• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vốn dĩ trong kế hoạch, Cố Bạch vốn chỉ tính hố được Phó gia nhị thiếu xong thì liền chạy về Phó phủ tìm cái cớ chắn cho qua chuyện.

Mấy năm nay tuy rằng bởi vì đọc sách nên hắn không còn giống trong cốt truyện bị hạ nhân khi dễ như nguyên chủ nữa, nhưng cũng không có đem thân phận đề cao thành Phó gia thiếu gia chân chính, cái danh con riêng thật sự là vô pháp sửa đổi.

Một khi xảy ra chuyện gì, giữa thân sinh nhi tử cùng một đứa con riêng của vợ, người đầu óc bình thường tất nhiên đều sẽ hướng nhi tử chính mình, hơn nữa hôm nay hắn có mặt ở đây, sự thật cũng là che dấu không được.

Cho nên trước khi chuyện của Phó Thiên Tứ bị bại lộ, hắn phải nhanh chóng trở lại Phó phủ tìm một cái cớ che chắn, còn về cái cớ này, hắn cũng nghĩ kỹ rồi, tự nhiên là đối tượng của nhiệm vụ lần này: Phó Quân Lê.

Ở Phó gia, tuy Phó lão gia là chủ gia đình, nhưng quản lý toàn bộ Phó gia, chưởng quản sản nghiệp lại là Phó Quân Lê định đoạt, cho nên chỉ cần hắn được Phó Quân Lê bảo hộ, Phó gia liền không ai dám động đến hắn.

Hơn nữa cũng đã chuẩn bị nhiều năm như vậy, cũng là thời điểm nên hướng vị BOSS này xuống tay, vì nhằm vào Phó Quân Lê, hắn mấy năm nay cũng đã lên tốt kế hoạch công lược a. Phó Quân Lê người này là kẻ vô cùng máu lạnh, muốn tiếp cận người như vậy không hề dễ dàng, muốn đi vào tâm đối phương càng là chuyện khó như lên trời. Bất quá mọi việc không có tuyệt đối, Phó Quân Lê càng máu lạnh thì lại càng si tình, chỉ bằng chuyện hắn ta đối với Dung Liên Chỉ mười mấy năm nhớ thương cùng hoài niệm là có thể chứng minh hắn si tình đến cỡ nào.

Loại người này, hoặc là không yêu, hoặc là yêu suốt 1 đời thâm tình.

Cho nên muốn công lược 1 kẻ như vậy, biện pháp duy nhất chính là dẫm lên người xưa mà thượng vị, lợi dụng chỗ nguyên chủ cùng Dung Liên Chỉ tương tự mà đi tiếp cận hắn, nếu không dù muốn Phó Quân Lê liếc nhiều thêm một cái thôi cũng đều không có, càng đừng nói làm Phó Quân Lê yêu.

Chỉ cần làm chú ý của Phó Quân Lê phóng tới trên người mình, như vậy chuyện tiếp theo liền dễ làm, trong cốt truyện nguyên chủ là do EQ quá thấp, tính cách lại quá yếu đuối, mới xuất sư bất lợi mà chịu khổ bị vứt bỏ.

Hiện giờ thay đổi thành chính mình, đợi lát nữa thiết kế một hồi tình thơ ý họa, tựa như ảo mộng ' ngẫu nhiên gặp được ', chuyện thông đồng cùng Phó Quân Lê liền thành công.

Như vậy chuyện Phó Thiên Tứ hôm nay dù Phó lão gia có tức giận đi chăng nữa, cũng sẽ không dám chọc giận đứa con trai máu lạnh Phó Quân Lê này tới giáo huấn hắn, về sau với cái đóa bạch liên hoa kia thắng hay bại càng là không biết chừng.

Vốn dĩ hắn tốn công phu cả tháng để điều tra, cơ bản đã quan sát thăm dò rõ ràng được hành trình của tên BOSS kia, cũng tính toán tốt đêm nay là thời cơ vừa lúc diễn ra 1 tràng ' xảo ngộ ', dựng lên một vòng gặp gỡ đến thiên y vô phùng.

Chỉ tiếc không nghĩ tới chuyện Phó Thiên Tứ còn chưa tới hừng đông đã bại lộ, mà tên sai vặt bên người của tên kia còn là 1 đồng đội cấp "thần", thế nhưng trong lúc nhiều người trong trà lâu như vậy mà lại hô to gọi nhỏ kêu thêm người đi xem thiếu gia nhà mình cởi truồng!

Ha!

Bất quá mặc dù chuyện có biến, kế hoạch tựa như ảo mộng ' ngẫu nhiên gặp được ' không diễn ra được nữa, kia cũng còn có một kế nha, nguyên chủ vốn cùng bạch liên hoa giống nhau đều có đôi mắt lam thủy, đây mới là chân chính vũ khí sắc bén để thông đồng a, chuyện ngẫu nhiên gặp được cũng chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi..

Phó phủ đêm nay thập phần náo nhiệt, toàn bộ Phó phủ trong ngoài đại viện, mặc kệ là phu nhân hay là di nương, dù là hạ nhân nha hoàn hay gã sai vặt, tất cả đều ăn mặc quần áo nhanh gọn rồi từ trên giường bò dậy xem náo nhiệt.

Phó lão gia ở một bên ngồi trên ghế khắc hoa, bên cạnh bồi vài vị phu nhân cùng di nương, trong đám oanh yến có một mỹ phụ không ngừng khóc thút thít.

"Lão gia, ngươi nhất định phải làm chủ cho con trai ta a, hôm nay nhất định là cái tên tai tinh xui xẻo kia của Thất di nương làm hại, nó vón dĩ cùng con ta đi uống rượu ngắm cảnh, sao con ta lại gặp gỡ chuyện như vậy, mà nó lại hảo hảo một thân lông tóc vô thương a! Ô ô.."

Thất di nương trong lời nàng đó là Đỗ Hải Đường, Đỗ Hải Đường vừa nghe liền nóng nảy, chạy nhanh biện giải "Lão gia, sẽ không, Vân Khê từ nhỏ nhát gan, nó nơi nào có lá gan như vậy đâu.."

Thất di nương tiến vào Phó phủ mấy năm nhưng cũng chưa thể hoài thai nhi tử cho Phó lão gia, hơn nữa Cố Bạch tuổi nhỏ đã khảo trúng tú tài, ngày thường đối nàng cũng là thập phần hiếu kính, không giống người cha vô lương tâm kia của hắn, nên Đỗ Hải Đường chính là ngóng trông hắn khảo đỗ công danh, nếu may mắn, nửa đời sau của nàng còn có nơi dựa vào, rốt cuộc nam nhân cũng không đáng tin cậy, nhi tử ngược lại còn vài phần kỳ vọng a.

"Đủ, tất cả đều câm miệng cho ta! Phúc Quý, ngươi nói, hôm nay rốt cuộc là chuyện như thế nào?"



Phó lão gia vốn là nghẹn một bụng hỏa bị hai ả đàn bà ngươi một câu ta một câu khóc sướt mướt nháo đến phiền, một chưởng xuống bàn, lửa giận đầu tiên tóm được trút ngay xuống gã sai vặt của Phó Thiên tứ thẩm vấn.

"Lão gia, tiểu nhân nói, tiểu nhân nói, hôm nay nhị thiếu gia bảo tiểu nhân đi mời Đỗ tiểu thiếu gia cùng đến Lệ Hoa Uyển uống rượu giao hữu, ai ngờ Đỗ tiểu thiếu gia đến không bao lâu, thì bên trong liền truyền đến một trận ầm ĩ, chờ đến khi tiểu nhân lại đi vào, trong phòng đã một mảnh hỗn độn, nhị thiếu gia không thấy bóng dáng, Đỗ tiểu thiếu gia cũng không thấy, cũng không biết ra khỏi cửa khi nào, tiểu nhân nhưng vẫn luôn ở ngoài cửa chờ a.."

Gã sai vặt bị dọa đến run lên, chỗ nào dám dấu diếm, lập tức liền đem sự tình nói ra hết, hơn nữa vì để giữ lấy cái mình mạng nhỏ của mình, còn tận hết sức mà đem chuyện này đẩy lên trên đầu Cố Bạch.

Từng câu từng chữ, tóm lại đều biểu đạt một ý: Lão gia, này không liên quan đến tiểu nhân a, tiểu nhân vẫn luôn ở ngoài cửa trông nha, gì cũng không biết!

Nghe Phúc Quý nói, sắc mặt Phó lão gia càng ngày càng khó coi, nương Phó nhị thiếu gia khóc đến càng ngày càng lớn, trong lòng Cố Bạch cười lại càng ngày càng âm hiểm, sớm biết rằng loại cẩu nô tài ngươi cũng chỉ có chiêu ấy, còn may gia gia ta đã sớm có chuẩn bị.

Đại lão gia lại một chưởng xuống bàn rống giận "Ngươi cái đồ hỗn trướng này dám hãm hại con ta!"

Cố Bạch hít một hơi, đem mặt bức đến trắng nhớt vài phần, lộ ra vẻ lã chã chực khóc, mới xấu hổ và giận dữ giải thích.

"Lão gia, Vân Khê sao dám đối nhị thiếu gia bất kính? Tốt xấu Vân Khê thân mang danh phận tú tài, ngài chỉ bằng vào một lời hạ tiện của nô tài liền định Vân Khê có tội, đây có phải là quá mức võ đoán? Đại Sở có luật, tú tài phạm tội phải có quan phủ định đoạt, ngài chính là muốn định tội ta, cũng nên đến quan phủ một chuyến có phải không? Còn thỉnh lão gia nghe ta giải thích.."

Nghe lời như thế, Phó lão gia dừng lại, Cố Bạch nói có đạo lý, Đại Sở thật là có một quy định như vậy.

Ngày thường Cố Bạch không rên một tiếng, nhìn bộ dáng mềm yếu này làm người ta quên mất hắn vẫn là một cái tú tài, như vậy, tú tài Đại Sở mặc dù có tội, cũng phải đến đưa giao quan phủ định đoạt, lão là không được lén xử phạt.

Chỉ là hôm nay nhi tử bị loại gièm pha bạo cúc hoa sao có thể để quan phủ đường hoàng mà xét xử được nha? Phó lão gia trong lòng bực mình, nỗ lực áp xuống lửa giận, ánh mắt sáng ngời mà nhìn chằm chằm Cố Bạch, cả giận nói:

"Vậy ngươi nói, hôm nay rốt cuộc là chuyện như thế nào? Ngươi cùng Thiên Tứ đi uống rượu, vì sao trên đường không gặp được các ngươi, Thiên Tứ thế nhưng lại chạy đến ghế lô khác!"

Thấy Phó lão gia nghẹn hạ hỏa khí, Cố Bạch trong lòng hơi định.

Xem ra chính mình nghĩ không sai, nguyên chủ tao ngộ chuyện thảm đạm như vậy, cùng xuất thân của hắn là thoát không được can hệ, dù sao đây cũng là thời cổ đại phân cấp bậc vô cùng nghiêm ngặt, đãi ngộ của từng giai cấp khác biệt rất rõ ràng.

Nghĩ đến này, Cố Bạch ngẩng đầu, nói.

"Hôm nay nhị thiếu gia đích xác mời Vân Khê cùng đến Lệ Hoa Uyển uống rượu giao hữu, Vân Khê không dám vi mệnh, nhưng càng về sau, nhị thiếu gia biết rõ Vân Khê vừa uống rượu liền nổi ban đỏ, không có một hai tháng là không tiêu giảm, nhưng vẫn cố tình buộc ta uống, Vân Khê chỉ e ảnh hưởng khoa khảo lần này, chỉ có thể nhẫn nhục vì nhị thiếu gia cùng các công tử rót rượu bồi tội, ai ngờ, ai ngờ.."

Nói nơi này, Cố Bạch cố ý tạm dừng một chút, trên mặt nỗ lực nghẹn đến ửng đỏ, sắc mặt kia rõ ràng là xấu hổ và giận dữ muốn chết, khiến Phó lão gia càng thêm sốt ruột phẫn nộ:

"Ai ngờ như thế nào? Ngươi mau nói a!"

Phần sau chính là mấu chốt nhi tử bị bạo cúc hoa a, tiểu tử này cứ ấp a ấp úng, thật là cấp chết người ta!

"Ai ngờ nhị thiếu gia sau khi uống xong rượu, thế nhưng hoang đường lôi kéo Vân Khê muốn làm chuện xấu xa kia a! Vân Khê quá sợ hãi, lập tức liền từ cửa sổ nhảy xuống.."

"Vậy ngươi vì sao không gọi người tới! Để con ta lưu lại, nó lại như thế nào chạy tới phòng của người khác? Phúc Quý rõ ràng vẫn luôn ở ngoài cửa thủ.. Ô ô.."

Tam di nương khóc lóc xen mồm vào, nhi tử của nàng có cái gì đức hạnh gì nàng tự nhiên biết rõ, Đỗ Vân Khê này giống y nương hắn lớn lên vẻ ngoài lại yêu mị như vậy, cả nam lẫn nữ không kỵ mà mộng tưởng cũng không ngoài ý muốn.



Chỉ là Phó Thiên Tứ nếu thật sự đem Cố Bạch làm cái gì kia liền cứ vậy thôi, nhưng hôm nay gặp tao ương lại chính là con trai nàng, nghĩ đến cảnh tượng thảm không nỡ nhìn kia, nàng liền giận đến khóc cũng khóc không được.

"Gọi người? Lúc ấy trong trà lâu nhiều người như vậy, gọi lên sự tình bực này nếu truyền ra ngoài, chẳng phải làm Phó gia trở thành chê cười sao? Lại nói Vân Khê nhảy từ cửa sổ xuống, chân bị thương, kêu cả nửa ngày cũng không có người tới cứu.."

Cố Bạch một bên xấu hổ và giận dữ, một bên chỉ vào cái chân tự mình bẻ trật khớp, tiếp tục nói:

"Tam phu nhân, ngài nói nhị thiếu gia có loại tâm tư hoang đường bậc này, Vân Khê còn dám ngốc ở lại trong phòng mà gọi người sao? Còn về nhị thiếu gia làm sao đi sang phòng người khác, Vân Khê như thế nào biết được?"

"Nhưng thật ra Phúc Quý có phải hay không vẫn luôn ở ngoài cửa trông thì ai mà biết? Ta ngã xuống lâu như thế tại sao mãi mà không thấy người? Còn gọi nhiều người như vậy nơi nơi ồn ào, nếu là làm chuyện hôm nay truyền ra ngoài, đừng nói nhị công tử muốn làm người, Vân Khê cũng chỗ nào còn có mặt mũi tham gia khoa khảo lần này.."

Nói xong, Cố Bạch cho Đỗ Hải Đường bên cạnh một ánh mắt, nháy mắt Đỗ Hải Đường lập tức hiểu mà đệm lời:

"Đúng vậy lão gia, ngươi nhìn Vân Khê nhà ta ngã đến thương chân như thế, nó còn có thể làm cái gì a, nhưng thật ra Vân Khê nói như thế nào cũng là cái tú tài lang, lần này khoa khảo chính là chọn ra Trạng Nguyên lang, chuyện như vậy nếu truyền ra, nó còn có mặt mũi nào làm lão gia người ta đâu, nhị thiếu gia sao lại có tâm tư hoang đường như vậy, Phúc Quý cũng vậy, Vân Khê nhà ta té đến thương chân kêu hắn nửa ngày hắn cũng không tới cứu, này có thể hay không muốn phế a, ô ô.."

Đỗ Hải Đường một bên nói một bên bò đến trên người Phó lão gia, nàng xuất thân phong trần, am hiểu nhất là làm như thế nào nắm chắc nam nhân, mấy năm nay tuy không con nối dõi, tuổi cũng lớn, nhưng vẫn như cũ vẫn còn phong vận, giờ phút này hoa lê đái vũ mà thút thít, trong lúc nhất thời thế nhưng làm Phó lão gia không thốt nên lời, mặt lộ vẻ mềm lòng.

Bên cạnh tam di nương thấy vậy, càng là tức giận vô cùng, nhịn không được chỉ vào Cố Bạch rống giận:

"Lão gia, Thiên Tứ ngoan ngoãn như vậy, chuyện hôm nay khẳng định là hồ ly tinh này cố tình câu dẫn! Ngươi nhìn hắn xem, một nam tử lại có dáng vẻ như vậy, còn không phải là bộ dáng câu dẫn trời sinh sao!"

Cùng với lời tam di nương nói ra, mọi người cùng đem ánh mắt nhìn vào gương mặt có thể làm điên đảo chúng sinh kia của Cố Bạch, ngay cả Phó lão gia cũng nhìn chằm chằm, mắt lộ ra vẻ kinh diễm.

Vừa rồi chỉ lo sinh khí, hơn nữa bóng đêm tối tăm, không ai cẩn thận nhìn mặt Cố Bạch, giờ phút này thiếu niên tinh mắt quỳnh mũi, môi hồng răng trắng, trên mặt còn một mạt hồng do xấu hổ và giận dữ, quả nhiên là mỹ nhân diễm lệ vô song!

Trong lúc nhất thời, trong phòng tất cả đều an tĩnh xuống, thẳng đến khi ở cửa vang lên một thanh âm của nam nhân, mọi người mới phục hồi tinh thần.

"Phát sinh chuyện gì?"

Thanh âm này như gió, réo rắt mà trầm lặng, người tới chắn hẳn là một vị tuyệt thế quân tử.

Cố Bạch thân thể run lên một chút, sau đó cảm giác được cảm xúc vỡ toang mà kích động của nguyên chủ, không chút nghĩ ngợi liền đột nhiên đứng lên, xấu hổ và giận dữ nói "Các ngươi nhục nhã ta như vậy, ta nào còn mặt mũi mà gặp người!"

Nói xong, liền kéo một chân nữa què, xoay người tựa hồ muốn lao vào cây cột bên cạnh tìm chết, kỳ thật là đã tính tốt góc độ, trực tiếp đụng vào người phía sau vừa đi vào.

Sau đó, hắn nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, lộ ra một đôi mắt phiếm chút ướt át.

Ánh mắt xanh thẳm, thủy quang dao động, ánh mắt thanh triệt tựa như mặt hồ liễm diễm lộng lẫy dương quang, đẹp đến rung động lòng người.

"Liên Chỉ.."

Phó Quân Lê đỡ thiếu niên trước mặt, trong mắt có cái gì chợt lóe qua, miệng lưỡi khẽ nhúc nhích, nhẹ nỉ non ra một cái tên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang