Từ trên tay Nhiếp Kình Thương đào tẩu, Cố Bạch giống như bị quỷ đuổi liền đầu cũng không dám quay lại vẫn luôn chạy về phía trước, chờ đến khi chạy đến địa phương cậu cảm thấy an toàn mới dừng lại tới suyễn một ngụm khí.
Cậu hiện tại không có công phu cùng Nhiếp Kình Thương giãi bày, dựa theo xú tính tình của Nhiếp Kình Thương, một chốc giãi cũng không rõ ràng lắm, cậu vẫn là trước đem sự tình chậm rãi cùng nam nhân kia giãi đi.
Còn ý niệm hoàn thành nhiệm vụ xong trực tiếp rời đi Cố Bạch một chút đều không có, Nhiếp gia thế lực lớn như vậy, cậu không cho rằng chính mình có thể thuận lợi chạy thoát, hơn nữa kế hoạch của cậu còn cần mượn sức thế lực của Nhiếp Kình Thương.
Sửa sang lại cảm xúc thật tốt, Cố Bạch trước gọi điện báo cho cảnh sát, đem Nam Lê Thần bên kia lộ đi ra ngoài, sau đó lại lập tức dùng di động Nam Lê Thần nhắn tin cho Ngô Trân Trân.
Vì sự tình càng thêm thật một chút, làm xong này hết thảy, Cố Bạch lấy ra bình dược lúc trước từ trên người Nam Lê Thần lục soát ra được nhắm hai mắt, dứt khoát kiên quyết nhỏ ra hai giọt uống xuống.
Lúc sau đem dược dư lại ném ra sau, lại cầm di động báo nguy báo một chút vị trí 'tập hợp phi pháp', mới nghiêng ngả lảo đảo đi vào gọi điện thoại nói cho Ngô Trân Trân biết vị trí ở góc công viên..
Chỉ chốc lát sau, Cố Bạch liền nghe thấy bốn phía an tĩnh truyền đến tiếng bước chân, tiếp theo cậu híp lại đôi mắt nhìn đến bốn năm người hướng bên này đi tới, đi đầu chính là một nữ nhân tuổi trẻ xinh đẹp mang kính râm, đúng là người hận Lục Dung Khanh đến tận xương tủy Ngô Trân Trân!
Mặc dù là đêm khuya ánh sáng bốn phía không tốt, Cố Bạch cũng có thể mơ hồ nhìn đến biểu tình trên mặt Ngô Trân Trân có bao nhiêu dữ tợn, nàng đi đến trước mặt cậu.
Tựa hồ còn không yên tâm, Ngô Trân Trân trước kiểm tra Cố Bạch một chút, phát hiện cậu đích xác đã trúng dược, sắc mặt ửng hồng thần trí không rõ, trên mặt mới lộ ra tươi cười vừa lòng.
"Lục Dung Khanh, vốn dĩ nghĩ để cho mày vui vẻ thêm mấy ngày, cố tình mày lại không biết điều, một khi đã như vậy, tao liền trực tiếp đưa mày xuống địa ngục, muốn trách liền trách chính mình quá ngu xuẩn đi!"
Nói xong, Ngô Trân Trân liền bảo người đem cậu trói lại nâng lên ném vào một chiếc taxi, Cố Bạch cũng không phản kháng tùy ý bọn họ hành động.
Tiếp theo xe taxi khởi động, chạy không bao lâu liền ngừng lại, Cố Bạch bị khiêng vào bên trong một cái biệt thự hẻo lánh.
So sánh với bên ngoài biệt thự an tĩnh hẻo lánh, thì bên trong biệt thự có thể nói là quần ma loạn vũ.
Đi vào, thanh âm đầu tiên mà Cố Bạch nghe được đó chính là loại nhạc đinh tai nhức óc, sau đó hơi hơi mở đôi mắt ra là ánh đèn ngũ quang thập sắc, còn có đám người khiêu vũ chơi đến cuồng loạn.
Vũ nữ dáng người phập phồng quyến rũ vòng quanh ống thép nhảy vũ điệu diễm lệ, dưới đài có người vỗ tay huýt sáo, có người nhảy lên đài đi theo vũ nữ cùng nhau nhảy múa, cọ xát làm ra đủ loại động tác hạ lưu, thậm chí còn có người tụ tập ở bên nhau hút thuốc phiện, tình cảnh vô cùng mĩ loạn.
