôi ngoài việc chấp nhận ra thì cũng không còn cách khác.
Chủ nhà máy vừa đi vừa giới thiệu cho Tống Trọng những linh kiện này, tôi nghe mà chóng cả mặt, sắp bị thôi miên luôn rồi.
Quay đầu nhìn Tống Trọng bên cạnh, so với tôi cũng không khá hơn chút nào, liên tục ngáp vài cái.
“Chủ nhà máy, anh xem xem đây là chuyện gì?”
May mà quản lý xe có chuyện hỏi chủ nhà máy, chúng tôi mới có thể nghỉ ngơi một lúc.
“Chuyện nhàm chán như vậy, tại sao phải dẫn em đến?” Tôi hơi bất đắc dĩ nhìn Tống Trọng.
“Chính vì nhàm chán nên anh mới gọi em đi, con người em rất thú vị, anh sẽ không thấy nhàm chán nữa.”
Tống Trọng nói như lẽ đương nhiên.
Cái bộ dạng này của anh ta, tôi không nhịn được muốn đánh anh ta!
Tôi đâu có thú vị chứ, ngay cả Mạc Hân cũng nói con người tôi quá mức vô vị, thật không biết Tống Trọng sao lại thấy tôi thú vị.
Tống Trọng ngồi bên cạnh ngủ gà ngủ gật, tôi không phải ông chủ, tất nhiên không thể nhàn nhã như anh ta vậy được, đành phải ngồi bên cạnh nghịch điện thoại giết thời gian.
Chợt, tôi thấy dạ dày quặn đau hai cái.
Xong rồi!
Tôi bị dạ dày, nhất định là buổi trưa không ăn nên dạ dày của tôi bây giờ bắt đầu biểu tình rồi.
Quả nhiên, giây kế tiếp, tôi liền cảm thấy dạ dày bắt đầu đau thắt lên.
Tôi khẽ kêu một tiếng, ôm chặt bụng co người lại ngồi trên ghế.
Tống Trọng ở đối diện chợt mở mắt.
“Em sao thế?”
Anh ta đứng dậy, nhíu mày nói với tôi.
“Trưa không ăn cơm, nên đau dạ dày.” Tôi ỉu xìu nói.
Cảm giác đau dạ dày, đúng là khó chịu quá. Cảm giác này giống như có một con dao đang khuấy đi khuấy lại, ngay cả thở nhẹ cũng cảm thấy đau chết đi được.
“Em chưa ăn sao không nói cho anh, anh có thể để em ăn xong rồi mới tới.” Tống Trọng oán trách, rồi qua dìu tôi luôn.
Buổi trưa sau khi Tống Trọng họp xong cùng đi ăn với các cổ đông, gần một giờ mới quay lại, đoán rằng tôi đã ăn cơm nên không hỏi tôi.
“Sợ làm lỡ công việc.”
Tôi thành thật mà nói.
Đau đớn nhiều lần hành hạ tôi, tôi đau đến ngay cả hơi sức nói chuyện cũng không có.
Tống Trọng qua đỡ lấy tôi, dìu tôi ra ngoài, vừa đi vừa quở trách tôi: “Có bận đi chăng nữa thì em cũng phải ăn đã chứ, nếu như em đau dạ dày chết rồi, người khác còn tưởng rằng anh vì kiếm tiền mà ngược đãi nhân viên.”
Lời của anh ta khiến tôi không hiểu sao muốn cười, nhưng tôi đã không cười nổi rồi.
Bây giờ tôi thậm chí có ý tưởng muốn cắt dạ dày ra rồi ném đi, chí ít như vậy sẽ dễ chịu hơn một chút.
Chủ nhà máy bận xong thì chạy qua, cũng không biết xảy ra chuyện gì, thấy Tống Trọng dìu tôi ra ngoài cũng qua giúp, tự làm tài xế đưa tôi lên xe.
Tôi đau đến thật sự không còn sức lực, nằm ghế sau co người lại nhắm mắt, trong lòng chỉ hy vọng nhanh chóng đến bệnh viện.
Sau khi đến bệnh viện, Tống Trọng đăng ký cho tôi, nộp tiền phí. Sau khi bác sĩ kiểm tra, là bị viêm dạ dày cấp tính, cần phải nằm viện.
Tống Trọng dìu tôi đi về phòng bệnh, lúc đi qua khoa sản, tôi chợt thấy Lục Nguyên Đăng và một cô gái đi ra.