Cố Bạch cũng không cho rằng mình là người tốt, bởi vì người tốt sống không trường mệnh.
Nhưng ít ra, cậu cảm thấy bản thân là người biết giới hạn.
Cậu không phải chưa từng cho Nam Lê Thần cơ hội, Lục Dung Khanh cũng đã cho hắn cơ hội, vừa rồi rất nhiều lần cậu muốn trực tiếp hành động, lại đều bị tàn lưu cảm xúc trong ngực của nguyên chủ ảnh hưởng.
Lục Dung Khanh oán hận Nam Lê Thần thương tổn cậu ta, nhưng cậu ta trước sau vẫn yêu Nam Lê Thần.
Nếu Nam Lê Thần lựa chọn từ bỏ, chỉ sợ Lục Dung Khanh cũng sẽ hủy bỏ tâm nguyện của chính mình là trả thù Nam Lê Thần.
Chính là Nam Lê Thần không có, ở thời điểm cậu nói ra sẽ nguyện ý vì hắn trả giá hết thảy, Nam Lê Thần đều không có lựa chọn buông tha Lục Dung Khanh.
Cậu không rõ, Lục Dung Khanh là thật sự có thể vì hắn làm rất nhiều chuyện, Ngô Trân Trân có thể giúp cha hắn tìm thận, Lục Dung Khanh cũng có thể, nhưng là hắn lại xem không rõ.
Nói trắng ra là, hắn không tin Lục Dung Khanh, hắn không muốn đi đánh cược, hắn tình nguyện lựa chọn hủy diệt Lục Dung Khanh cái phương pháp càng thêm ổn thỏa này..
Nhặt lên ba lô từ trên mặt đất, mở ra khóa kéo, lấy ra bao tay bên trong trước đó đã chuẩn bị tốt đeo lên, trước đem dấu vết chính mình bên trong phòng vẽ tranh lưu lại rửa sạch sẽ, sau đó đem Nam Lê Thần kéo tới phòng ngủ.
Lại đi xuống lầu kiểm tra lại một lần, sau khi xác định trừ bỏ Nam Lê Thần không có tung tích của những người khác, Cố Bạch mới từ trong ba lô lấy ra một gói thuốc phiện đủ để đưa Nam Lê Thần vào ngục giấu ở biệt thự, chuẩn bị rời đi.
Những thứ này không chỉ là nhằm vào Nam Lê Thần, càng là vì đối phó với người phía sau hắn Ngô Trân Trân, chỉ cần Ngô Trân Trân không ngã đài, dù có chết một Nam Lê Thần, cũng sẽ còn một Nam Lê Thần khác nữa.
Huống chi cậu không có thời gian.
Dựa theo cốt truyện phát triển, ngày mai Ngô Trân Trân sẽ tìm người đem Lục Dung Khanh ném đến một buổi party có tính tư mật với ý đồ làm người chơi đến tàn, sau đó chịu không nổi mà tự sát.
Nói cách khác, ngày mai là kỳ hạn cuối cùng để cậu hoàn thành nhiệm vụ, sau ngày mai nếu Ngô Trân Trân còn hoàn hảo, như vậy cậu nhất định phải chết, nhiệm vụ thất bại, linh hồn cậu sẽ vĩnh viễn biến mất..
Nhưng cậu không thể chủ động ra mặt đem Ngô Trân Trân bắt đi được, trả thù Nam Lê Thần cũng không phải chỉ đơn giản là đem hắn tống vào ngục giam như vậy.
Lục Dung Khanh cũng không phải muốn Nam Lê Thần chết, nguyên chủ còn có một cái yêu cầu chính là, làm Nam Lê Thần vĩnh viễn nhớ kỹ cậu ta!
Bởi vậy, tuyệt đối không thể làm Nam Lê Thần biết thiếu niên đơn thuần trong lòng hắn kỳ thật căn bản cũng không có thuần lương như hắn tưởng tượng được..
Không thể không nói, nhiệm vụ này của Lục Dung Khanh nhìn như đơn giản, nhưng thực tế cũng không dễ dàng, nguyện vọng của cậu ta cứ một vòng lại một vòng, không biết hoàn thành nhiệm vụ này xong có hay không thêm vào chút khen thưởng?
Lắc đầu, trước đem tạp niệm này đó áp xuống đi, chuẩn bị tiếp tục kế hoạch.
Đi ra biệt thự, Cố Bạch đang chuẩn bị lấy ra di động báo nguy, lại cảm giác sau lưng tựa hồ có người tiếp cận, cậu cảnh giác quay đầu lại, tức khắc thấy một hình bóng quen thuộc.
"Anh!"
Cố Bạch mở to hai mắt nhìn, thiên a, Nhiếp Kình Thương như thế nào sẽ tìm được nơi này a?
"Em vừa rồi ở bên trong làm cái gì.."
Nhiếp Kình Thương thân ảnh cao lớn đứng ở phía sau cậu, đầy mặt hắc khí từ kẽ răng bài trừ ra một câu.
Ở thời điểm ngồi trên phi cơ trở về, tràn đẩy đầu óc y là những hình ảnh kim sắc, không ngừng hiện lên các đoạn ngắn nhỏ nhặt.
Không phải đĩnh kiều mông nhỏ của thiếu niên bị người chà đạp, thì chính là môi đỏ mê người bị người khinh bạc, sau đó lại là.. Tóm lại đều không phải thứ gì tốt.
Xuống máy bay lại nghe người phía dưới hội báo 'tiểu thiếu gia cùng người đàn ông kia đi vào biệt thự vùng ngoại thành' tức khắc cả người như dã thú phẫn nộ muốn nổ tung.
Lúc trước nói cái gì nhất định sẽ ngoan ngoãn đúng hạn về nhà, hối cải để làm người mới, tuyệt không xằng bậy, hảo a, này đều chạy đến nhà người ta đến tối muộn rồi!
Toàn bộ những hình ảnh trong đầu biến thành thiếu niên thẹn thùng nằm ở dưới thân nam nhân khác rên rỉ thanh âm ở bên tai ầm ầm vang lên, y trực tiếp bỏ rơi bí thư trợ lực liền đua xe tới chỗ này.
Sau đó..
Y liền nhìn đến Cố Bạch miêu eo nhỏ, phảng phất giống như làm tiểu tặc từ đại môn biệt thự đi ra, hơn nữa thời điểm xoay người, khóe miệng còn mang theo một chút màu trắng.. Vừa rồi không lau khô vết sữa nha.
Đương nhiên, y cũng không biết đó là sữa tươi, đầy đầu óc tư tưởng kim sắc của y nháy mắt liền hiểu sai.
Màu trắng màu trắng màu trắng màu trắng màu trắng màu trắng màu trắng chính là thứ gì!
"Lục Dung Khanh! Em là một ngày không cho tôi tìm chuyện em liền không được thoải mái có phải không? Mới vừa đi một tên Phó Tử Hiên, liền tới một cái dã nam nhân, thật là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời!"
Nhiếp Kình Thương phẫn nộ quả thực không thể khống chế chính mình, đôi mắt nhìn chằm chằm khóe miệng Cố Bạch như ma trơi.
Dã nam nhân? Nói như thế nào lại giống như cùng chính mình yêu đương vụng trộm vậy nha?
Cố Bạch phản ứng lại sắc mặt hơi đốn, không biết y vì cái gì phát hỏa lớn như vậy, nhưng suy xét đến đối phương là đùi vàng của mình, phản bác lại không tốt lắm, chỉ phải trấn an nói.
"Ca, anh nghe em giải thích.."
"Giải thích? Ăn vụng cũng không biết chùi mép, còn giải thích cái gì?" Biểu tình của Nhiếp Kình Thương bây giờ liền cùng nam nhân đội nón xanh giống nhau.
"..."
Cố Bạch không nói chuyện, nhìn chằm chằm Nhiếp Kình Thương có chút không thể hiểu được, cái gì ăn vụng cũng không biết chùi mép, cậu ăn vụng cái gì.. Nghĩ, cậu không hề hay biết mà liếm môi một chút.
Tức khắc, Nhiếp Kình Thương lửa giận cháy đến càng thêm tràn đầy.
Còn liếm? Làm trò trước mặt y còn liếm cái thứ màu trắng kia! Gia hỏa này lại là cơ khát như vậy?
Mắt thấy sắc mặt Nhiếp Kình Thương càng ngày càng đen, Cố Bạch cảm thấy càng không thể hiểu được, nhìn xem đồng hồ trên cổ tay, thời gian không còn nhiều lắm, cậu hôm nay nhưng không có công phu cùng đùi vàng nháo chuyện.
Nghĩ như vậy, Cố Bạch có chút sốt ruột nói "Ca, em bây giờ còn có việc, có chuyện gì chờ ngày mai trở về lại nói.."
Những lời này cậu còn chưa nói xong, cánh tay đã bị người một phen chế trụ, tiếp theo còn chưa kịp vung ra, cả người bị lực đạo trên cổ tay khống chế, trực tiếp bị Nhiếp Kình Thương kéo đến trước mặt.
"Ca, anh làm gì? Buông em ra!"
Tuy rằng chung quanh không có ai, nhưng bên cạnh còn có hai cái biệt thự, đêm hôm khuya khoắt thanh âm lớn sẽ khiến cho người chú ý, Cố Bạch không dám lớn tiếng ồn ào, chỉ có thể một bên bị lôi kéo đi một bên quát khẽ.
"Hiện tại cùng tôi về nhà!"
Nhiếp Kình Thương mặt đen thui, không quan tâm mà túm lấy cậu, một đường lôi kéo xông thẳng đến xe việt dã ở ven đường, chuẩn bị đem cậu mang về.
Cố Bạch nghe vậy sắc mặt thay đổi, hiện tại hồi cái gì gia a, cậu còn có chuyện chưa có làm xong đâu, lại trì hoãn không hoàn thành nhiệm vụ ngay cả cái mạng nhỏ này cũng khó mà giữ a!
Nghĩ như vậy, Cố Bạch cũng bất chấp làm đùi vàng sinh khí, sử dụng sức lực lớn giãy giụa thoát ra.
Nhưng là còn chưa giãy giụa được vài cái, cậu liền cảm thấy thân mình nhẹ bỗng đi, Nhiếp Kình Thương thế nhưng trực tiếp đem cậu khiêng lên bả vai!
"Bang!" Còn đánh một chút vào mông cậu!
Như thế nào cũng không nghĩ tới Nhiếp Kình Thương lại cường thế như vậy, ngày chết sắp tới, còn bị đánh mông, tốt xấu gì bản thân cậu cũng là một đại nam nhân, Cố Bạch rốt cuộc có chút bực bội, cũng không mang nổi cái mặt nạ ngoan ngoãn này nữa.
"Nhiếp Kình Thương! Anh con mẹ nó để lão tử xuống! Tôi thực sự có việc cần làm! Chuyện rất trọng yếu!"
Đều nhanh mà chết đến trước mắt rồi, đùi vàng cũng không muốn cho mặt mũi!
"Không bỏ!" Tay đặt sẵn ở eo mông cậu nam nhân hung tợn mà reo lên "Có quỷ Tôi mới lại muốn tin tưởng em!"
Y hôm nay cần thiết mà hảo hảo giáo huấn gia hỏa này, nếu không tương lai y như thế nào cấp dì Lục cái công đạo?
Đầu tiên là Phó Tử Hiên, hiện tại lại là một dã nam nhân, huống chi y lần này tra được tư liệu, tên kia gọi là Nam Lê Thần thế nhưng không hề sạch sẽ, gia hỏa này thật là nam nhân gì cũng dám chạm vào!
Càng nghĩ càng giận, đem thiếu niên đang không ngừng vặn vẹo cùng con giun giống nhau nhét vào trong xe, Nhiếp Kình Thương hành động nhanh chóng mà mở cửa ra, lên xe, khóa cửa lại.
Nghe được thanh âm khởi động của động cơ, Cố Bạch gấp đến độ đầu mau mà phát hỏa.
"Dừng xe dừng xe! Thả tôi xuống! Anh cái người này bệnh tâm thần! Hỗn đản!"
Nghĩ đến chuyện không hoàn thành nhiệm vụ sẽ phải chết, Cố Bạch rốt cuộc bình tĩnh không nổi nữa tức giận mắng lên, thời khắc mấu chốt như vậy, nam nhân này thế nhưng lại biến thân thành Trình Giảo Kim chặn đường, thật là khiến cậu tức chết mà.
Từ nhỏ đến lớn Nhiếp Kình Thương còn chưa có bị người mắng qua, mà giờ phút này hướng y phát hỏa rống giận lại là Cố Bạch, tức khắc sắc mặt y càng ngày càng đen, y bỗng nhiên hung hăng mà dẫm xuống chân ga, đem hỏa khí phát tiết lên chiếc xe.
Xe chạy với tốc độ nhanh làm Cố Bạch kêu lên sợ hãi "A, uy, Nhiếp Kình Thương, anh làm gì? Dừng xe dừng xe.."
Xe việt dã màu đen ở trên đường chạy như bay, cảnh tượng trước mắt Cố Bạch lùi lại phía sau quá nhanh làm đôi mắt cậu đều hoa lên.
Kích thích quá độ làm cậu chỉ có thể chặt chẽ mà bắt lấy tay vịn trên xe hướng Nhiếp Kình Thương hô to.
"Nhiếp Kình Thương, anh dừng xe lại cho lão tử! Nếu không dừng xe lão tử trực tiếp nhảy xuống cho anh xem!"
Dứt lời, nam nhân đang lúc đua xe đôi liền mắt đỏ lên, rốt cuộc cũng đem xe dừng ngay ở ven đường, sau đó lúc Cố Bạch còn chưa có phản ứng được, liền bị lôi ra xe.
"Anh làm gì? Điên rồi a!"
Rốt cuộc có thể thở dốc, Cố Bạch hung hăng tránh khỏi tay Nhiếp Kình Thương, một phen đẩy y ra rống lên.
Lực đạo của cậu không nhỏ, một chút cũng không giống thiếu niên tay trói gà không chặt, Nhiếp Kình Thương ngây ra một lúc, thân thể lùi lại vài bước.
Nhưng là thực mau, y phục hồi lại tinh thần, liền hùng hổ dán lên tới, mạnh mẽ mà bắt lấy vòng eo Cố Bạch.
"Ngô.."
Cố Bạch kêu lên một tiếng, thân thể thật mạnh bị áp ở đằng trước xe, phần eo bị đụng vào, tức khắc một trận tê mỏi, mất đi sức lực phản kháng.
Đồng thời, Nhiếp Kình Thương không chút do dự nóng cháy mà hôn thật mạnh xuống, y cúi đầu cắn lấy đôi môi Cố Bạch, đầu lưỡi hữu lực cạy ra khớp hàm Cố Bạch liền bắt đầu ngang nhiên càn quét.
"..."
Cố Bạch hoảng sợ mở to hai mắt nhìn.
* * *
Càm ơn mọi người đã quan tâm cùng chia sẻ cho tác phẩm! Đa tạ!
Hết chương 12.
Nhưng ít ra, cậu cảm thấy bản thân là người biết giới hạn.
Cậu không phải chưa từng cho Nam Lê Thần cơ hội, Lục Dung Khanh cũng đã cho hắn cơ hội, vừa rồi rất nhiều lần cậu muốn trực tiếp hành động, lại đều bị tàn lưu cảm xúc trong ngực của nguyên chủ ảnh hưởng.
Lục Dung Khanh oán hận Nam Lê Thần thương tổn cậu ta, nhưng cậu ta trước sau vẫn yêu Nam Lê Thần.
Nếu Nam Lê Thần lựa chọn từ bỏ, chỉ sợ Lục Dung Khanh cũng sẽ hủy bỏ tâm nguyện của chính mình là trả thù Nam Lê Thần.
Chính là Nam Lê Thần không có, ở thời điểm cậu nói ra sẽ nguyện ý vì hắn trả giá hết thảy, Nam Lê Thần đều không có lựa chọn buông tha Lục Dung Khanh.
Cậu không rõ, Lục Dung Khanh là thật sự có thể vì hắn làm rất nhiều chuyện, Ngô Trân Trân có thể giúp cha hắn tìm thận, Lục Dung Khanh cũng có thể, nhưng là hắn lại xem không rõ.
Nói trắng ra là, hắn không tin Lục Dung Khanh, hắn không muốn đi đánh cược, hắn tình nguyện lựa chọn hủy diệt Lục Dung Khanh cái phương pháp càng thêm ổn thỏa này..
Nhặt lên ba lô từ trên mặt đất, mở ra khóa kéo, lấy ra bao tay bên trong trước đó đã chuẩn bị tốt đeo lên, trước đem dấu vết chính mình bên trong phòng vẽ tranh lưu lại rửa sạch sẽ, sau đó đem Nam Lê Thần kéo tới phòng ngủ.
Lại đi xuống lầu kiểm tra lại một lần, sau khi xác định trừ bỏ Nam Lê Thần không có tung tích của những người khác, Cố Bạch mới từ trong ba lô lấy ra một gói thuốc phiện đủ để đưa Nam Lê Thần vào ngục giấu ở biệt thự, chuẩn bị rời đi.