Ngô Trân Trân tựa hồ đối với nơi này phi thường quen thuộc, vào cửa rất nhiều người cùng nàng chào hỏi, thậm chí có người trêu đùa "Nha, Ngô tiểu thư lại đưa món đồ chơi tốt tới sao?"
"Hôm nay món đồ chơi này không phải cho các người.."
Ngô Trân Trân quen cửa quen nẻo chào hỏi.
Thực hiển nhiên, số người bị nàng mang vào nơi này không hề ít, nàng muốn những kẻ kiếp trước đã đắc tội với nàng toàn bộ đều cùng nàng có kết cục giống nhau.
Bất quá Lục Dung Khanh tương đối xui xẻo, bởi vì một bộ tướng mạo xinh đẹp, trong cốt truyện cậu ta bị Ngô Trân Trân ném tới nơi này sau bị người chơi thật sự thảm, trực tiếp chơi tàn chịu không nổi mà tự sát.
Giờ phút này Ngô Trân Trân để cho người khiêng cậu, tạm thời không có đem cậu ném tới đại sảnh, mà là khiêng lên lầu hai, cũng không phải là dễ dàng trừng phạt cậu một chút liền kết thúc.
Tại đây loại tụ hội party này chính là có không ít biến thái, trong đại sảnh những người đó thật sự đều quá 'bình thường', muốn hoàn toàn làm chết Lục Dung Khanh, tự nhiên muốn những kẻ có đặc thù ham mê biến thái tới..
Cố Bạch đánh giá thời gian cảnh sát hẳn là sắp tới rồi, chờ Ngô Trân Trân đem cậu ném tới một cái phòng rộng mở đi tìm đám người đặc thù tới 'hầu hạ' cậu có chút khe hở, liền chạy nhanh chui vào WC khóa trái cửa lại.
Không biết là quá mức tự tin hay vẫn là quá coi thường cậu, Ngô Trân Trân cũng không có thu di động trên người cậu cùng những đồ vật khác.
Sau khi vào WC, để ngừa cảnh sát tới quá muộn, Cố Bạch tháo ra dây thừng nghĩ nghĩ lại gọi điện thoại cho Nhiếp Kình Thương.
"Hửm? Em lại muốn làm gì?" Cùng Nhiếp Kình Thương tách ra bất quá chỉ mới hai giờ đồng hồ, Nhiếp Kình Thương bên kia hỏa khí hiển nhiên còn chưa có tiêu tan, ngữ khí phi thường không tốt.
Cố Bạch nghĩ đến trước đó còn dây dưa, bất đắc dĩ một chút ngữ khí mới kinh hoảng nói "Ca, cứu em.."
"Em ở đâu? Xảy ra chuyện gì?" Điện thoại bên Nhiếp Kình Thương ngữ khí biến đổi, mơ hồ còn truyền đến thanh âm có thứ gì bị rớt xuống.
"Em.. Em không biết, nơi này thật nhiều người, bọn họ còn không mặc quần áo, còn.. Còn hút thuốc, nhảy nhót, ngô ngô, bọn họ còn cho em ăn đồ ăn, ngô ngô, không biết là cái gì, thật, thật là khó chịu, nóng quá.."
Cố Bạch một bên kinh hoảng nói, một bên bình tĩnh cởi bỏ nút áo thông khí, vì làm cho chân thật nên cậu uống xuống hai giọt dược, không nghiêm trọng, nhưng cũng không quá thoải mái.
Nói xong, mặc kệ đầu kia điện thoại thanh âm Nhiếp Kình Thương lo lắng truy vấn liền đem điện thoại cắt đứt.
Nếu hôm nay Nhiếp Kình Thương có thể tìm được biệt thự mà Nam Lê Thần dẫn cậu đến, như vậy khẳng định cũng có thể tìm tới nơi này, cậu dám khẳng định, Nhiếp Kình Thương hỗn đản kia bảo không ở bên trong di động của cậu gắn máy theo dõi đồ vật linh tinh cậu mới không tin, thật là biến thái!
Cố Bạch thầm nghĩ một câu, liền dựa vào trên tường WC nghỉ ngơi chờ đợi.
Ước chừng hơn mười phút sau, Ngô Trân Trân còn chưa có trở về, Cố Bạch liền nghe thấy bên ngoài một trận rống loạn, cùng với tiếng thét chói tai ầm ĩ của nữ nam nhân, còn có tiếng cảnh sát hô to 'không cho phép nhúc nhích! Ôm đầu ngồi xổm xuống!'.
Tiếp theo cửa WC liền bị chụp vang, bên ngoài vang lên thanh âm của Nhiếp Kình Thương "Dung Khanh, em ở bên trong sao? Mau mở cửa, là anh.."
Cố Bạch vui vẻ, chạy nhanh mở cửa, sau đó 'mềm yếu vô lực' đi ra ngoài, nước mắt lưng tròng nhìn chằm chằm Nhiếp Kình Thương.
Nhìn sắc mặt cậu ửng hồng, bộ dáng quần áo bất chỉnh chật vật, Nhiếp Kình Thương đôi mắt đỏ hồng, mới bước đi qua, cởi áo khoác đem Cố Bạch bao đến kín mít rời đi.
Sau khi lên xe, Nhiếp Kình Thương đem Cố Bạch tỉ mỉ đánh giá một phen, hận không thể trực tiếp cởi ra quần áo kiểm tra một lần, nhưng suy xét đến thiếu niên trong lòng ngực vẫn luôn không ngừng phát run, y cũng không dám xằng bậy.
"Đừng sợ, đừng sợ, anh ở đây.." Nhiếp Kình Thương vỗ Cố Bạch sợ đến đông cứng an ủi "Nói cho anh biết, xảy ra chuyện gì? Em như thế nào sẽ ở nơi đó? Có phải hay không lại không nghe lời cùng những hồ bằng cẩu hữu kia đi ra ngoài.."
"Không có, em không có, em không biết, không biết.."
Cố Bạch đứt quãng lắc đầu, gắt gao dựa vào ngực y, thân thể không ngừng run lên, phảng phất sợ hãi cực kỳ ngay cả lời nói đều nói không hoàn chỉnh.
Trần bí thư ở phía trước quay đầu lại, đẩy đẩy mắt kính "Lão bản, bộ dáng tiểu thiếu gia không giống chính mình đi, anh xem trên tay cậu ấy, có dấu vết của dây thừng buộc chặt.."
Nhiếp Kình Thương cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên, trên cánh tay Cố Bạch tất cả đều là vết bầm do dây thừng buộc chặt, đây là một hồi bắt cóc!
Mặt âm trầm, y trầm mặc vài phút sau, móc di động ra gọi một cuộc điện thoại.
"Uy, Tống cục trưởng sao? Tôi là Nhiếp Kình Thương, hôm nay toàn bộ những người bắt được trong cục canh giữ giúp tôi một người cũng không được thả.. Không quan hệ, xảy ra sự tình gì tôi sẽ thay anh chịu trách nhiệm.."
Cắt đứt điện thoại, y lại hướng Trần bí thư nói "Anh hiện tại lập tức trở về cục cảnh sát nhìn cho tôi, tra cho tôi! Tôi ngược lại muốn nhìn xem là ai to gan như vậy dám đụng đến người của Nhiếp gia!"
Sắc mặt Nhiếp Kình Thương xưa nay chưa từng đen đến như vậy, ngữ khí dày đặc.
Nghe đến đó, Cố Bạch trong lòng thở dài một hơi nhẹ nhõm, kế tiếp không cần cậu làm cái gì, toàn bộ giao cho Nhiếp Kình Thương liền được.
Nếu làm cậu đơn độc tới đối phó với Ngô Trân Trân thật ra phần thắng hy vọng không lớn, hơn nữa không quá dễ dàng đem Ngô Trân Trân dọn sạch được, rốt cuộc Ngô gia vẫn có chút địa vị, chỉ cần Ngô gia tồn tại, như vậy Ngô Trân Trân vẫn là đại tiểu thư Ngô gia.
Nhưng đổi thành Nhiếp Kình Thương liền không giống nhau, Nhiếp gia sinh ý có thể làm lớn như vậy, dựa vào không chỉ có riêng Nhiếp gia là thế hệ đầu óc kinh thương, mà còn có nãi nãi nhà mẹ đẻ Nhiếp Kình Thương cùng chính phủ có quan hệ rất sâu, Ngô gia đối với Nhiếp gia mà nói chính là không đáng kể chút nào.
Trong cốt truyện, nếu không phải Lục Dung Khanh chọc phụ tử Nhiếp gia chán ghét, cậu ta cũng không có khả năng bị Ngô Trân Trân thiết kế thành như vậy, hơn nữa xong việc Nhiếp gia đều không có vì cậu ta mà xuất đầu lộ diện.
Giờ phút này, Lục Dung Khanh không có bị người Nhiếp gia chán ghét, Nhiếp Kình Thương sẽ tự giúp cậu đem Ngô Trân Trân bắt tới!
Nghĩ đến nhiệm vụ lập tức hoàn thành, chỉ cần chờ tin tức tốt, Cố Bạch thả lỏng dựa vào trên người Nhiếp Kình Thương cọ cọ, trên người dược hiệu còn chưa lui xuống, cậu giờ phút này có chút khó chịu cùng mỏi mệt.
Không khống chế được mà ở trong lòng thầm mắng Ngô Trân Trân không biết từ chỗ nào lấy dược, hiệu quả thế nhưng mạnh như vậy, còn may cậu chỉ uống xuống có hai giọt, nếu là nhiều một chút, thật đúng là không phải cứ nhẫn nhẫn là có thể qua được.
Mà Nhiếp Kình Thương cảm giác được động tác của cậu, cúi đầu nhìn cậu hơi hơi ra mồ hôi có chút khó coi mặt màylại phiếm hồng, trong lòng mềm mại vài phần..
Bên kia, cảnh sát cũng tìm được biệt thự nơi Nam Lê Thần nằm, ở bên trong biệt thự đào ra một lượng lớn thuốc phiện.
Ngồi ở cục cảnh sát, Nam Lê Thần nhìn 'vật chứng' trên bàn sắc mặt xoát một chút trắng bệch.
"Không phải tôi, này không phải tôi!" Nam Lê Thần liều mạng lắc đầu phủ nhận.
"Cụ thể sự tình chúng tôi sẽ điều tra, mời anh đem những sự tình anh biết đều nói ra, mấy thứ này đều là nơi nào tới, người đứng đầu là ai.." Cảnh sát lạnh mặt thẩm vấn.
"Tôi đã nói không phải tôi, không có người đứng đầu!"
Nam Lê Thần thanh mặt hô to, loại chuyện này đừng nói hắn không có làm, chính là dù có làm cũng không thể dễ dàng mà thừa nhận.
"Không phải anh vậy mấy thứ này là chỗ nào tới?"
Nam Lê Thần trắng mặt, đầu óc không ngừng suy tư, một mảnh hỗn loạn.
Mấy thứ này không thể hiểu được tại sao lại xuất hiện ở địa phương hắn ở, hắn như thế nào biết chỗ nào tới a, ngày thường hắn cũng chưa bao giờ dẫn người khác đi qua nơi đó.
Nam Lê Thần liều chết lắc đầu "Tôi thật sự không biết, tôi không biết.."
Cảnh sát Thẩm vấn nhìn hắn tiếp tục cười lạnh.
"Không biết? Nói cho anh nghe, đêm qua Lục thiếu gia bị người bắt cóc, anh đêm qua cùng cậu ấy ở bên nhau, chuyện này phi thường nghiêm trọng, không chỉ có kể tới việc bắt cóc, còn đề cập đến đánh cuộc dùng độc, thậm chí là chuốc thuốc mê để cưỡng gian, anh tốt nhất đem những gì anh biết thành thật khai báo đi, thẳng thắn còn được khoan hồng.."
"Anh, anh nói cái gì..". Đam Mỹ Trọng Sinh
Nam Lê Thần sắc mặt càng trắng thêm vài phần, hắn nhớ tới cảnh trước khi hôn mê Cố Bạch kêu lên cứu cậu.
Bắt cóc mê gian? Chẳng lẽ đêm qua Dung Khanh đã..
Là Ngô Trân Trân, hẳn là Ngô Trân Trân!
"Tôi khai.."
Nam Lê Thần thở ra một hơi, gục đầu xuống.
* * *
Hết chương 14.
Cậu hiện tại không có công phu cùng Nhiếp Kình Thương giãi bày, dựa theo xú tính tình của Nhiếp Kình Thương, một chốc giãi cũng không rõ ràng lắm, cậu vẫn là trước đem sự tình chậm rãi cùng nam nhân kia giãi đi.
Còn ý niệm hoàn thành nhiệm vụ xong trực tiếp rời đi Cố Bạch một chút đều không có, Nhiếp gia thế lực lớn như vậy, cậu không cho rằng chính mình có thể thuận lợi chạy thoát, hơn nữa kế hoạch của cậu còn cần mượn sức thế lực của Nhiếp Kình Thương.
Sửa sang lại cảm xúc thật tốt, Cố Bạch trước gọi điện báo cho cảnh sát, đem Nam Lê Thần bên kia lộ đi ra ngoài, sau đó lại lập tức dùng di động Nam Lê Thần nhắn tin cho Ngô Trân Trân.
Vì sự tình càng thêm thật một chút, làm xong này hết thảy, Cố Bạch lấy ra bình dược lúc trước từ trên người Nam Lê Thần lục soát ra được nhắm hai mắt, dứt khoát kiên quyết nhỏ ra hai giọt uống xuống.
Lúc sau đem dược dư lại ném ra sau, lại cầm di động báo nguy báo một chút vị trí 'tập hợp phi pháp', mới nghiêng ngả lảo đảo đi vào gọi điện thoại nói cho Ngô Trân Trân biết vị trí ở góc công viên..
Chỉ chốc lát sau, Cố Bạch liền nghe thấy bốn phía an tĩnh truyền đến tiếng bước chân, tiếp theo cậu híp lại đôi mắt nhìn đến bốn năm người hướng bên này đi tới, đi đầu chính là một nữ nhân tuổi trẻ xinh đẹp mang kính râm, đúng là người hận Lục Dung Khanh đến tận xương tủy Ngô Trân Trân!
Mặc dù là đêm khuya ánh sáng bốn phía không tốt, Cố Bạch cũng có thể mơ hồ nhìn đến biểu tình trên mặt Ngô Trân Trân có bao nhiêu dữ tợn, nàng đi đến trước mặt cậu.
Tựa hồ còn không yên tâm, Ngô Trân Trân trước kiểm tra Cố Bạch một chút, phát hiện cậu đích xác đã trúng dược, sắc mặt ửng hồng thần trí không rõ, trên mặt mới lộ ra tươi cười vừa lòng.
"Lục Dung Khanh, vốn dĩ nghĩ để cho mày vui vẻ thêm mấy ngày, cố tình mày lại không biết điều, một khi đã như vậy, tao liền trực tiếp đưa mày xuống địa ngục, muốn trách liền trách chính mình quá ngu xuẩn đi!"
Nói xong, Ngô Trân Trân liền bảo người đem cậu trói lại nâng lên ném vào một chiếc taxi, Cố Bạch cũng không phản kháng tùy ý bọn họ hành động.
Tiếp theo xe taxi khởi động, chạy không bao lâu liền ngừng lại, Cố Bạch bị khiêng vào bên trong một cái biệt thự hẻo lánh.
So sánh với bên ngoài biệt thự an tĩnh hẻo lánh, thì bên trong biệt thự có thể nói là quần ma loạn vũ.
Đi vào, thanh âm đầu tiên mà Cố Bạch nghe được đó chính là loại nhạc đinh tai nhức óc, sau đó hơi hơi mở đôi mắt ra là ánh đèn ngũ quang thập sắc, còn có đám người khiêu vũ chơi đến cuồng loạn.
Vũ nữ dáng người phập phồng quyến rũ vòng quanh ống thép nhảy vũ điệu diễm lệ, dưới đài có người vỗ tay huýt sáo, có người nhảy lên đài đi theo vũ nữ cùng nhau nhảy múa, cọ xát làm ra đủ loại động tác hạ lưu, thậm chí còn có người tụ tập ở bên nhau hút thuốc phiện, tình cảnh vô cùng mĩ loạn.
Ngô Trân Trân tựa hồ đối với nơi này phi thường quen thuộc, vào cửa rất nhiều người cùng nàng chào hỏi, thậm chí có người trêu đùa "Nha, Ngô tiểu thư lại đưa món đồ chơi tốt tới sao?"
"Hôm nay món đồ chơi này không phải cho các người.."
Ngô Trân Trân quen cửa quen nẻo chào hỏi.
Thực hiển nhiên, số người bị nàng mang vào nơi này không hề ít, nàng muốn những kẻ kiếp trước đã đắc tội với nàng toàn bộ đều cùng nàng có kết cục giống nhau.
Bất quá Lục Dung Khanh tương đối xui xẻo, bởi vì một bộ tướng mạo xinh đẹp, trong cốt truyện cậu ta bị Ngô Trân Trân ném tới nơi này sau bị người chơi thật sự thảm, trực tiếp chơi tàn chịu không nổi mà tự sát.
Giờ phút này Ngô Trân Trân để cho người khiêng cậu, tạm thời không có đem cậu ném tới đại sảnh, mà là khiêng lên lầu hai, cũng không phải là dễ dàng trừng phạt cậu một chút liền kết thúc.
Tại đây loại tụ hội party này chính là có không ít biến thái, trong đại sảnh những người đó thật sự đều quá 'bình thường', muốn hoàn toàn làm chết Lục Dung Khanh, tự nhiên muốn những kẻ có đặc thù ham mê biến thái tới..
Cố Bạch đánh giá thời gian cảnh sát hẳn là sắp tới rồi, chờ Ngô Trân Trân đem cậu ném tới một cái phòng rộng mở đi tìm đám người đặc thù tới 'hầu hạ' cậu có chút khe hở, liền chạy nhanh chui vào WC khóa trái cửa lại.
Không biết là quá mức tự tin hay vẫn là quá coi thường cậu, Ngô Trân Trân cũng không có thu di động trên người cậu cùng những đồ vật khác.
Sau khi vào WC, để ngừa cảnh sát tới quá muộn, Cố Bạch tháo ra dây thừng nghĩ nghĩ lại gọi điện thoại cho Nhiếp Kình Thương.
"Hửm? Em lại muốn làm gì?" Cùng Nhiếp Kình Thương tách ra bất quá chỉ mới hai giờ đồng hồ, Nhiếp Kình Thương bên kia hỏa khí hiển nhiên còn chưa có tiêu tan, ngữ khí phi thường không tốt.
Cố Bạch nghĩ đến trước đó còn dây dưa, bất đắc dĩ một chút ngữ khí mới kinh hoảng nói "Ca, cứu em.."
"Em ở đâu? Xảy ra chuyện gì?" Điện thoại bên Nhiếp Kình Thương ngữ khí biến đổi, mơ hồ còn truyền đến thanh âm có thứ gì bị rớt xuống.
"Em.. Em không biết, nơi này thật nhiều người, bọn họ còn không mặc quần áo, còn.. Còn hút thuốc, nhảy nhót, ngô ngô, bọn họ còn cho em ăn đồ ăn, ngô ngô, không biết là cái gì, thật, thật là khó chịu, nóng quá.."
Cố Bạch một bên kinh hoảng nói, một bên bình tĩnh cởi bỏ nút áo thông khí, vì làm cho chân thật nên cậu uống xuống hai giọt dược, không nghiêm trọng, nhưng cũng không quá thoải mái.
Nói xong, mặc kệ đầu kia điện thoại thanh âm Nhiếp Kình Thương lo lắng truy vấn liền đem điện thoại cắt đứt.
Nếu hôm nay Nhiếp Kình Thương có thể tìm được biệt thự mà Nam Lê Thần dẫn cậu đến, như vậy khẳng định cũng có thể tìm tới nơi này, cậu dám khẳng định, Nhiếp Kình Thương hỗn đản kia bảo không ở bên trong di động của cậu gắn máy theo dõi đồ vật linh tinh cậu mới không tin, thật là biến thái!
Cố Bạch thầm nghĩ một câu, liền dựa vào trên tường WC nghỉ ngơi chờ đợi.
Ước chừng hơn mười phút sau, Ngô Trân Trân còn chưa có trở về, Cố Bạch liền nghe thấy bên ngoài một trận rống loạn, cùng với tiếng thét chói tai ầm ĩ của nữ nam nhân, còn có tiếng cảnh sát hô to 'không cho phép nhúc nhích! Ôm đầu ngồi xổm xuống!'.
Tiếp theo cửa WC liền bị chụp vang, bên ngoài vang lên thanh âm của Nhiếp Kình Thương "Dung Khanh, em ở bên trong sao? Mau mở cửa, là anh.."
Cố Bạch vui vẻ, chạy nhanh mở cửa, sau đó 'mềm yếu vô lực' đi ra ngoài, nước mắt lưng tròng nhìn chằm chằm Nhiếp Kình Thương.
Nhìn sắc mặt cậu ửng hồng, bộ dáng quần áo bất chỉnh chật vật, Nhiếp Kình Thương đôi mắt đỏ hồng, mới bước đi qua, cởi áo khoác đem Cố Bạch bao đến kín mít rời đi.
Sau khi lên xe, Nhiếp Kình Thương đem Cố Bạch tỉ mỉ đánh giá một phen, hận không thể trực tiếp cởi ra quần áo kiểm tra một lần, nhưng suy xét đến thiếu niên trong lòng ngực vẫn luôn không ngừng phát run, y cũng không dám xằng bậy.
"Đừng sợ, đừng sợ, anh ở đây.." Nhiếp Kình Thương vỗ Cố Bạch sợ đến đông cứng an ủi "Nói cho anh biết, xảy ra chuyện gì? Em như thế nào sẽ ở nơi đó? Có phải hay không lại không nghe lời cùng những hồ bằng cẩu hữu kia đi ra ngoài.."
"Không có, em không có, em không biết, không biết.."
Cố Bạch đứt quãng lắc đầu, gắt gao dựa vào ngực y, thân thể không ngừng run lên, phảng phất sợ hãi cực kỳ ngay cả lời nói đều nói không hoàn chỉnh.
Trần bí thư ở phía trước quay đầu lại, đẩy đẩy mắt kính "Lão bản, bộ dáng tiểu thiếu gia không giống chính mình đi, anh xem trên tay cậu ấy, có dấu vết của dây thừng buộc chặt.."
Nhiếp Kình Thương cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên, trên cánh tay Cố Bạch tất cả đều là vết bầm do dây thừng buộc chặt, đây là một hồi bắt cóc!
Mặt âm trầm, y trầm mặc vài phút sau, móc di động ra gọi một cuộc điện thoại.
"Uy, Tống cục trưởng sao? Tôi là Nhiếp Kình Thương, hôm nay toàn bộ những người bắt được trong cục canh giữ giúp tôi một người cũng không được thả.. Không quan hệ, xảy ra sự tình gì tôi sẽ thay anh chịu trách nhiệm.."
Cắt đứt điện thoại, y lại hướng Trần bí thư nói "Anh hiện tại lập tức trở về cục cảnh sát nhìn cho tôi, tra cho tôi! Tôi ngược lại muốn nhìn xem là ai to gan như vậy dám đụng đến người của Nhiếp gia!"
Sắc mặt Nhiếp Kình Thương xưa nay chưa từng đen đến như vậy, ngữ khí dày đặc.
Nghe đến đó, Cố Bạch trong lòng thở dài một hơi nhẹ nhõm, kế tiếp không cần cậu làm cái gì, toàn bộ giao cho Nhiếp Kình Thương liền được.
Nếu làm cậu đơn độc tới đối phó với Ngô Trân Trân thật ra phần thắng hy vọng không lớn, hơn nữa không quá dễ dàng đem Ngô Trân Trân dọn sạch được, rốt cuộc Ngô gia vẫn có chút địa vị, chỉ cần Ngô gia tồn tại, như vậy Ngô Trân Trân vẫn là đại tiểu thư Ngô gia.
Nhưng đổi thành Nhiếp Kình Thương liền không giống nhau, Nhiếp gia sinh ý có thể làm lớn như vậy, dựa vào không chỉ có riêng Nhiếp gia là thế hệ đầu óc kinh thương, mà còn có nãi nãi nhà mẹ đẻ Nhiếp Kình Thương cùng chính phủ có quan hệ rất sâu, Ngô gia đối với Nhiếp gia mà nói chính là không đáng kể chút nào.
Trong cốt truyện, nếu không phải Lục Dung Khanh chọc phụ tử Nhiếp gia chán ghét, cậu ta cũng không có khả năng bị Ngô Trân Trân thiết kế thành như vậy, hơn nữa xong việc Nhiếp gia đều không có vì cậu ta mà xuất đầu lộ diện.
Giờ phút này, Lục Dung Khanh không có bị người Nhiếp gia chán ghét, Nhiếp Kình Thương sẽ tự giúp cậu đem Ngô Trân Trân bắt tới!
Nghĩ đến nhiệm vụ lập tức hoàn thành, chỉ cần chờ tin tức tốt, Cố Bạch thả lỏng dựa vào trên người Nhiếp Kình Thương cọ cọ, trên người dược hiệu còn chưa lui xuống, cậu giờ phút này có chút khó chịu cùng mỏi mệt.
Không khống chế được mà ở trong lòng thầm mắng Ngô Trân Trân không biết từ chỗ nào lấy dược, hiệu quả thế nhưng mạnh như vậy, còn may cậu chỉ uống xuống có hai giọt, nếu là nhiều một chút, thật đúng là không phải cứ nhẫn nhẫn là có thể qua được.
Mà Nhiếp Kình Thương cảm giác được động tác của cậu, cúi đầu nhìn cậu hơi hơi ra mồ hôi có chút khó coi mặt màylại phiếm hồng, trong lòng mềm mại vài phần..
Bên kia, cảnh sát cũng tìm được biệt thự nơi Nam Lê Thần nằm, ở bên trong biệt thự đào ra một lượng lớn thuốc phiện.
Ngồi ở cục cảnh sát, Nam Lê Thần nhìn 'vật chứng' trên bàn sắc mặt xoát một chút trắng bệch.
"Không phải tôi, này không phải tôi!" Nam Lê Thần liều mạng lắc đầu phủ nhận.
"Cụ thể sự tình chúng tôi sẽ điều tra, mời anh đem những sự tình anh biết đều nói ra, mấy thứ này đều là nơi nào tới, người đứng đầu là ai.." Cảnh sát lạnh mặt thẩm vấn.
"Tôi đã nói không phải tôi, không có người đứng đầu!"
Nam Lê Thần thanh mặt hô to, loại chuyện này đừng nói hắn không có làm, chính là dù có làm cũng không thể dễ dàng mà thừa nhận.
"Không phải anh vậy mấy thứ này là chỗ nào tới?"
Nam Lê Thần trắng mặt, đầu óc không ngừng suy tư, một mảnh hỗn loạn.
Mấy thứ này không thể hiểu được tại sao lại xuất hiện ở địa phương hắn ở, hắn như thế nào biết chỗ nào tới a, ngày thường hắn cũng chưa bao giờ dẫn người khác đi qua nơi đó.
Nam Lê Thần liều chết lắc đầu "Tôi thật sự không biết, tôi không biết.."
Cảnh sát Thẩm vấn nhìn hắn tiếp tục cười lạnh.
"Không biết? Nói cho anh nghe, đêm qua Lục thiếu gia bị người bắt cóc, anh đêm qua cùng cậu ấy ở bên nhau, chuyện này phi thường nghiêm trọng, không chỉ có kể tới việc bắt cóc, còn đề cập đến đánh cuộc dùng độc, thậm chí là chuốc thuốc mê để cưỡng gian, anh tốt nhất đem những gì anh biết thành thật khai báo đi, thẳng thắn còn được khoan hồng.."
"Anh, anh nói cái gì..". Đam Mỹ Trọng Sinh
Nam Lê Thần sắc mặt càng trắng thêm vài phần, hắn nhớ tới cảnh trước khi hôn mê Cố Bạch kêu lên cứu cậu.
Bắt cóc mê gian? Chẳng lẽ đêm qua Dung Khanh đã..
Là Ngô Trân Trân, hẳn là Ngô Trân Trân!
"Tôi khai.."
Nam Lê Thần thở ra một hơi, gục đầu xuống.
* * *
Hết chương 14.