Mấy ngày gần đây Lâm Đình quả thật có hơi phóng túng, buổi sáng hôm nay Hầu Hoài ồn ào trong nhà anh một phen.
Ban đêm nếu Trương Tuệ không nhịn được nữa mà tới lại bị người ta thây, có một số việc đã có thể khó mà nói.
Chủ yếu là, cửa nhà Lâm Đình bị làm hỏng, nhưng anh không biết sửa.
Sau khi xuống núi, Lâm Đình về đến nhà nhìn khắp cây mơ, trong lòng vô cùng vừa lòng.
Để nghiệm chứng rốt cuộc có phải những chén thuốc anh phối kia mang đến tác dụng không, Lâm Đình vội vàng hành động.
Trước tiên anh châm cứu cho đùi phải của mình, sau đó ngâm thuốc tắm.
Đến khi kết thúc tắm thuốc, Lâm Đình rõ ràng cảm nhận được đùi phải của mình tốt thêm mây phần.
Nhìn sắc trời dần tói, Lâm Đình không kịp chờ đợi, anh giội tất cả thuốc thang mình tắm còn thừa vào chỗ rễ cây hai gốc cây mơ.
Nếu như buổi sáng ngày mai hai cây mơ này lại kết ra hai trái cây lớn bằng quả bóng chày, Lâm Đình xem như nắm giữ mật mã tài
phú!
Phải biết rằng, mặc dù trong nhà Lâm Đình chỉ có ba cây mơ, nhưng trong đất nhà trên núi của anh có một rừng cây đào, cây lê và cây táo. Đất đai trên núi cằn cỗi, khu đất nhà anh còn là kém nhất so với xung quanh, hình thức và khẩu vị hoa quả trên cây hàng năm không phải là quá tốt.
Nhưng nếu trải qua những chén thuốc cải tiến này, quả trên những cây ăn trái kia đều ngọt lành ngon miệng, Lâm Đình còn không kiếm tiền đến rút gân tay!
Nghĩ tới đây, trong lòng Lâm Đình hưng phấn.
Phải biết rằng, mặc dù hiện tại giá thu mua hoa quả không phải quá cao, nhưng ở trong thành phố vô cùng đắt tiền.
Càng là hoa quả chất lượng tốt, giá cả cũng càng cao!
Dù sao, hiện tại mức độ cuộc sống của mọi người được đề cao, họ không chỉ theo đuổi ăn no mặc ấm, mà càng theo đuổi chất lượng.
Khách quan mà nói, cho tới bây giờ, Lâm Đình chưa từng ăn qua quả mơ nào ngon hơn quả hôm nay nếm được. Anh tin tưởng nếu ngày
mai thành công, những thuốc nước kia dùng vào các loại hoa quả khác cũng nhất định sẽ có hiệu quả thần kỳ như vậy!
Làm xong hết những việc này, Lâm Đình nằm ở trên giường tiếp tục lĩnh hội Vô Tương Quyết.
Mỗi ngày, mặc dù trong mơ Lâm Đình nhận được một bộ phận truyền thừa, nhưng nếu không thể kịp thời tiêu hóa, trước sau chúng đều không phải là đồ vật của mình.
Ngay lúc anh ngồi xếp bằng xuống, giác quan nhanh nhạy hơn người bình thường rất nhiều của anh lại nhận ra có người đi về phía mình.
Bước chân của đối phương vô cùng nhẹ, hiển nhiên không phải là Hầu Hoài, mà là một người phụ nữ.
Không đến vài giây, Lâm Đình liền nhìn thấy một người xuất hiện trong tầm mắt của mình.
Điều khiến anh hơi bất ngờ, nhưng cũng hợp tình hợp lý, lúc này người xuất hiện đúng là Hạnh Nhì.
Lúc gần giữa trưa, Hạnh Nhi có vẻ không vui như đang ghen tuông, nói anh không cho cô
ta ăn quả mơ.
Chỉ có điều, đêm hôm khuya khoắt cô ta một mình chạy tới, hiển nhiên không quá thích hợp.
Lâm Đình không quan tâm, dù sao hiện tại Hạnh Nhi cũng xem như cô gái xinh đẹp nhất thôn Đào Hoa. Mặc dù không gợi cảm quyến rũ bằng Thiệu Ny, cũng không có bờ mông mê người như cô ta, nhưng khuôn mặt tròn tròn đáng yêu của Hạnh Nhỉ là kiều mặt càng xem càng cảm thấy đẹp mắt.
Huống chi, cặp đồi núi cao ngất kia của Hạnh Nhỉ kế thừa Lữ Mai Phương, lớn hơn Thiệu Ny ít nhất một cup.
“Hạnh Nhì, sao cò lại tới đây?”, Lâm Đình giả bộ ngạc nhiên nói.
Hạnh Nhỉ thấy Lâm Đình đột ngột xuất hiện trước mặt mình, hiển nhiên cũng giật nảy mình.
“Sao anh đi đường không phát ra âm thanh vậy?1‘
Lúc nói chuyện, Hạnh Nhỉ còn duỗi tay vỗ vỗ bộ ngực của mình.
