Tôi có chút ngại ngùng, không biết ông cụ sao lại biết chuyện này.
Nhưng vẫn ngoan ngoan nghe lời, từ trong túi lấy ra, đưa cho ông cụ.
“Ông cụ, ông sao lại biết?” Tôi có chút ái ngại hỏi.
Ông cụ phấn khởi mỉm cười với tôi, nói: “Vốn dĩ ông cũng không biết. Nhưng trước đó nghe thấy thằng nhóc đó gọi điện kêu người mang sổ hộ khẩu đến uy ban nhân dân, lúc đó ông còn đang nghĩ, vừa ly hôn thằng nhóc này lại câu được tiểu yêu tinh nào rồi. Bây giờ nhìn thấy cháu về đây thì ông biết, chắc chắn là cháu rồi.”
Tiểu yêu tinh?
Trong đầu tôi, còn dừng ở câu nói này của ông cụ, không biết nên cười hay nên khóc.
“Nhìn thế này thấy hai đứa thật sự xứng đôi, chỉ là sao hai đứa không cười, kém mà! Thứ cả đời, như thế này cũng quá qua loa rồi, có cần chụp lại không?” Ông cụ thăm dò hỏi tôi.
Cả đời?
Tôi mỉm cười, không nói chuyện.
Tôi và Lục Nguyên Đăng, sao có thể cả đời chứ?
Mặc dù tôi không biết mục đích của anh là cái gì, nhưng chỉ cần mục đích của tôi đạt được, thì chính là lúc nói lời tạm biệt với anh rồi.
Giữa tôi và anh, trước nay không có cách nói cả đời này.
“Thứ này đâu thể chụp lại, cứ để như vậy đi.”
Tôi nhàn nhạt nói, nhận lại giấy đăng ký kết hôn, để vào trong túi.
Lục Nguyên Đăng cũng từ trên lầu đi xuống, khẽ hỏi tôi: “Tối nay ăn gì? Tôi vào bếp làm.”
Anh làm?
Trong đầu, đột nhiên lại vụt hiện những hình ảnh món ăn bóng đêm mà anh làm. Khóe môi của tôi giật giật hai cái, miễn cưỡng mỉm cười nói: “Anh làm, hay là thôi đi. Tôi cái gì cũng không muốn ăn.”
Lục Nguyên Đăng lại giống như không có nghe thấy cô nói, tự mình đi vào bếp.
Khoảnh 1 tiếng sau, Lục Nguyên Đăng bê đồ ăn ra.
Sườn xào chua ngọt, đậu phụ thái sợi rim chua cay, cá kho rưa, canh nấu chua.
Ba món một canh, khiến tôi có chút quen thuộc kỳ lạ.
“Sao toàn chua thế, đổ cả hũ giấm vào sao?” Ông cụ ở một bên cười nói.
Ông ta nói như vậy, tôi mới nhớ ra, những món này, là khi tôi mang thai từng nấu. Lần đó, Quý Vương Nhu cũng ở đây, còn có Lục Mạnh Khiết cũng đến.
Lục Nguyên Đăng không nói gì làm ra những món này, hơn nữa vẻ ngoài trông cũng không tệ, hương vị ngửi cũng rất thơm.
Chỉ là, tôi lúc đó mang thai mới thích ăn chua. Bây giờ, khẩu vị không có nặng như vậy.
Lục Nguyên Đăng làm như vậy, là đang nhắc nhở tôi chuyện đứa trẻ sao?
Anh tàn nhẫn giết đi đứa con của tôi như vậy, lại còn muốn tiếp tục khoét sâu vết thương của tôi nữa?
Hận ý, lần nữa dâng lên.
Tôi siết chặt nắm đấm, ngay cả móng tay cũng găm vào trong thịt, mới khiến bản thân không có phát hỏa ngay lại đây.
Trầm mặc ngồi xuống, tùy tiện gắp một miếng, tôi có chút sững người.
Rất ngon.
So với tôi nấu còn ngon hơn nhiều, thậm chí giống như đầu bếp của khách sạn năm sao. Lục Nguyên Đăng trước đây rõ ràng mù nấu nướng, sao bây giờ nấu ăn lại ngon như vậy chứ?
Nếu như không phải chính mắt nhìn thấy anh đi vào nhà bếp làm mấy món này, tôi có thể nghi ngờ anh gọi đồ ăn bên ngoài.
Món ăn tuy rất ngon, nhưng nghĩ đến đứa trẻ, tôi lại không có khẩu vị. Tùy tiện ăn một chút thì đặt đũa xuống, nhàn nhạt nói với Lục Nguyên Đăng: “Tôi trở về thu dọn ít đồ, lát nữa sẽ quay lại.”
“Không cần, ở đây cái gì cũng có.”
Lục Nguyên Đăng trả lời tôi, thấy tôi đặt đũa xuống, cau mày nói: “Em không ăn nữa?”
“Ừm.”
“Theo tôi lên lầu.”
Tôi đi sau lưng anh lên lầu, bước vào phòng của anh, tôi cuối cùng cũng ý thức được, anh trước đó nói cái gì cũng có là có ý gì.