Căn nhà được sắp xếp dựa theo màu sắc phổ biến của thời đại này, tủ quần áo màu đỏ sậm, trên chiếc giường gỗ thô có chăn đệm màu đỏ thẫm, trong nhà chính có một chiếc bàn thờ, ở nơi hẻo lánh thì có những món đồ xa xỉ đối với thời đại này như một chiếc TV có màu, còn có quạt điện cùng máy giặt.
Lâm Thiển Thu: “...” Có chút đồng tình khó hiểu với túi tiền của nam chính thì phải làm sao bây giờ, người phụ nữ tiêu hoang này cũng quá biết cách tiêu tiền rồi.
Lâm Thiển Thu lắc lắc đầu, uống hết ngụm này đến ngụm khác nước trong không gian, đợi cơ thể thải độc lần nữa thì cô lại lắc mình vào trong không gian xem xét.
Trong không gian có đồ do Lâm Thiển Thu mua thêm vào thời mạt thế, bên trong có không ít món đồ công nghệ cao, chỉ là vào thời mạt thế thiếu năng lượng cho nên chúng cũng đã thành phế phẩm.
Chiếc ngọc bội không gian là bí mật lớn nhất của Lâm Thiển Thu, cũng là thứ do cô đánh bậy đánh bạ rồi phát hiện, sau khi nhỏ máu nhận chủ thì cô chỉ coi nó là nơi dự trữ đồ, nước ở không gian cũng có thể chữa khỏi những bệnh tiềm ẩn, càng có thể giúp làn da dễ dịu, được bảo dưỡng ở trạng thái tốt nhất.
Nhưng bây giờ, bởi vì đeo ngọc bội cho nên phạm vi không gian trong nhà cô từ mấy cây số đã bị thu nhỏ lại còn mấy trăm mét, có rất nhiều vật tư đều ẩn ở trong không gian, đây là vì không đủ linh khí cho nên chỉ có thể đợi sau này khi cô có cơ hội lấy thêm linh khí ngọc thạch, dị năng thực vật thì sẽ mở khóa thêm không gian khác.
Sau khi ở trong phòng tắm rửa lại, Lâm Thiển Thu mới lưu luyến không rời ra khỏi nhà mình ra bên ngoài, nhìn chiếc chăn mà phiền lòng, nhưng cô vẫn không nhịn được mà sắp xếp lại nơi này một lần, dù sao thì cô vẫn còn đồ chưa dùng đến trong không gian cho nên muốn đổi đồ trong một căn phòng khác cũng không phải chuyện lớn.
Đợi đến khi cô thu dọn xong thì đã tối, cô lười nấu cơm tối cho nên lấy chút trái cây trong không gian ra để lót dạ, sau đó cứ như vậy mà ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, tình trạng cơ thể của Lâm Thiển Thu đã tốt lên không ít, dị năng thực vật chỉ khôi phục thành dáng vẻ ban đầu, nhưng ở thời đại hòa bình này thì cô cũng không vội vàng khôi phục.
Bởi vì hôm nay còn phải diễn một vở kịch lớn cho nên Lâm Thiển Thu không chuẩn bị cho bản thân xinh đẹp động lòng người mà cố gắng ăn mặc thật dịu dàng để khiến mọi người đồng tình với kẻ yếu, không thì làm sao đóa hoa trắng nhỏ có thể khiến người ta yêu thích?
Cô chuẩn bị kỹ càng, sau đó chờ Tôn Văn Minh đến.
Cũng đúng lúc này Hạ Phong cũng vừa xuống xe lửa, Bạch Vũ Hà đến đón anh đang đứng ở bên ngoài cố gắng vẫy tay, Hạ Phong mặc bộ quân phục thường ngày nâng lên mũ lên nhìn đi qua.
Người đàn ông có mày kiếm mắt sáng, môi mỏng hơi nhếch, gương mặt có góc cạnh rõ ràng, thân hình cao ráo, chân dài cho nên lúc đi đường rất có khí thế, hoàn toàn không bỏ sót chút lạnh lùng nào của quân nhân.
"Thiển Thu đâu rồi?" Người đàn ông vừa đến thì đã trực tiếp hỏi.
Lâm Thiển Thu: “...” Có chút đồng tình khó hiểu với túi tiền của nam chính thì phải làm sao bây giờ, người phụ nữ tiêu hoang này cũng quá biết cách tiêu tiền rồi.
Lâm Thiển Thu lắc lắc đầu, uống hết ngụm này đến ngụm khác nước trong không gian, đợi cơ thể thải độc lần nữa thì cô lại lắc mình vào trong không gian xem xét.
Trong không gian có đồ do Lâm Thiển Thu mua thêm vào thời mạt thế, bên trong có không ít món đồ công nghệ cao, chỉ là vào thời mạt thế thiếu năng lượng cho nên chúng cũng đã thành phế phẩm.
Chiếc ngọc bội không gian là bí mật lớn nhất của Lâm Thiển Thu, cũng là thứ do cô đánh bậy đánh bạ rồi phát hiện, sau khi nhỏ máu nhận chủ thì cô chỉ coi nó là nơi dự trữ đồ, nước ở không gian cũng có thể chữa khỏi những bệnh tiềm ẩn, càng có thể giúp làn da dễ dịu, được bảo dưỡng ở trạng thái tốt nhất.
Nhưng bây giờ, bởi vì đeo ngọc bội cho nên phạm vi không gian trong nhà cô từ mấy cây số đã bị thu nhỏ lại còn mấy trăm mét, có rất nhiều vật tư đều ẩn ở trong không gian, đây là vì không đủ linh khí cho nên chỉ có thể đợi sau này khi cô có cơ hội lấy thêm linh khí ngọc thạch, dị năng thực vật thì sẽ mở khóa thêm không gian khác.
Sau khi ở trong phòng tắm rửa lại, Lâm Thiển Thu mới lưu luyến không rời ra khỏi nhà mình ra bên ngoài, nhìn chiếc chăn mà phiền lòng, nhưng cô vẫn không nhịn được mà sắp xếp lại nơi này một lần, dù sao thì cô vẫn còn đồ chưa dùng đến trong không gian cho nên muốn đổi đồ trong một căn phòng khác cũng không phải chuyện lớn.
Đợi đến khi cô thu dọn xong thì đã tối, cô lười nấu cơm tối cho nên lấy chút trái cây trong không gian ra để lót dạ, sau đó cứ như vậy mà ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, tình trạng cơ thể của Lâm Thiển Thu đã tốt lên không ít, dị năng thực vật chỉ khôi phục thành dáng vẻ ban đầu, nhưng ở thời đại hòa bình này thì cô cũng không vội vàng khôi phục.
Bởi vì hôm nay còn phải diễn một vở kịch lớn cho nên Lâm Thiển Thu không chuẩn bị cho bản thân xinh đẹp động lòng người mà cố gắng ăn mặc thật dịu dàng để khiến mọi người đồng tình với kẻ yếu, không thì làm sao đóa hoa trắng nhỏ có thể khiến người ta yêu thích?
Cô chuẩn bị kỹ càng, sau đó chờ Tôn Văn Minh đến.
Cũng đúng lúc này Hạ Phong cũng vừa xuống xe lửa, Bạch Vũ Hà đến đón anh đang đứng ở bên ngoài cố gắng vẫy tay, Hạ Phong mặc bộ quân phục thường ngày nâng lên mũ lên nhìn đi qua.
Người đàn ông có mày kiếm mắt sáng, môi mỏng hơi nhếch, gương mặt có góc cạnh rõ ràng, thân hình cao ráo, chân dài cho nên lúc đi đường rất có khí thế, hoàn toàn không bỏ sót chút lạnh lùng nào của quân nhân.
"Thiển Thu đâu rồi?" Người đàn ông vừa đến thì đã trực tiếp hỏi.