Nhưng mà một lát sau thì cô đã nghĩ tới chuyện gì đó, trong mắt mang theo ý cười, cô cũng không nhiều lời mà để mấy đứa nhỏ chơi mệt rồi buồn ngủ, sau đó cô mới đưa đứa nhỏ cho Hạ Lệ Phương, bảo cô ấy dỗ đứa nhỏ ngủ.
Máy kéo kêu ầm ĩ đến tận cửa thôn Tiểu Hà rồi mới thả người xuống xe, ba người hai đứa trẻ xách đồ đi vào trong thôn, bây giờ là lúc mọi người lên ruộng bắt đầu ngồi hóng mát, bọn họ đều biết Hạ Phong cho nên khi nhìn thấy thì họ đều nhận ra, sau đó tất cả đều bị người đẹp bên cạnh anh mê hoặc.
Này, đây là ai vậy? Tại sao nhìn có chút quen mắt, hình như là vợ mới cưới của Hạ Phong, Lâm Thiển Thu?
Đây là Lâm Thiển Thu? Xinh đẹp như vậy sao? Chuyện này không thể nào!
Thôn dân chung quanh đều cảm thấy khiếp sợ và khó hiểu, có ai mà chưa từng nghe mấy câu bàn tán về Lâm Thiển Thu chứ, chỉ là vì bọn họ ít tiếp xúc với người trên trấn nên ít gặp, nhưng mà mấy lời bàn tán vẫn chưa bao giờ dừng lại.
Chỉ nói Hạ Phong tham quân đi một năm không về nhà, cô cũng không xuất hiện trong một năm, chuyện này mà không có vấn đề gì sao? Đặc biệt là khi nghe nói cô cũng không cố kỵ mà xúm lại với nhóm đàn ông khác, khó tránh khỏi khinh thị cô vài phần ở trong lòng.
Nhưng mà hiện tại lại nhìn thấy một người đẹp như vậy, eo liễu thon thon đứng ở bên cạnh Hạ Phong đi vào trong, hai người một kiên cường một mềm mại đáng yêu, thật sự rất xứng đôi thì lúc này bọn họ đều cảm thấy chua chát nói Hạ Phong đúng là rất may mắn cho nên mới cưới được một người vợ xinh đẹp như vậy, thế mà còn không mang theo bên người, đúng là rất rộng lượng.
Đừng nói là thôn dân trong thôn không hiểu, ngay cả Hạ Kiến Quốc, Hà Kim Hoa lúc trước đã gặp mặt con dâu và chuẩn bị mở tiệc rượu cũng cảm thấy hoa mắt, chỉ cảm thấy người con dâu viết thư nói đi trấn trên làm việc đã thay đổi quá nhiều, điều này làm cho mọi người đều không nhận ra.
"Ba mẹ, con cùng em trai, còn có em dâu trở về." Hạ Lệ Phương nhìn dáng vẻ quyến rũ của Lâm Thiển Thu một chút, không thể nào vui vẻ được.
"Ôi ôi, trở về là tốt rồi." Hạ Kiến Quốc lên tiếng, không biết nói chuyện với con dâu như thế nào, ông ấy đành phải quay đầu dùng ánh mắt ý bảo Hà Kim Hoa nói chuyện.
"Trở về rồi sao, mẹ vẫn luôn dọn dẹp phòng cho mấy đứa, phòng của Phong Tử con và Thiển Thu cũng vậy, mau tự mình đi cất đồ đi. Niếp Niếp cùng Thiên Bảo lại đây, bà ngoại dẫn mấy đứa đi ăn ngon." Hà Kim Hoa nói xong thì vẫy tay với bọn nhỏ.
Hạ Phong đặt túi to túi nhỏ ở trong sân, trực tiếp cúi người lấy trái cây đóng hộp đặt ra ngoài.
"Đây là đồ con thuận tiện mua về, mẹ lấy ra cho mấy đứa Niếp Niếp ăn đi. Thiển Thu cũng cùng ăn đi." Hạ Phong nhìn Lâm Thiển Thu nói.
Lâm Thiển Thu: ?
Lâm Thiển Thu không để ý lời này của Hạ Lệ Phương có đang trào phúng cô theo đuổi thời thượng theo đuổi cái đẹp hay không mà con ngươi chỉ nhìn sang Hạ Phong chỗ đó, đũa trên tay cô khẽ động, cô trực tiếp gắp thịt trong bát vào bát của Hạ Phong, biểu tình ân cần nói: "Mẹ, anh Phong còn chưa được ăn mà, để cho anh ấy nếm thử trước, ăn chút đồ lót dạ, rượu nhiều hại thân."
Hà Kim Hoa nghe thấy vậy thì trong mắt lập tức để lộ ý cười hài lòng: "Ôi, con nói đúng, Phong Tử ăn chút đi rồi uống rượu cùng ba, nghe lời vợ con đi."
Khuôn mặt đen của Hạ Kiến Quốc đã đỏ lên không ít, nghe thấy lời này thì cũng chỉ chú ý một chút, cũng không để ý nhiều.
Máy kéo kêu ầm ĩ đến tận cửa thôn Tiểu Hà rồi mới thả người xuống xe, ba người hai đứa trẻ xách đồ đi vào trong thôn, bây giờ là lúc mọi người lên ruộng bắt đầu ngồi hóng mát, bọn họ đều biết Hạ Phong cho nên khi nhìn thấy thì họ đều nhận ra, sau đó tất cả đều bị người đẹp bên cạnh anh mê hoặc.
Này, đây là ai vậy? Tại sao nhìn có chút quen mắt, hình như là vợ mới cưới của Hạ Phong, Lâm Thiển Thu?
Đây là Lâm Thiển Thu? Xinh đẹp như vậy sao? Chuyện này không thể nào!
Thôn dân chung quanh đều cảm thấy khiếp sợ và khó hiểu, có ai mà chưa từng nghe mấy câu bàn tán về Lâm Thiển Thu chứ, chỉ là vì bọn họ ít tiếp xúc với người trên trấn nên ít gặp, nhưng mà mấy lời bàn tán vẫn chưa bao giờ dừng lại.
Chỉ nói Hạ Phong tham quân đi một năm không về nhà, cô cũng không xuất hiện trong một năm, chuyện này mà không có vấn đề gì sao? Đặc biệt là khi nghe nói cô cũng không cố kỵ mà xúm lại với nhóm đàn ông khác, khó tránh khỏi khinh thị cô vài phần ở trong lòng.
Nhưng mà hiện tại lại nhìn thấy một người đẹp như vậy, eo liễu thon thon đứng ở bên cạnh Hạ Phong đi vào trong, hai người một kiên cường một mềm mại đáng yêu, thật sự rất xứng đôi thì lúc này bọn họ đều cảm thấy chua chát nói Hạ Phong đúng là rất may mắn cho nên mới cưới được một người vợ xinh đẹp như vậy, thế mà còn không mang theo bên người, đúng là rất rộng lượng.
Đừng nói là thôn dân trong thôn không hiểu, ngay cả Hạ Kiến Quốc, Hà Kim Hoa lúc trước đã gặp mặt con dâu và chuẩn bị mở tiệc rượu cũng cảm thấy hoa mắt, chỉ cảm thấy người con dâu viết thư nói đi trấn trên làm việc đã thay đổi quá nhiều, điều này làm cho mọi người đều không nhận ra.
"Ba mẹ, con cùng em trai, còn có em dâu trở về." Hạ Lệ Phương nhìn dáng vẻ quyến rũ của Lâm Thiển Thu một chút, không thể nào vui vẻ được.
"Ôi ôi, trở về là tốt rồi." Hạ Kiến Quốc lên tiếng, không biết nói chuyện với con dâu như thế nào, ông ấy đành phải quay đầu dùng ánh mắt ý bảo Hà Kim Hoa nói chuyện.
"Trở về rồi sao, mẹ vẫn luôn dọn dẹp phòng cho mấy đứa, phòng của Phong Tử con và Thiển Thu cũng vậy, mau tự mình đi cất đồ đi. Niếp Niếp cùng Thiên Bảo lại đây, bà ngoại dẫn mấy đứa đi ăn ngon." Hà Kim Hoa nói xong thì vẫy tay với bọn nhỏ.
Hạ Phong đặt túi to túi nhỏ ở trong sân, trực tiếp cúi người lấy trái cây đóng hộp đặt ra ngoài.
"Đây là đồ con thuận tiện mua về, mẹ lấy ra cho mấy đứa Niếp Niếp ăn đi. Thiển Thu cũng cùng ăn đi." Hạ Phong nhìn Lâm Thiển Thu nói.
Lâm Thiển Thu: ?
Lâm Thiển Thu không để ý lời này của Hạ Lệ Phương có đang trào phúng cô theo đuổi thời thượng theo đuổi cái đẹp hay không mà con ngươi chỉ nhìn sang Hạ Phong chỗ đó, đũa trên tay cô khẽ động, cô trực tiếp gắp thịt trong bát vào bát của Hạ Phong, biểu tình ân cần nói: "Mẹ, anh Phong còn chưa được ăn mà, để cho anh ấy nếm thử trước, ăn chút đồ lót dạ, rượu nhiều hại thân."
Hà Kim Hoa nghe thấy vậy thì trong mắt lập tức để lộ ý cười hài lòng: "Ôi, con nói đúng, Phong Tử ăn chút đi rồi uống rượu cùng ba, nghe lời vợ con đi."
Khuôn mặt đen của Hạ Kiến Quốc đã đỏ lên không ít, nghe thấy lời này thì cũng chỉ chú ý một chút, cũng không để ý nhiều.