• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giờ phút này Nhiếp Kình Thương nói căn bản là Cố Bạch không nghe được, cậu hiện tại đầu thành một đoàn hồ nhão, trên người cảm giác khô nóng đều mau đem cậu thiêu chết, ý thức đã không còn rõ ràng lắm.

Nam nhân trước mặt nói cái gì cậu căn bản nghe không rõ, chỉ cảm thấy bên tai một trận ong ong, cậu nỗ lực mở to mắt, cũng chỉ thấy mơ hồ trước mặt là một thân ảnh có thân hình cao lớn.

Trên người thật sự quá khó tiếp thu rồi, cậu mơ mơ màng màng ngẩng đầu, rốt cuộc thấy rõ ràng bộ dáng người tới, là đại ca của nguyên chủ, trong lòng bỗng dâng lên một cổ thân cận, nhịn không được cái mũi chua xót, bò qua đi ôm lấy đùi nam nhân cầu cứu.

"Anh cả, mang em về nhà đi, thật là khó chịu.."

Cha mẹ Lục Dung Khanh tuy tướng mạo đều là gia đình cực kỳ bình thường, nhưng cậu lại tập hợp ưu điểm của cha mẹ mình, môi mỏng phấn nộn, da thịt trắng nõn như ngọc, tướng mạo lớn lên phi thường xinh đẹp tinh xảo.

Chẳng sợ cậu có trang điểm quái dị, tóc nhuộm đủ loại màu sắc, cũng che dấu không được dung mạo xuất sắc của mình, hơn nữa ở trong thân thể này còn thay đổi một linh hồn khác, khí chất cũng liền thay đổi, ngũ quan xinh đẹp nhiều thêm vài phần thanh triệt.

Nhiếp Kình Thương bỗng cảm thấy thiếu niên trước mặt này dường như hôm nay có chỗ nào không giống nhau.

Y hóa ra chưa bao giờ biết đến, thiếu niên âm trầm cổ quái thế nhưng còn có một mặt thanh triệt động lòng người như vậy..

"Đáng chết!"

Nhưng thực nhanh, Nhiếp Kình Thương liền phản ứng lại đây, nhìn Cố Bạch chật vật thấp giọng mắng một câu.

Sắc mặt y đen thui duỗi tay lấy chai nước khoáng trên bàn bên cạnh liền đổ hết xuống người đang phát xuân kia.

"Lục Dung Khanh, cậu thanh tỉnh lại cho tôi!"

Dòng nước lạnh băng xối thẳng đến trên mặt, lập tức làm giảm đi cảm giác khô nóng trong cơ thể, Cố Bạch một cái cơ linh đột nhiên rốt cuộc thanh tỉnh.

Cậu nhìn Nhiếp Kình Thương ở trước mặt sắc mặt đen nhánh, lại nhìn chính mình quần áo bất chỉnh còn ôm đùi nhân gia cọ xát, tức khắc sắc mặt cứng đờ.

Bất quá cậu cũng không có tính toán lập tức buông ra, toàn bộ cốt truyện Nhiếp Kình Thương chính là cái đại BOSS ẩn hình a, Ngô Trân Trân sau khi trọng sinh lợi hại như thế nào, bất quá cũng chỉ là một ít tranh đấu mà thôi, Ngô gia cùng Nhiếp gia hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.

Nguyên bản Lục Dung Khanh chính là quá ngốc, rõ ràng có Nhiếp gia một cái hậu thuẫn cường đại như vậy, dù là không có huyết thống nhưng đại ca đối với cậu lại là bao che như con, thế nhưng lại để cho một thiên kim thương hộ điền sản nho nhỏ tính kế xử lý sạch sẽ!

Chỉ cần lần này cậu đừng có ngốc như vậy bị trúng kế chọc Nhiếp Kình Thương chán ghét, tin tưởng lấy trình độ Nhiếp Kình Thương đối cậu chiếu cố, tuyệt đối sẽ không mặc kệ cậu xảy ra chuyện.

Mặc kệ có thể hay không dùng đến Nhiếp Kình Thương, Nhiếp gia chính là hậu thuẫn của cậu a!

Nói cách khác, cậu phải ôm chặt lấy cái đùi vàng Nhiếp Kình Thương này, như vậy cơ hội cậu hoàn thành nhiệm vụ xác suất có thể cao tới 90% trở lên..

Cho nên, sau thời gian ngắn ngủi ngượng ngùng, Cố Bạch liền hơi hơi ngẩng đầu lên, trong mắt hơi nước mênh mông tiếp tục ôm lấy đùi Nhiếp Kình Thương, đáng thương hề hề kêu lên.

"Anh, em khó chịu, mang em về nhà được không, em biết sai rồi, em về sau sẽ không bao giờ làm loạn nữa.."



Tuy rằng vẫn là một bộ không phải vốn có mà là trang điểm, nhưng so với ngày xưa âm trầm tùy hứng cùng cực đoan, giờ phút này thiếu niên có vẻ thập phần ngoan ngoãn lại yếu ớt.

Bị cặp mắt ướt dầm dề, sương mù mênh mông, lại vô cùng thuần lương của cậu nhìn chăm chú, dù là người có ý chí sắt đá cũng sẽ không chịu nổi mà mềm lòng..

Bất quá Nhiếp Kình Thương không phải người bình thường, ở trong lòng nhảy dựng, theo sau chân mày liền nhăn thành một đoàn, giống như xem một đống rác mà nhìn chằm chằm Cố Bạch, Lục Dung Khanh nếu là ngoan ngoãn, thật là heo mẹ cũng có thể leo cây!

Tính nết nguyên chủ sau khi tiếp thu cốt truyện Cố Bạch tự nhiên hiểu rõ, nguyên chủ kia tính cách âm trầm cổ quái không vui không buồn nam nhân có phản ứng như vậy cũng không kỳ quái chút nào.

Nhưng mới có như vậy đã từ bỏ tuyệt đối không phải tính cách của Cố Bạch, cho nên cậu đi lên phía trước thấu một chút, hai tay hai chân giống như con koala cố gắng ôm chặt lấy chân Nhiếp Kình Thương.

Sau đó tiếp tục ngẩng đầu, nỗ lực mở to hai mắt, dùng đôi mắt vô cùng thuần lương của chính mình đáng thương hề hề nhìn chăm chú vào nam nhân..

Thân là một đại nam nhân lại bán manh lại giả vờ đáng thương gì đó cậu một chút cũng không cảm thấy thẹn thùng, làm người da mặt nhất định phải dày, quản cậu cái gì mèo đen mèo trắng, mắt thấy bắt được chuột thì chính là mèo tốt.

Này là chiêu lúc sinh thời cậu thường dùng nhất, phàm là người bị ánh mắt thuần lương loại này của cậu nhìn chăm chú đều sẽ đối với cậu mềm lòng, chẳng sợ ngay cả mấy nữ tu sĩ tâm can đen tối ở cô nhi viện kia dù biết rõ cậu không phải người thuần lương gì, cũng nhiều lần bị trúng chiêu.

Lần này lại xứng với Lục Dung Khanh có một khuôn mặt xinh đẹp, Cố Bạch tin tưởng, vận dụng tốt để câu dẫn chính đạo nhân sĩ tuyệt đối lực sát thương là kinh thiên động địa!

Sau đó..

Chính đạo nhân sĩ Nhiếp Kình Thương sau khi cau mày nhìn cậu trong vài phút, liền ngồi xổm thân xuống khom lưng lại đem cậu ôm lên, y thật sự đời trước thiếu nợ tiều gia hỏa này mà!

Cố Bạch thuận thế đem hai tay phóng tới trên vai y gắt gao ôm trụ không buông tay, trong miệng giống chó con không ngừng nức nở kêu "Anh, em sai rồi.." Không ngừng giả vờ đáng thương.

Nhìn đến như vậy Nhiếp Kình Thương vốn định giáo huấn hai câu lại chỉ nhấp nhấp miệng, cuối cùng vẫn là nuốt xuống lời nói tàn nhẫn, không nói thêm cái gì, đem cậu ôm chặt chút, sau đó đi nhanh rời khỏi phòng..

Dọc theo đường đi, bởi vì nguyên nhân dược hiệu, Cố Bạch thập phần không an phận, đôi tay ôm cổ Nhiếp Kình Thương, thân thể không tự chủ được ở trong lòng ngực đối phương nhích tới nhích lui.

Cậu không phải cố ý muốn câu dẫn Nhiếp Kình Thương, thật sự là dược hiệu trong thân thể quá khó tiếp thu, căn bản khống chế không được, cậu không phải cố ý a!

Mà bị cơ thể cậu nóng bỏng mềm mại không ngừng cọ xát quấy rầy thân thể Nhiếp Kình Thương từ một khắc bế cậu lên kia liền bắt đầu cứng đờ, máu toàn thân đều tập trung tới chỗ nào đó.

Bởi vì trong lòng ngực lại là một thiếu niên, cũng hơn mười tuổi, không giống như tiểu hài tử, khi ôm bởi vì duyên cớ khoảng cách, xúc cảm đối phương lại mềm mại làm người da đầu tê dại.

Cố tình lúc này người trong lòng ngực càng thêm không an phận, thậm chí còn nhịn không được lần nữa thoải mái "Ngô.." Nhỏ giọng rên rỉ lên..

"Không cho lộn xộn!"

Nhiếp Kình Thương sắc mặt đen thui thay đổi tư thế, từ ôm chuyển thành khiêng, đem Cố Bạch trở cái chuyển đến trên vai khiêng đi, vươn bàn tay ở trên mông thiếu niên chụp một cái thật mạnh, mới cắn răng đi tiếp, bỏ qua ánh mắt khác thường của những người chung quanh chạy nhanh ra khỏi hội sở.

Cố Bạch trải qua lần lăn lộn này, hơn nữa bị trúng dược cũng đã nhịn một hồi lâu, thân thể Cố Bạch tuy rằng khó chịu, nhưng thật ra lý trí hoàn toàn thanh tỉnh, không tránh được ở trong lòng âm thầm bi ai một tiếng xui xẻo, mới ủy khuất ngoan ngoãn nghe lời tùy ý Nhiếp Kình Thương đem cậu khiêng đến trên xe.



Nghĩ đến Nhiếp Kình Thương chính là đùi vàng của mình sau này, sau khi lên xe, chờ dược hiệu trong thân thể dần dần rút đi, cảm giác khô nóng đã khá hơn nhiều, Cố Bạch nhìn về phía nam nhân sắc mặt khó coi vội vàng chạy nhanh nịnh bợ nhận sai, nỗ lực thay đổi ấn tượng của nguyên chủ trong cảm nhận đối phương.

"Anh, thực xin lỗi, em biết sai rồi.."

Nghe được cậu xin lỗi, thân thể Nhiếp Kình Thương rõ ràng lại lần nữa cứng đờ một chút, biểu tình như thấy quỷ mà nhìn Cố Bạch liếc mắt một cái, ý tứ ghét bỏ quá rõ ràng.

Lục Dung Khanh khi còn nhỏ còn tốt, tuy rằng tính cách hướng nội trầm mặc ít lời, nhưng còn tính là ngoan ngoãn, nhưng lúc sau lớn lên liền hoàn toàn chính là vấn đề cái thiếu niên làm người đau đầu.

Này bỗng nhiên mà lại ngoan ngoãn thật là làm Nhiếp Kình Thương có điểm không thích ứng kip, nghĩ đến Lục cô cô đã qua đời, lại nhìn đến thiếu niên trang điểm lòe loẹt bên cạnh, y cau mày lại lần nữa cảnh cáo.

"Lục Dung Khanh, tôi cảnh cáo cậu lần nữa, những việc trước kia tôi sẽ không tính toán, từ nay về sau, cậu an phận lại cho tôi!"

Lời y còn chưa nói xong, Cố Bạch ở trước mặt liền phối hợp với sắc mặt trắng nhợt, thân thể run lên, phảng phất như bị dọa đến mà bất an sợ hãi bắt lấy cánh tay y, giống như một tiểu động vật đáng thương, mắt trông mong nhìn y, làm lời nói nặng lời y muốn nói ra cũng nói không được..

Nhìn chằm chằm đôi mắt thuần lương kia của Cố Bạch, Nhiếp Kình Thương trong lòng mạc danh có chút hết giận, nhấp nhấp miệng mới hừ một tiếng, lạnh lùng nói.

"Tính, tóm lại cậu nhớ kỹ cho tôi, đây là một lần cuối cùng!"

"Đã biết anh, em về sau không xằng bậy nữa, đều nghe theo anh.."

Cố Bạch ngoan ngoãn gật đầu, không dấu vết đem mông chính mình dịch chuyển đến bên người Nhiếp Kình Thương, mặt dày mày dạn duỗi tay đi ôm lấy cánh tay đối phương.

Không quan tâm đến biểu tình của Nhiếp Kình Thương càng ngày càng đen, cậu nỗ lực cố lấy đôi mắt chính mình, liên tiếp biểu đạt sự trung tâm.

Vì hoàn thành nhiệm vụ, về sau cậu kiên quyết nghe theo quyết sách của đùi vàng, đi theo phương châm của đùi vàng, vâng theo đùi vàng phân phó, hảo hảo mà ôm lấy cái đùi vàng này!

"..."

Nhiếp Kình Thương bị cậu xem đến khóe mắt hung hăng mà run rẩy một chút.

Loại ánh mắt thanh triệt thuần lương này, loại thân mật thảo hỉ động tác này.. Thượng đế có phải hay không điên rồi, cái này thế nhưng sẽ xuất hiện ở trên người Lục Dung Khanh cả ngày âm u trầm mặc sao?

Nhưng không thể không nói, hôm nay Lục Dung Khanh ngoan ngoãn nghe như vậy lời tựa hồ thuận mắt hơn nhiều.

Nhiếp Kình Thương biệt nữu quá mức trong lòng thầm nghĩ.

* * *

Cảm ơn độc giả đã quan tâm, mong mọi người ủng hộ và đề cử! Đa tạ!

Hết chương 3.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK