Tôi lại một lần nữa cảm nhận cảm giác được trở thành tiêu điểm của đám đông như thế nào!
Ánh mắt khinh bỉ của mọi người khiến tôi khó xử vô cùng.
Tôi đứng sững tại chỗ, nhất thời không biết nên làm sao mới đúng.
Dù là thời điểm nào, chỉ cần liên quan đến Lục Đăng Nguyên thì lúc nào cũng là những tình cảnh khiến tôi phải khó xử.
Thấy tôi không nói gì, bọn họ càng chắc chắn với suy nghĩ của mình.
“Bảo sao tôi lại thấy quen mắt như vậy, thì ra đã sớm câu được Lục tổng rồi.”
“Lần trước khi tin tức nổ ra, tổng giám đốc Tống thị không phải còn làm anh hùng cứu mỹ nhân một lần, nói cô ta là bạn gái của anh ta hay sao?”
“Biết đâu người ta cùng lúc bò lên giường của hai người đàn ông thì sao? Nhìn bộ dạng cũng không đẹp đẽ gì, nhưng chắc là có thủ đoạn.”
…
Tôi muốn giải thích, nhưng bọn họ nói toàn là sự thực. Dù tôi có nói gì cũng quá thiếu sức thuyết phục.
Tôi cúi đầu định băng qua đám đông, nhưng lại bị hai cô gái chặn đường.
Bọn họ khoanh tay trước ngực, khinh bỉ nhìn tôi, khinh thường nói: “Đời này tôi ghét nhất là kẻ thứ ba, cô đừng tưởng có Lục tổng làm chỗ dựa thì có thể làm gì! Chưa bao giờ tôi thấy kẻ nào làm người thứ ba mà còn lớn lối như vậy, dám đường hoàng xuất hiện ở công ty!”
Lúc này, tôi hận Lục Đăng Nguyên đến tận xương.
Nếu không phải anh nhất quyết bảo tôi cùng anh đến công ty, tôi sẽ không bị những kẻ này nhục nhã.
Thậm chí, tôi còn có chút hối hận, tại sao mình lại kết hôn với Lục Đăng Nguyên chứ? Như vậy đối với tôi thực sự tốt ư?
“Vậy à? Có tôi làm chỗ dựa cũng vô dụng?”
Giọng nói lạnh lùng của Lục Đăng Nguyên bỗng vang lên sau lưng tôi, đừng nói là cô ả đối diện, ngay cả tôi cũng giật nảy mình.
Vừa quay đầu lại tôi đã nhìn thấy guong mặt như núi băng của anh.
Hình như anh ấy… tức giận. Là vì có người khiêu khích uy quyền của anh ấy ư?
Người phụ nữ vừa mở miệng giờ còn không dám ngẩng đầu lên, nơm nớp lo sợ nói: “Lục tổng… tôi không có ý này.”
“Vậy là có ý gì?”
Lục Đăng Nguyên bước về phía trước một bước, khí thế càng thêm áp bức.
Người phụ nữ kia sắp khóc đến nơi, bất lực nhìn về phía người bên cạnh, mọi người vội vàng lảng tránh, dáng vẻ như hoàn toàn chẳng hề quan tâm.
“Lục tổng, tôi nói vậy là bởi vì đố kị. Đố kị với sắc đẹp của cô ấy, còn được Lục tổng anh che chở.”
Cô ta cắn cắn môi, dứt khoát nói vậy.
Đến bản thân tôi cũng bội phục sự cơ trí của cô ta, đây là lời giải thích hợp lý nhất rồi.
Có điều, nói là đố kị với vẻ đẹp của tôi, lương tâm của cô ta không thấy đau lòng sao?
Sắc mặt Lục Đăng Nguyên thoáng dịu lại, anh nhẹ nhàng khoác tay lên vai tôi, nhìn chăm chú vào tôi dịu dàng nói: “Cô ấy không phải là kẻ thứ ba nào cả, tôi và cô ấy đã kết hôn rồi.”
Toàn thân tôi bỗng hóa đá, trong đầu lần lượt lặp đi lặp lại câu nói của anh.
Tôi thực sự không ngờ tới Lục Đăng Nguyên lại nói chuyện này ra.
Anh và tôi không phải đang kết hôn bí mật hay sao?
Chuyện chúng tôi kết hôn, tôi vốn không muốn để cho bất cứ ai biết. Nhưng anh nói ra như vậy, có khác nào tung tin?
Nhất thời, tôi chỉ muốn chết quách đi cho rồi.
Mọi người đều hít một hơi lạnh, kinh ngạc nhìn tôi. Có điều trong ánh mắt phần nhiều là sự hâm mộ.
Có thể là đang suy nghĩ tôi rốt cuộc có bản lĩnh gì mà có thể từ kẻ thứ ba lên làm nhà chính đây?
Nhưng nếu như có thể, tôi thực sự tình nguyện vĩnh viễn không vướng mắc gì với Lục Đăng Nguyên nữa.
“Chào bà Lục.”
Mọi người lập tức đổi giọng, cung kính nhìn tôi nói.
Lục Đăng Nguyên hài lòng mỉm cười, nắm tay tôi đi ra ngoài.