Vốn bộ ngực sữa của Hạnh Nhỉ vô cùng đầy đặn, giờ dưới bàn tay nhỏ của cô ta, tạo nên
cơn sóng lớn.
“Được rồi, đừng vỗ nữa, vỗ đau tôi sẽ đau lòng”, Lâm Đình cười nói.
Dù sao bây giờ cũng ở trong nhà mình, chỉ có hai người bọn họ, cộng thêm quan hệ bạn học giữa họ, Lâm Đình đối xử với Hạnh Nhỉ tất nhiên không cân phỏng đoán nhiều như vậy.
Trừ cái đó ra, chị dâu Hạnh Nhi đã thần phục dưới háng Lâm Đình, anh đối xử với Hạnh Nhì còn cần khách sáo?
Mặc dù Lâm Đình từng trải phụ nữ không nhiều, nhưng hiện tại không tính quá ít.
Xem biểu hiện hôm nay của Hạnh Nhỉ, nếu nói Hạnh Nhi không hề có chút ý nào với Lâm Đình, anh sẽ không tin.
“Quả mơ đều ở trên cây, tôi hái cho cô!”
Nói hết câu, Lâm Đình hái xuống hai ba mươi trái mơ.
Hạnh Nhỉ hơi chần chờ, cầm một quả mơ đặt trên môi khẽ cắn, gương mặt xinh đẹp vừa rồi khẽ nhíu của cô ta lập tức giãn ra.
“Quả thật ăn rất ngon!”
Nói xong, Hạnh Nhỉ dường như quên mất mục đích lần này tới, cứ thế đứng ngấu nghiến ăn.
Liên tục ăn xong mấy quả, lại ợ một tiếng no căng, lúc này Hạnh Nhỉ mới hài lòng xoa xoa bụng của mình.
“Không lừa cô, ăn ngon chú?”, Lâm Đình cười đưa qua một tờ giây.
Hạnh Nhi nhẹ gật đầu.
“Hầy, mớỉ đến nhà tôi có mấy phút mà đã bị tôi làm cho lớn bụng. Nếu để người khác thấy được còn không biết nghĩ như thế nào đâu!”, Lâm Đình ra vẻ cảm khái.
“Cái gì mà làm cho lớn bụng? Anh nói nhăng nói cuội gì đấy!1‘, Hạnh Nhi hừ một tiếng.
Bình thường trên người Hạnh Nhi có vài phần ngang ngược, hiện tại ăn no xong, trước mặt Lâm Đình lại có vẻ khá đáng yêu.
“Cô ấy!”, Lâm Đình không hề né tránh: “Cô tự nhìn lại bụng mình đi, có phải bụng lớn rồi không? Có phải do ăn quả mơ nhà tôi không?”
“Tôi… Anh…”, Hạnh Nhi lập tức không biết phản bác như thế nào.
Lâm Đình càng cười to: “Cho nên tôi nói làm lớn bụng của cô cũng đâu có sai?”
“Anh nói bậy!”, Hạnh Nhỉ thở phì phò, bộ
ngực sữa to lớn phập phồng lên xuống.
“Được rồi, không đùa cô nữa. Hái thêm cho cô chút mơ, cô cầm về nhà ăn đi thôi!1‘
Lâm Đình làm ra dáng vẻ tiễn khách, dù sao hiện tại cũng không còn sớm.
“Chờ một chút!”, Hạnh Nhi thấy Lâm Đình định đuổi mình đi thì không muốn.
“Sao vậy?”
Hạnh Nhi hơi chần chờ, bước lên trước hai bước, đồng thời hai tay chống nạnh, bày ra dáng vẻ một người đàn bà đanh đá, lại ưỡn ngực một cái, tới gần Lâm Đình thêm hai bước.
“Hôm nay rốt cuộc anh đã làm gì mẹ tôi? Thành thật khai báo cho tôi!”, Hạnh Nhi ép hỏi: “Còn nữa, đến cùng anh nói gì với bố tôi hả?”
Lâm Đình vốn cho rằng Hạnh Nhi sẽ truy hỏi tới cùng chuyện giữa anh với Lưu Diễm, không nghĩ tới lại hỏi đến bố mẹ cô ta.
“Tôi đâu có làm gì đâu, không phải chỉ chữa bệnh cho bọn họ thôi sao! Lúc ấy cô cũng ở trong nhà mà, phải không?”, Lâm Đình hỏi ngược lại.
Hạnh Nhi thấy Lâm Đình nói như vậy càng tới gần thêm nửa bước, suýt chút nữa kề sát người Lâm Đình.
Anh ngược lại không khách sáo, nếu đối phương đã lấn người lên, nào có đạo lý anh tránh né?
Lại thấy Lâm Đình cũng bước lên trước nửa bước, chỉ là nửa bước này, khiến Lâm Đình trực tiếp đè vào người Hạnh Nhỉ, một cặp mềm nhũn của cỏ ta vừa vặn đâm vào trên thân Lâm Đình.
Hạnh Nhi a một tiếng, hoàn toàn không nghĩ tới Lâm Đình lạỉ làm như vậy. Cô ta vội vàng lui lại, bước chân chợt mất thăng bằng, suýt chút nữa nqã sấp xuốnq.