Hà Kim Hoa cũng ở trong phòng bếp gọi: "Lệ Phương, lại đây bưng thức ăn đi, đồ ăn đã được chuẩn bị xong rồi!"
Hạ Lệ Phương vội vàng đi ra ngoài rẽ trái vào phòng bếp, phòng bếp vẫn dùng kiểu bếp lò cũ, ngọn lửa trong bếp lò đã nhỏ lại, nước nóng ở trong nồi được dùng để lát nữa rửa bát.
Trên bếp lò có bốn đến năm món ăn, hai người dùng tay trái tay phải bưng ra bên ngoài, vừa đi ra thì đã nhìn thấy Lâm Thiển Thu đang từ từ đi đến, cô mím môi để lộ ra nụ cười ngại ngùng với bọn họ: "Con cũng tới hỗ trợ bưng thức ăn."
Hai người đối mặt với Lâm Thiển Thu, giống như đang ở trong trạng thái không biết nên nói gì, Hạ Lệ Phương nhắm mắt làm ngơ trực tiếp đi vòng qua cô vào nhà chính.
Hà Kim Hoa thấy Lâm Thiển Thu thì nói: "Vậy thì con bưng đồ lên đi, chúng ta đi ăn cơm."
Con trai còn muốn chung sống hòa thuận cùng con dâu, hai người lớn như bọn họ can thiệp vào làm gì chứ? Bọn họ chỉ không vừa lòng vì Lâm Thiển Thu không giống như người khác, hiện tại xem ra cô cũng không phải người không hiểu nhân tình, hoặc có lẽ là do trước kia Phong Tử không về cho nên cô mới hung hăng như vậy, hiện tại thì cô lại rất dễ bảo.
Lâm Thiển Thu cười cười bưng nốt số đồ ăn còn lại từ phòng bếp lên, cô còn chưa đi vào nhà chính thì đã thấy Hạ Phong đang nhìn chăm chú về phía mình, chờ cô đi ra thì mới quay đầu lại.
Thức ăn trên bàn đều được chuẩn bị giống như vào ngày tết, hay nói cách khác là có thịt cá, Lâm Thiển Thu buông mắt nhìn xuống số thịt mỡ trắng bóng ở trên bàn, chỉ cảm thấy mí mắt giật giật.
Tuy rằng sống ở mạt thế không có nhiều vật tư thậm chí còn cần tranh đoạt, nhưng mà cũng có không ít động vật biến dị, cô cũng đã ăn không ít thịt cho nên khi nhìn thấy thịt mỡ thì cô kháng cự lại theo bản năng.
Đúng là nét mặt của Lâm Thiển Thu rất ổn, vẫn luôn mỉm cười nhìn Hạ Kiến Quốc và Hạ Phong ăn cơm, cô ngồi ở bên cạnh Hạ Phong, còn Hạ Kiến Quốc ngồi bên cạnh Hà Kim Hoa, còn Hạ Lệ Phương và hai đứa nhỏ thì ngồi hai bên sát theo Lâm Thiển Thu.
Một chiếc bàn vuông có năm món ăn, có lạc rang cùng rượu, ở trước mặt Hạ Phong cùng Hạ Kiến Quốc đều có một chén rượu nhỏ, mùi rượu gay mũi, Lâm Thiển Thu nhìn Hạ Phong một chút sau đó liền quay đầu nhìn mấy đứa nhỏ dùng bữa, nghe Hạ Kiến Quốc nói câu được câu không với Hạ Phong.
Hai người chỉ nói về chuyện trong quân đội, nhưng vì tính bảo mật cho nên cũng không nói sâu, nhiều nhất cũng chỉ nói là ăn cơm đúng giờ, không nên để bản thân bị thương, nếu có chuyện thì nói với gia đình, tuy rằng trong nhà không thể giúp được nhiều nhưng ít nhất thì mọi người sẽ biết chuyện.
Hà Kim Hoa nhìn con dâu không ăn được mấy miếng, cũng không nói chuyện, bà ấy cảm thấy lúc trước có hiểu lầm cho nên bây giờ nên đối xử tốt với cô một chút, dù sao thì ngày mai Lâm Thiển Thu cũng sẽ đi tùy quân cùng Hạ Phong, mà bản thân hai người họ cũng không có mâu thuẫn gì lớn, chỉ cần cô sống an phận thì bọn họ nhất định sẽ bỏ qua cho dù những chuyện đó có là thật hay giả.
"Cả đêm cũng không thấy con ăn vài miếng, ăn chút thịt đi, béo lên chút cũng sẽ đẹp hơn, đừng học theo những người đó, gầy đến mức chỉ còn thừa lại xương." Hà Kim Hoa gắp một đũa thịt ba chỉ vào trong bát Lâm Thiển Thu.
Lâm Thiển Thu:... Cô nhìn cục thịt màu đỏ trong mắt, đang suy tư xem có nên nể mặt mà ăn hết sạch không.
Thì Hạ Lệ Phương ở bên cạnh đã bật cười: "Mẹ, đó là người ta giảm béo, vì càng gầy sẽ càng xinh đẹp, mẹ không hiểu đâu, hiện tại chuyện này rất thịnh hành, nếu mập thì sẽ không mặc được quần áo đẹp."
Hạ Lệ Phương vội vàng đi ra ngoài rẽ trái vào phòng bếp, phòng bếp vẫn dùng kiểu bếp lò cũ, ngọn lửa trong bếp lò đã nhỏ lại, nước nóng ở trong nồi được dùng để lát nữa rửa bát.
Trên bếp lò có bốn đến năm món ăn, hai người dùng tay trái tay phải bưng ra bên ngoài, vừa đi ra thì đã nhìn thấy Lâm Thiển Thu đang từ từ đi đến, cô mím môi để lộ ra nụ cười ngại ngùng với bọn họ: "Con cũng tới hỗ trợ bưng thức ăn."
Hai người đối mặt với Lâm Thiển Thu, giống như đang ở trong trạng thái không biết nên nói gì, Hạ Lệ Phương nhắm mắt làm ngơ trực tiếp đi vòng qua cô vào nhà chính.
Hà Kim Hoa thấy Lâm Thiển Thu thì nói: "Vậy thì con bưng đồ lên đi, chúng ta đi ăn cơm."
Con trai còn muốn chung sống hòa thuận cùng con dâu, hai người lớn như bọn họ can thiệp vào làm gì chứ? Bọn họ chỉ không vừa lòng vì Lâm Thiển Thu không giống như người khác, hiện tại xem ra cô cũng không phải người không hiểu nhân tình, hoặc có lẽ là do trước kia Phong Tử không về cho nên cô mới hung hăng như vậy, hiện tại thì cô lại rất dễ bảo.
Lâm Thiển Thu cười cười bưng nốt số đồ ăn còn lại từ phòng bếp lên, cô còn chưa đi vào nhà chính thì đã thấy Hạ Phong đang nhìn chăm chú về phía mình, chờ cô đi ra thì mới quay đầu lại.
Thức ăn trên bàn đều được chuẩn bị giống như vào ngày tết, hay nói cách khác là có thịt cá, Lâm Thiển Thu buông mắt nhìn xuống số thịt mỡ trắng bóng ở trên bàn, chỉ cảm thấy mí mắt giật giật.
Tuy rằng sống ở mạt thế không có nhiều vật tư thậm chí còn cần tranh đoạt, nhưng mà cũng có không ít động vật biến dị, cô cũng đã ăn không ít thịt cho nên khi nhìn thấy thịt mỡ thì cô kháng cự lại theo bản năng.
Đúng là nét mặt của Lâm Thiển Thu rất ổn, vẫn luôn mỉm cười nhìn Hạ Kiến Quốc và Hạ Phong ăn cơm, cô ngồi ở bên cạnh Hạ Phong, còn Hạ Kiến Quốc ngồi bên cạnh Hà Kim Hoa, còn Hạ Lệ Phương và hai đứa nhỏ thì ngồi hai bên sát theo Lâm Thiển Thu.
Một chiếc bàn vuông có năm món ăn, có lạc rang cùng rượu, ở trước mặt Hạ Phong cùng Hạ Kiến Quốc đều có một chén rượu nhỏ, mùi rượu gay mũi, Lâm Thiển Thu nhìn Hạ Phong một chút sau đó liền quay đầu nhìn mấy đứa nhỏ dùng bữa, nghe Hạ Kiến Quốc nói câu được câu không với Hạ Phong.
Hai người chỉ nói về chuyện trong quân đội, nhưng vì tính bảo mật cho nên cũng không nói sâu, nhiều nhất cũng chỉ nói là ăn cơm đúng giờ, không nên để bản thân bị thương, nếu có chuyện thì nói với gia đình, tuy rằng trong nhà không thể giúp được nhiều nhưng ít nhất thì mọi người sẽ biết chuyện.
Hà Kim Hoa nhìn con dâu không ăn được mấy miếng, cũng không nói chuyện, bà ấy cảm thấy lúc trước có hiểu lầm cho nên bây giờ nên đối xử tốt với cô một chút, dù sao thì ngày mai Lâm Thiển Thu cũng sẽ đi tùy quân cùng Hạ Phong, mà bản thân hai người họ cũng không có mâu thuẫn gì lớn, chỉ cần cô sống an phận thì bọn họ nhất định sẽ bỏ qua cho dù những chuyện đó có là thật hay giả.
"Cả đêm cũng không thấy con ăn vài miếng, ăn chút thịt đi, béo lên chút cũng sẽ đẹp hơn, đừng học theo những người đó, gầy đến mức chỉ còn thừa lại xương." Hà Kim Hoa gắp một đũa thịt ba chỉ vào trong bát Lâm Thiển Thu.
Lâm Thiển Thu:... Cô nhìn cục thịt màu đỏ trong mắt, đang suy tư xem có nên nể mặt mà ăn hết sạch không.
Thì Hạ Lệ Phương ở bên cạnh đã bật cười: "Mẹ, đó là người ta giảm béo, vì càng gầy sẽ càng xinh đẹp, mẹ không hiểu đâu, hiện tại chuyện này rất thịnh hành, nếu mập thì sẽ không mặc được quần áo đẹp."