Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hà Kim Hoa không thích con dâu, nhưng mà lâu ngày con trai mới về nhà cho nên không phát giận ngay, cũng chỉ có thể ‘ừ’ một tiếng không nóng không lạnh, nói: "Thiển Thu, lại đây ăn cùng mấy đứa nhỏ đi, mẹ đi lấy bát cho."

Lâm Thiển Thu phản ứng kịp thời, tiến lên nắm lấy tay Trịnh Lệ Lệ cười nói: "Không cần, con không đói bụng, cho bọn nhỏ ăn đi, đi đường vất vả như vậy, hẳn là mấy đứa bé đều cảm thấy đói bụng rồi."

Hà Kim Hoa buồn bực nhìn đứa cháu gái vô cùng hoạt bát vào ngày thường đang ngoan ngoãn bị Lâm Thiển Thu giữ, nhìn rất ngoan ngoãn nghe lời, so sánh với người mẹ ruột ở bên cạnh là Hạ Lệ Phương với người ngoài một chút, điều này cũng thật kì lạ.

Hạ Kiến Quốc cầm thuốc lào được cột ở sau lưng, không có chú ý đến tình hình bên này của bọn họ mà gọi con trai mình lại, chuẩn bị hỏi về tình hình năm nay như thế nào.

Hạ Phong xách hết túi lớn túi nhỏ vào trong phòng đặt lên bàn, anh lấy hết thực phẩm dinh dưỡng dành cho ba mẹ ra.

Hạ Kiến Quốc trực tiếp ngồi xổm ở ngoài cửa cầm điếu thuốc gõ xuống mặt đất, rồi vẩy ít sợi thuốc lá ra, không lên tiếng mà hút một hơi rồi mới hỏi: "Một năm không về, con ở trong đội như thế nào?"

Hạ Phong ngồi thẳng lưng ở trên chiếc ghế kia như là một thanh dao sắp ra khỏi vỏ: "Đều vô cùng tốt."

Hạ Kiến Quốc khó chịu không lên tiếng hít vài hơi, đánh giá gương mặt con trai mình ở trong làn khói, tuổi trẻ có sức sống, lúc trước không biết có bao nhiêu bà mối muốn giật dây nhưng đầu óc bọn họ giống như bị mất trí mà chỉ nhìn chằm chằm vào Lâm Thiển Thu, sau khi cưới về thì mới nhận ra người con dâu này không được.



Nếu như ngay cả người trong thôn cũng nghe thấy những tin đồn kia, vậy thì người ở trong cuộc là Hạ Kiến Quốc, Hà Kim Hoa làm sao có thể không nghe thấy được?

"Vợ con… con nghĩ như thế nào?" Hạ Kiến Quốc nghẹn nửa ngày mới lên tiếng hỏi, ông ấy muốn nói là... bằng không thì cứ bỏ đi, ly hôn đi?

Cũng không thể để tất cả mọi người xung quanh biết mình bị đội nón xanh rồi mới ly hôn, như bây giờ cũng tốt; Dù sao thì cả hai vẫn chưa viên phòng, cũng không có ai làm chậm trễ ai, Lâm Thiển Thu muốn theo đuổi cuộc sống tự do, vậy thì cứ để cô đi là được, con trai có thể đi tìm một cô gái chất phác tốt hơn, như vậy cũng rất tốt.

Hạ Phong nghe ba mình nói như thế thì thuận thế nói: "Con cũng muốn bàn bạc với mọi người một chút, Thiển Thu còn trẻ, nếu ở cùng mọi người thì có thể sẽ không quen cho nên cô ấy ở trên trấn cũng không sao cả, nhưng mà ở trên đó lại có nhiều người xấu, nếu để một mình cô ấy ở nhà thì con cũng không yên lòng. Vừa lúc trong doanh thấy con đã kết hôn cho nên cũng đã phân cho con một căn nhà, con muốn đưa Thiển Thu đi tùy quân, cô ấy cũng đã đồng ý rồi."

Lâm Thiển Thu:... Cô đồng ý khi nào? Không phải là do anh tự quyết định sao.

Hạ Kiến Quốc:...

Hạ Kiến Quốc nhăn mày chặt đến mức có thể kẹp chết ruồi, nhưng vẫn không ngừng hút điếu thuốc kẹp ở trong tay, ông ấy có chút không hiểu những gì con trai nói, con còn muốn dẫn người phụ nữ như vậy đi theo mình sao? Không phải như vậy là đang đi làm trò cười cho người khác sao!

"Ba không đồng ý!" Hạ Kiến Quốc dùng lực đặt mạnh điếu thuốc xuống đất, thiếu chút nữa là đã làm gãy điếu thuốc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK