Lâm Thiển Thu hơi nhíu mày, mắt nhìn gương mặt nhíu mày đẹp trai của người đàn ông, ánh mắt lướt qua người anh, sau đó dừng lại ở phần cơ bụng bị dính với phần áo lót ẩm ướt khiến người ta dễ chú ý, rồi lại thản nhiên dời ánh mắt: "Không sao, em không ngại."
Dù sao Hạ Lệ Phương cũng đang nói sự thật, người đến sau như cô cũng chỉ có thể cõng đống việc mà nguyên chủ đã làm ra mà thôi, cũng không có gì đáng giận.
Hạ Phong nghiêm túc nhìn mặt cô vài giây, sau khi xác định cô thật sự không ngại thì mới nói: "Chúng ta cùng nhau về thôn một chuyến, anh cũng chỉ có vài ngày nghỉ, cho nên chiều nay muốn ngồi xe trở về."
Lâm Thiển Thu không mấy để ý, đi thì đi thôi, cô cũng chỉ muốn sống cuộc sống của mình, cũng không có gì không tốt.
"Để em ở đây một mình thì anh cũng không yên tâm, đúng lúc, quân đội chỗ đó có chia cho anh một căn nhà dành cho quân nhân, hay là lần này em đi tùy quân với anh nhé?" Hạ Phong lên tiếng dò hỏi.
Lâm Thiển Thu lơ đãng nhíu mày hai giây, cuối cùng mới giãn ra, trong con ngươi mang ý cười nhàn nhạt, nói: "Em sợ phiền anh, công việc của anh ở trong quân đội bận rộn như vậy, còn bận tâm về em, em..."
Lâm Thiển Thu nói xong thì nước mắt ùa lên, mắt ửng đỏ nhìn Hạ Phong, cuối cùng vẫn kiên cường nói: "Em có thể tự chăm sóc cho bản thân, còn có ba mẹ và chị ở đây, ngoại trừ việc không được gặp anh thì em cảm thấy rất tốt."
Hạ Phong vừa nghe vậy thì trong lòng siết chặt, mày nhíu chặt lại: "Vậy thì đi tùy quân với anh đi, nhà được sắp xếp ở bên cạnh doanh trại, anh cũng sẽ thường xuyên trở về, hơn nữa người nhà cũng đều ở bên kia, như vậy thì anh sẽ yên tâm hơn chút, để em ở đây một mình như vậy thực sự khiến anh lo lắng."
Lâm Thiển Thu nghe vậy thì cảm thấy sửng sốt, được, có phải mình đang từng diễn vở kịch này rồi không? Lúc đầu Hạ Phong còn có ý bàn bạc, nhưng hiện tại thì lại quyết định cho dù có khó khăn thì cũng phải dẫn người theo ở bên cạnh, điều này khiến cho Lâm Thiển Thu thật sự cảm thấy phức tạp trong lòng.
Không đợi Lâm Thiển Thu trả lời, Hạ Phong đã cảm thấy hai người đã có chung nhận thức về việc này cho nên lập tức đi vào nhà thu dọn đồ đạc mình mang về chuẩn bị xách trở về cho ba mình.
Mắt của Lâm Thiển Thu không còn đỏ nữa, cũng không còn nước mắt, gương mặt mỉm cười xinh đẹp, thôi bỏ đi, dù sao cũng chỉ là đổi chỗ rồi tìm lý do ly hôn mà thôi, không phải cũng có rất nhiều cặp vợ chồng ở với nhau những vẫn ly hôn đó sao?
Truyện chỉ vuontaotrenmay được đăng trên d.t.r.u.y.e.n, mọi web khác đều là ancup, vui lòng đọc ở web chính để ủng hộ người dịch
Cũng không thể uổng phí công sức đọc sách nhiều năm như vậy được, cô có kinh nghiệm.
"Buổi tối phải ở lại nhà, em xem có muốn mang theo hai bộ quần áo không, cứ để ở trong túi anh mang về là được, bây giờ em cứ thu dọn trước, anh đến cửa hàng mua chút đồ rồi chúng ta quay về." Hạ Phong nói xong thì lập tức đặt balo lên bàn rồi mở ra để lộ chút đồ và giấy chứng nhận sĩ quan.
Lâm Thiển Thu lấy giấy chứng nhận sĩ quan của chồng ra xem một chút, ừ, người thật ở bên ngoài đẹp hơn ảnh chụp không ít, cô xem xong thì lại cất vào, nghĩ nghĩ, vì để chuẩn bị tốt trước khi quay về, cô vẫn lựa chọn lấy chút trái cây trong không gian của nhà mình ra, chuẩn bị để lát nữa Hạ Phong xách trở về.
Dù sao Hạ Lệ Phương cũng đang nói sự thật, người đến sau như cô cũng chỉ có thể cõng đống việc mà nguyên chủ đã làm ra mà thôi, cũng không có gì đáng giận.
Hạ Phong nghiêm túc nhìn mặt cô vài giây, sau khi xác định cô thật sự không ngại thì mới nói: "Chúng ta cùng nhau về thôn một chuyến, anh cũng chỉ có vài ngày nghỉ, cho nên chiều nay muốn ngồi xe trở về."
Lâm Thiển Thu không mấy để ý, đi thì đi thôi, cô cũng chỉ muốn sống cuộc sống của mình, cũng không có gì không tốt.
"Để em ở đây một mình thì anh cũng không yên tâm, đúng lúc, quân đội chỗ đó có chia cho anh một căn nhà dành cho quân nhân, hay là lần này em đi tùy quân với anh nhé?" Hạ Phong lên tiếng dò hỏi.
Lâm Thiển Thu lơ đãng nhíu mày hai giây, cuối cùng mới giãn ra, trong con ngươi mang ý cười nhàn nhạt, nói: "Em sợ phiền anh, công việc của anh ở trong quân đội bận rộn như vậy, còn bận tâm về em, em..."
Lâm Thiển Thu nói xong thì nước mắt ùa lên, mắt ửng đỏ nhìn Hạ Phong, cuối cùng vẫn kiên cường nói: "Em có thể tự chăm sóc cho bản thân, còn có ba mẹ và chị ở đây, ngoại trừ việc không được gặp anh thì em cảm thấy rất tốt."
Hạ Phong vừa nghe vậy thì trong lòng siết chặt, mày nhíu chặt lại: "Vậy thì đi tùy quân với anh đi, nhà được sắp xếp ở bên cạnh doanh trại, anh cũng sẽ thường xuyên trở về, hơn nữa người nhà cũng đều ở bên kia, như vậy thì anh sẽ yên tâm hơn chút, để em ở đây một mình như vậy thực sự khiến anh lo lắng."
Lâm Thiển Thu nghe vậy thì cảm thấy sửng sốt, được, có phải mình đang từng diễn vở kịch này rồi không? Lúc đầu Hạ Phong còn có ý bàn bạc, nhưng hiện tại thì lại quyết định cho dù có khó khăn thì cũng phải dẫn người theo ở bên cạnh, điều này khiến cho Lâm Thiển Thu thật sự cảm thấy phức tạp trong lòng.
Không đợi Lâm Thiển Thu trả lời, Hạ Phong đã cảm thấy hai người đã có chung nhận thức về việc này cho nên lập tức đi vào nhà thu dọn đồ đạc mình mang về chuẩn bị xách trở về cho ba mình.
Mắt của Lâm Thiển Thu không còn đỏ nữa, cũng không còn nước mắt, gương mặt mỉm cười xinh đẹp, thôi bỏ đi, dù sao cũng chỉ là đổi chỗ rồi tìm lý do ly hôn mà thôi, không phải cũng có rất nhiều cặp vợ chồng ở với nhau những vẫn ly hôn đó sao?
Truyện chỉ vuontaotrenmay được đăng trên d.t.r.u.y.e.n, mọi web khác đều là ancup, vui lòng đọc ở web chính để ủng hộ người dịch
Cũng không thể uổng phí công sức đọc sách nhiều năm như vậy được, cô có kinh nghiệm.
"Buổi tối phải ở lại nhà, em xem có muốn mang theo hai bộ quần áo không, cứ để ở trong túi anh mang về là được, bây giờ em cứ thu dọn trước, anh đến cửa hàng mua chút đồ rồi chúng ta quay về." Hạ Phong nói xong thì lập tức đặt balo lên bàn rồi mở ra để lộ chút đồ và giấy chứng nhận sĩ quan.
Lâm Thiển Thu lấy giấy chứng nhận sĩ quan của chồng ra xem một chút, ừ, người thật ở bên ngoài đẹp hơn ảnh chụp không ít, cô xem xong thì lại cất vào, nghĩ nghĩ, vì để chuẩn bị tốt trước khi quay về, cô vẫn lựa chọn lấy chút trái cây trong không gian của nhà mình ra, chuẩn bị để lát nữa Hạ Phong xách trở về.