Những thứ này không chỉ là nhằm vào Nam Lê Thần, càng là vì đối phó với người phía sau hắn Ngô Trân Trân, chỉ cần Ngô Trân Trân không ngã đài, dù có chết một Nam Lê Thần, cũng sẽ còn một Nam Lê Thần khác nữa.
Huống chi cậu không có thời gian.
Dựa theo cốt truyện phát triển, ngày mai Ngô Trân Trân sẽ tìm người đem Lục Dung Khanh ném đến một buổi party có tính tư mật với ý đồ làm người chơi đến tàn, sau đó chịu không nổi mà tự sát.
Nói cách khác, ngày mai là kỳ hạn cuối cùng để cậu hoàn thành nhiệm vụ, sau ngày mai nếu Ngô Trân Trân còn hoàn hảo, như vậy cậu nhất định phải chết, nhiệm vụ thất bại, linh hồn cậu sẽ vĩnh viễn biến mất..
Nhưng cậu không thể chủ động ra mặt đem Ngô Trân Trân bắt đi được, trả thù Nam Lê Thần cũng không phải chỉ đơn giản là đem hắn tống vào ngục giam như vậy.
Lục Dung Khanh cũng không phải muốn Nam Lê Thần chết, nguyên chủ còn có một cái yêu cầu chính là, làm Nam Lê Thần vĩnh viễn nhớ kỹ cậu ta!
Bởi vậy, tuyệt đối không thể làm Nam Lê Thần biết thiếu niên đơn thuần trong lòng hắn kỳ thật căn bản cũng không có thuần lương như hắn tưởng tượng được..
Không thể không nói, nhiệm vụ này của Lục Dung Khanh nhìn như đơn giản, nhưng thực tế cũng không dễ dàng, nguyện vọng của cậu ta cứ một vòng lại một vòng, không biết hoàn thành nhiệm vụ này xong có hay không thêm vào chút khen thưởng?
Lắc đầu, trước đem tạp niệm này đó áp xuống đi, chuẩn bị tiếp tục kế hoạch.
Đi ra biệt thự, Cố Bạch đang chuẩn bị lấy ra di động báo nguy, lại cảm giác sau lưng tựa hồ có người tiếp cận, cậu cảnh giác quay đầu lại, tức khắc thấy một hình bóng quen thuộc.
"Anh!"
Cố Bạch mở to hai mắt nhìn, thiên a, Nhiếp Kình Thương như thế nào sẽ tìm được nơi này a?
"Em vừa rồi ở bên trong làm cái gì.."
Nhiếp Kình Thương thân ảnh cao lớn đứng ở phía sau cậu, đầy mặt hắc khí từ kẽ răng bài trừ ra một câu.
Ở thời điểm ngồi trên phi cơ trở về, tràn đẩy đầu óc y là những hình ảnh kim sắc, không ngừng hiện lên các đoạn ngắn nhỏ nhặt.
Không phải đĩnh kiều mông nhỏ của thiếu niên bị người chà đạp, thì chính là môi đỏ mê người bị người khinh bạc, sau đó lại là.. Tóm lại đều không phải thứ gì tốt.
Xuống máy bay lại nghe người phía dưới hội báo 'tiểu thiếu gia cùng người đàn ông kia đi vào biệt thự vùng ngoại thành' tức khắc cả người như dã thú phẫn nộ muốn nổ tung.
Lúc trước nói cái gì nhất định sẽ ngoan ngoãn đúng hạn về nhà, hối cải để làm người mới, tuyệt không xằng bậy, hảo a, này đều chạy đến nhà người ta đến tối muộn rồi!
Toàn bộ những hình ảnh trong đầu biến thành thiếu niên thẹn thùng nằm ở dưới thân nam nhân khác rên rỉ thanh âm ở bên tai ầm ầm vang lên, y trực tiếp bỏ rơi bí thư trợ lực liền đua xe tới chỗ này.
Sau đó..
Y liền nhìn đến Cố Bạch miêu eo nhỏ, phảng phất giống như làm tiểu tặc từ đại môn biệt thự đi ra, hơn nữa thời điểm xoay người, khóe miệng còn mang theo một chút màu trắng.. Vừa rồi không lau khô vết sữa nha.
Đương nhiên, y cũng không biết đó là sữa tươi, đầy đầu óc tư tưởng kim sắc của y nháy mắt liền hiểu sai.
Màu trắng màu trắng màu trắng màu trắng màu trắng màu trắng màu trắng chính là thứ gì!
"Lục Dung Khanh! Em là một ngày không cho tôi tìm chuyện em liền không được thoải mái có phải không? Mới vừa đi một tên Phó Tử Hiên, liền tới một cái dã nam nhân, thật là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời!"
Nhiếp Kình Thương phẫn nộ quả thực không thể khống chế chính mình, đôi mắt nhìn chằm chằm khóe miệng Cố Bạch như ma trơi.
Dã nam nhân? Nói như thế nào lại giống như cùng chính mình yêu đương vụng trộm vậy nha?
Cố Bạch phản ứng lại sắc mặt hơi đốn, không biết y vì cái gì phát hỏa lớn như vậy, nhưng suy xét đến đối phương là đùi vàng của mình, phản bác lại không tốt lắm, chỉ phải trấn an nói.
"Ca, anh nghe em giải thích.."
"Giải thích? Ăn vụng cũng không biết chùi mép, còn giải thích cái gì?" Biểu tình của Nhiếp Kình Thương bây giờ liền cùng nam nhân đội nón xanh giống nhau.
"..."
Cố Bạch không nói chuyện, nhìn chằm chằm Nhiếp Kình Thương có chút không thể hiểu được, cái gì ăn vụng cũng không biết chùi mép, cậu ăn vụng cái gì.. Nghĩ, cậu không hề hay biết mà liếm môi một chút.
Tức khắc, Nhiếp Kình Thương lửa giận cháy đến càng thêm tràn đầy.
Còn liếm? Làm trò trước mặt y còn liếm cái thứ màu trắng kia! Gia hỏa này lại là cơ khát như vậy?
Mắt thấy sắc mặt Nhiếp Kình Thương càng ngày càng đen, Cố Bạch cảm thấy càng không thể hiểu được, nhìn xem đồng hồ trên cổ tay, thời gian không còn nhiều lắm, cậu hôm nay nhưng không có công phu cùng đùi vàng nháo chuyện.
Nghĩ như vậy, Cố Bạch có chút sốt ruột nói "Ca, em bây giờ còn có việc, có chuyện gì chờ ngày mai trở về lại nói.."
Những lời này cậu còn chưa nói xong, cánh tay đã bị người một phen chế trụ, tiếp theo còn chưa kịp vung ra, cả người bị lực đạo trên cổ tay khống chế, trực tiếp bị Nhiếp Kình Thương kéo đến trước mặt.
"Ca, anh làm gì? Buông em ra!"
Tuy rằng chung quanh không có ai, nhưng bên cạnh còn có hai cái biệt thự, đêm hôm khuya khoắt thanh âm lớn sẽ khiến cho người chú ý, Cố Bạch không dám lớn tiếng ồn ào, chỉ có thể một bên bị lôi kéo đi một bên quát khẽ.
"Hiện tại cùng tôi về nhà!"
Nhiếp Kình Thương mặt đen thui, không quan tâm mà túm lấy cậu, một đường lôi kéo xông thẳng đến xe việt dã ở ven đường, chuẩn bị đem cậu mang về.
Cố Bạch nghe vậy sắc mặt thay đổi, hiện tại hồi cái gì gia a, cậu còn có chuyện chưa có làm xong đâu, lại trì hoãn không hoàn thành nhiệm vụ ngay cả cái mạng nhỏ này cũng khó mà giữ a!
Nghĩ như vậy, Cố Bạch cũng bất chấp làm đùi vàng sinh khí, sử dụng sức lực lớn giãy giụa thoát ra.
Nhưng là còn chưa giãy giụa được vài cái, cậu liền cảm thấy thân mình nhẹ bỗng đi, Nhiếp Kình Thương thế nhưng trực tiếp đem cậu khiêng lên bả vai!
"Bang!" Còn đánh một chút vào mông cậu!
Như thế nào cũng không nghĩ tới Nhiếp Kình Thương lại cường thế như vậy, ngày chết sắp tới, còn bị đánh mông, tốt xấu gì bản thân cậu cũng là một đại nam nhân, Cố Bạch rốt cuộc có chút bực bội, cũng không mang nổi cái mặt nạ ngoan ngoãn này nữa.
"Nhiếp Kình Thương! Anh con mẹ nó để lão tử xuống! Tôi thực sự có việc cần làm! Chuyện rất trọng yếu!"
Đều nhanh mà chết đến trước mắt rồi, đùi vàng cũng không muốn cho mặt mũi!
"Không bỏ!" Tay đặt sẵn ở eo mông cậu nam nhân hung tợn mà reo lên "Có quỷ Tôi mới lại muốn tin tưởng em!"
Y hôm nay cần thiết mà hảo hảo giáo huấn gia hỏa này, nếu không tương lai y như thế nào cấp dì Lục cái công đạo?
Đầu tiên là Phó Tử Hiên, hiện tại lại là một dã nam nhân, huống chi y lần này tra được tư liệu, tên kia gọi là Nam Lê Thần thế nhưng không hề sạch sẽ, gia hỏa này thật là nam nhân gì cũng dám chạm vào!
Càng nghĩ càng giận, đem thiếu niên đang không ngừng vặn vẹo cùng con giun giống nhau nhét vào trong xe, Nhiếp Kình Thương hành động nhanh chóng mà mở cửa ra, lên xe, khóa cửa lại.
Nghe được thanh âm khởi động của động cơ, Cố Bạch gấp đến độ đầu mau mà phát hỏa.
"Dừng xe dừng xe! Thả tôi xuống! Anh cái người này bệnh tâm thần! Hỗn đản!"
Nghĩ đến chuyện không hoàn thành nhiệm vụ sẽ phải chết, Cố Bạch rốt cuộc bình tĩnh không nổi nữa tức giận mắng lên, thời khắc mấu chốt như vậy, nam nhân này thế nhưng lại biến thân thành Trình Giảo Kim chặn đường, thật là khiến cậu tức chết mà.
Từ nhỏ đến lớn Nhiếp Kình Thương còn chưa có bị người mắng qua, mà giờ phút này hướng y phát hỏa rống giận lại là Cố Bạch, tức khắc sắc mặt y càng ngày càng đen, y bỗng nhiên hung hăng mà dẫm xuống chân ga, đem hỏa khí phát tiết lên chiếc xe.
Xe chạy với tốc độ nhanh làm Cố Bạch kêu lên sợ hãi "A, uy, Nhiếp Kình Thương, anh làm gì? Dừng xe dừng xe.."
Xe việt dã màu đen ở trên đường chạy như bay, cảnh tượng trước mắt Cố Bạch lùi lại phía sau quá nhanh làm đôi mắt cậu đều hoa lên.
Kích thích quá độ làm cậu chỉ có thể chặt chẽ mà bắt lấy tay vịn trên xe hướng Nhiếp Kình Thương hô to.
"Nhiếp Kình Thương, anh dừng xe lại cho lão tử! Nếu không dừng xe lão tử trực tiếp nhảy xuống cho anh xem!"
Dứt lời, nam nhân đang lúc đua xe đôi liền mắt đỏ lên, rốt cuộc cũng đem xe dừng ngay ở ven đường, sau đó lúc Cố Bạch còn chưa có phản ứng được, liền bị lôi ra xe.
"Anh làm gì? Điên rồi a!"
Rốt cuộc có thể thở dốc, Cố Bạch hung hăng tránh khỏi tay Nhiếp Kình Thương, một phen đẩy y ra rống lên.
Lực đạo của cậu không nhỏ, một chút cũng không giống thiếu niên tay trói gà không chặt, Nhiếp Kình Thương ngây ra một lúc, thân thể lùi lại vài bước.
Nhưng là thực mau, y phục hồi lại tinh thần, liền hùng hổ dán lên tới, mạnh mẽ mà bắt lấy vòng eo Cố Bạch.
"Ngô.."
Cố Bạch kêu lên một tiếng, thân thể thật mạnh bị áp ở đằng trước xe, phần eo bị đụng vào, tức khắc một trận tê mỏi, mất đi sức lực phản kháng.
Đồng thời, Nhiếp Kình Thương không chút do dự nóng cháy mà hôn thật mạnh xuống, y cúi đầu cắn lấy đôi môi Cố Bạch, đầu lưỡi hữu lực cạy ra khớp hàm Cố Bạch liền bắt đầu ngang nhiên càn quét.
"..."
Cố Bạch hoảng sợ mở to hai mắt nhìn.
* * *
Càm ơn mọi người đã quan tâm cùng chia sẻ cho tác phẩm! Đa tạ!
Hết chương 12.