Mưu sát…
Tội danh này không nhỏ một chút nào.
Tôi không gánh nổi, cũng không muốn gánh.
Đột nhiên giọng nói trầm thấp của Lục Nguyên Đăng vang lên sau lưng tôi.
“Mưu sát? Cô đưa ra động cơ trước đã.”
Lục Nguyên Đăng về rồi!
Tôi quay đầu lại, níu lấy cánh tay anh ta như thể đang níu lấy cọng rơm cứu mạng.
Anh nắm tay tôi, nhìn tôi với ánh mắt trấn an.
Quý Vương Nhung vừa thấy Lục Nguyên Đăng trở về bèn cảm thấy hơi chột dạ. Nhưng cô ta lập tức tỏ vẻ đáng thương, nói với anh với vẻ tủi thân ngay: “Nguyên Đăng, anh về rồi…Khụ khụ khụ khụ…Em cứ nghĩ…Mình sẽ không được…khụ khụ khụ…Sẽ không được gặp anh nữa chứ.”
Quý Vương Nhung làm ra vẻ đáng thương, đến một người biết rõ ràng mọi chuyện như tôi mà suýt nữa đã tin lời cô ta.
Nhưng Lục Nguyên Đăng vẫn không tỏ thái độ gì, anh chỉ lặp lại câu nói ban nãy.
“Động cơ.”
Quý Vương Nhung đảo mắt nhìn quanh, cô ta chỉ vào tôi rồi nói: “Khụ khụ khụ…Làm sao em biết được cô ta có động cơ gì chứ, có thể cô ta bị điên thì sao? Em không làm gì cả, thế mà cô ta lại chém em? Nguyên Đăng, một người phụ nữ độc ác như thế này, anh muốn…Khụ khụ khụ…Muốn ở bên cô ta sao?”
Tiếng còi xe cứu thương vang lên ở bên ngoài, Lục Nguyên Đăng lạnh lùng nhìn Quý Vương Nhung đang nằm dài trên mặt đất, anh đanh giọng mà nói: “Cô đi bệnh viện trước đi.”
Bây giờ.
Tôi có thể xác định Lục Nguyên Đăng nhìn Quý Vương Nhung với ánh mắt lạnh căm.
Anh có thể đối xử lạnh lùng với người phụ nữ đã ở bên mình lâu như thế, quả nhiên người đàn ông này máu lạnh đến tột cùng.
Quý Vương Nhung được đưa vào bệnh viện, tôi cũng theo cảnh sát đi đến bệnh viện với cô ta.
Kết quả kiểm tra có rất nhanh, dao đâm vào phổi nên khiến cho phổi chảy máu, cần phải làm phẫu thuật. Hơn nữa dao đã chém vào động mạch chính, bệnh nhân mất máu quá nhiều nên phẫu thuật có nguy hiểm.
Có nguy hiểm?
Nếu như Quý Vương Nhung chết đi thì tôi thành kẻ giết người à?
Tôi thật sự thấy hơi hoang mang.
Tôi không sợ chết, chỉ có điều tôi thật sự không làm gì cả, nếu như cứ bị tống vào tù như thế thì sẽ chết trước khi thực hiện ước mơ mất.
Quý Long cũng nhanh chóng chạy đến đây, ký tên làm phẫu thuật cho Quý Vương Nhung.
“Cô Ninh, mời cô theo chúng tôi về đồn lấy lời khai.” Cảnh sát nói với tôi.
Khi nãy bọn họ đã định đưa tôi về đồn nhưng ngặt nỗi Lục Nguyên Đăng lạm dụng uy quyền nên chỉ có thể theo vào bệnh viện thôi.
Nhưng mà Lục Nguyên Đăng vẫn không đồng ý cho tôi vào đồn cảnh sát.
“Nếu như muốn lấy thì lấy ở đây đi.”
Hai viên cảnh sát ấy lúng túng.
“Điều này không hợp với quy tắc.”
“Chỉ bằng ba chữ Lục Nguyên Đăng thôi, đó đã là quy tắc. Nếu như các người không dám tự tiện quyết định thì tôi có thể gọi điện cho cục trưởng của các người.”
Khí chất bẩm sinh của một số người là thứ không thể làm giả được.
Nghe Lục Nguyên Đăng nói thế, viên cảnh sát bèn ngoan ngoãn lấy lời khai của tôi trong bệnh viện.
“Cô Ninh, xin cô tường thuật lại quá trình xảy ra vụ việc.”
Tôi ngồi nghiêm túc, không giấu giếm gì bọn họ mà kể lại từ đầu đến cuối.
“Quý Vương Nhung là vợ trước của Lục Nguyên Đăng, gần đây tôi mới kết hôn với anh ấy. Chiều nay Quý Vương Nhung đến tìm tôi, ngang ngược bảo muốn tôi chết rồi bóp cổ tôi. Nếu như các anh không tin thì có thể nhìn cổ của tôi này, bên trên vẫn còn hằn lại dấu vết tôi bị bóp cổ.”
Lúc ấy Quý Vương Nhung thật sự rất mạnh tay, đến bây giờ cổ của tôi còn thấy khó chịu.
Cảnh sát kề sát lại nhìn thử rồi nói khẽ: “Đúng là có vết máu bầm, nhưng vẫn chưa thể xác định là đo cô Quý làm.”