• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Đình vốn không muốn để ý đến những người này, nhưng đối phương lại trực tiếp đập tan cửa nhà mình ra, nếu như vậy mà anh còn không ra mặt thì đúng là quá uất ức!
“Rốt cuộc mấy người bị làm sao vậy? Tôi báo cảnh sát đấy!”
Lời của Lâm Đình căn bản không khiến vị thôn trưởng bình thường hay làm mưa làm gió này có chút sợ hãi lo lắng nào, dù sao ông ta cũng không hề sợ một thôn dân nho nhỏ, chứ đừng nói đến việc còn là một tên thọt?
Thiệu Kiến Trung ngang ngược đến đây chất vấn, trong nháy mắt nhìn thấy Lâm Đình liền bắt đầu tỏ ra hung dữ.
“Con gái tôi đâu? Cậu giấu con gái tôi đi đâu rồi!”
Thiệu Kiến Trung tỏ ra vô cùng hung hăng khí thế, biểu hiện như vậy đương nhiên sẽ trăm phát trăm trúng với thôn dân lương thiện hèn yếu, nhưng đối với Lâm Đình lúc này lại không hề có chút hiệu quả nào cả, còn khiến Lâm Đình cảm thấy có chút buồn cười.
“Ông đang nói hươu nói vượn gì đấy? Con gái ông đi lạc, ông đến chỗ tôi tìm cái gì? Chẳng
lẽ con gái của ông lại ở trên giường tôi chắc!1′, nếu đối phương đã không khách khí, đương nhiên Lâm Đình cũng sẽ không khách khí.
Lời của Lâm Đình càng thêm chọc giận Thiệu Kiến Trung.
“Tên kia, tôi thây cậu đã chán sống rồi!”
Lâm Đình co quắp khóe miệng, không biết mấy ngày nay làm sao nữa, vì sao cứ luôn có người nói với mình như vậy?
Hay là những người này nói tới nói lui cũng chỉ có mấy câu như thế thôi?
“Làm sao? ông cắn tôi à? Tôi không sợ chó đâu!”
Thiệu Kiến Trung có thể làm mưa làm gió ở thôn Hà Hoa, bây giờ ở thôn Đào Hoa cũng muốn thể hiện oai phong của mình, không ngờ rằng lại gặp một kẻ cứng đầu như Lâm Đình.
Lúc hai người còn đang cãi nhau, một vài thôn dân vừa rồi bị Thiệu Kiến Trung mắng mỏ đều đã chạy tới.
Dù sao trong làng xảy ra chuyện như vậy, theo tính cách thích xem náo nhiệt của mọi người, sao có thể bỏ lỡ được chứ?
“Mọi người tới phân xử thử đi, buổi sáng hôm nay tôi cấp cứu cho con gái ông ta, lúc ấy
có rất nhiều người trong thôn chúng ta đều tận mắt thấy, đều có thể đến làm chứng! Bây giờ con gái của ông lại chạy mất, ông không nghĩ lại mình đầu tiên đi, ông còn đến nhà tôi đập phá, ông thì tính là cái gì!1′, Lâm Đình không khách khí nói.
Cuối cùng lúc này Thiệu Kiến Trung cũng không nhịn được nữa, muốn đi lên dạy dỗ Lâm Đình.
Bản thân Lâm Đình đã được Vô Tương Quyết cường hóa thể chất, lại thêm bây giờ chân cẳng đã khôi phục một nửa, đừng nói đối phó với một Thiệu Kiến Trung, cho dù có thêm hai ba người nữa Lâm Đình cũng có thể xử lý dễ dàng.
Dù vậy, Lâm Đình cũng không ra tay với Thiệu Kiến Trung.
Nếu anh ra tay thật, rất nhiều chuyện sẽ khó mà nói.
Thiệu Kiến Trung tiến lên muốn đánh Lâm Đình, anh lại dựa vào việc quen thuộc với căn nhà của mình mà không ngừng né tránh.
Cho dù Thiệu Kiến Trung có khí thế như hổ, trong lúc nhất thời cũng không thể bắt được Lâm Đình.
Ngay lúc Thiệu Kiến Trung ép Lâm Đình đến góc tường, sắp nện một đấm lên người anh, các thôn dân bên cạnh cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
Lão tổ thôn Hà Hoa bắt nạt lão tổ thôn Đào Hoa, bây giờ trước mặt nhiều người như vậy mà thôn trưởng thôn Hà Hoa lại tới đây bắt nạt một người thọt của thôn Đào Hoa?
Các thôn dân đều không đồng ý để chuyện như vậy xảy ra!
Có người thứ nhất lao ra sẽ có người thứ hai lao ra.
Rất nhanh, đám người đã ùa lên túm chặt lấy Thiệu Kiến Trung.
Đang lúc khung cảnh sắp trở nên huyên náo, thôn trưởng Vương Tiền Tiến mới đi ra, đầu tiên là bảo các thôn dân buông tay, ít nhất là thả Thiệu Kiến Trung ra.
“Thiệu thôn trưởng, ông hiểu nhầm thật rồi, Lâm Đình là người đầu tiên đỗ đại học ở thôn chúng tôi, mặc dù còn chưa tốt nghiệp đại học, nhưng cậu ấy là một đứa trẻ ngoan, điều này người trong thôn chúng tôi đều có thể chứng minh!”, Vương Tiền Tiến đứng ra hoà gỉảỉ, khuyên lơn.
Khi Vương Tiền Tiến nói Lâm Đình cứu được con gái của Thiệu Kỉêh Trung, hiển nhiên trong lời nói có chút chột dạ, dù sao không ít người đều đoán được là ông ta mật báo cho Thiệu Kiến Trung, bây giờ lại đến đây nói hay.
Vừa rồi Thiệu Kiến Trung cũng bị Lâm Đình chọc giận đến mức đầu óc choáng váng, nhưng ông ta cũng không phải một người thấy không rõ tình thế.
Hai thôn xưa nay vẫn luôn có ân oán, lại thêm bây giờ ông ta tới làng người ta bắt nạt một tên thọt, nếu người thôn Đào Hoa mà đồng ý thì mới là chuyện lạ!
Dưới sự khuyên bảo của Vương Tiền Tiến, lúc này lửa giận của Thiệu Kiến Trung mới tiêu tan.
“Không được, tôi nhất định phải tìm trong nhà cậu ta, chắc chắn Tiểu Ny đang ở trong nhà cậu ta!”, Thiệu Kiến Trung vân tiếp tục kiên trì.
Vừa fôỉ đã nói gần xong hết rồi, nhưng Thiệu Kiến Trung vẫn cứ cố chấp mãi.
“Vậy nếu ông không tìm thấy con gái mình, có phải ông nên trực tiếp đưa cô ta lên giường tôi bồi tội không?1′, Lâm Đình cũng nổi giận lôi đình, nói chuyện càng không khách khí.
Thấy hai bên lại muốn ầm ĩ, lúc này thôn trưởng trực tiếp ngắt lời hai người.
“Được rồi, đừng ồn ào nữa. Lâm Đình, tôi tín cậu sẽ không làm loại chuyện đó, thế này đi, vì để Thiệu thôn trưởng yên tâm, tôi sẽ vào nhà nhìn một chút, như vậy ổn chứ?1′, Vương Tiền Tiến vừa nói xong, không chờ Lâm Đình đáp lờỉ đã đi vào.
Không bao lâu sau, Vương Tiền Tiến lại đi ra.
Dù sao nhà Lâm Đình vốn cũng không lớn, còn là nhà trệt, nhìn vài lần là hết, sao có thể giấu người nào chú?
Thiệu Kiến Trung thấy Vương Tiền Tiến lắc đầu nói không có ai, lúc này mới hừ lạnh một tiếng rời đi.
Đám người không có náo nhiệt để xem, đương nhiên người nào người nấy dều về nhà ngủ.
Trong lòng Lâm Đình có chút tức giận, nhưng cũng không nói gì nữa.
Thiệu Ny chạy rất nhanh, cũng không biết rốt cuộc cô nhóc này làm cái gì mà có thể chạy sớm như vậy.
Ngay lúc Lâm Đình vừa đóng kín cửa, nằm
lên trên giường, lại có tiếng gõ cửa vang lên.
Chỉ là lần này tiếng gõ cửa không lớn lắm.
“Rốt cuộc có thôi đi không?”
Lâm Đình nổi giận, trực tiếp đi xuống giường.
“Là tôi”, một giọng nói khe khẽ vang lên.
Chỉ nghe một tiếng, Lâm Đình đã có thể xác định người đến là Thiệu Ny.
Quả nhiên lúc Lâm Đình vừa mới mở cửa, liền nhìn thấy Thiệu Ny khẩn trương hốt hoảng đứng trước cửa nhà anh.
“Sao cô lại đến đây?”, Lâm Đình hơi kỉnh ngạc, lập tức thúc giục cô ta mau chóng rời đi.
Nghe được Lâm Đình thúc giục, Thiệu Ny lại không sốt ruột đỉ.
Dường như Thiệu Ny đã đưa ra một quyết định nào đó, cắn răng một cái, trực tiếp chui vào trong nhà Lâm Đình.
Anh có chút không hiểu lắm, nhưng vẫn vội vàng đóng cửa lại.
Nếu để cho người ta nhìn thấy Thiệu Ny thật sự xuất hiện ở cửa nhà mình, việc này coi như khó mà nói nổi.
“Cô đến nhà tôi làm gì?”, Lâm Đình thấp
giọng hỏi.
Nhưng đúng lúc này, một màn khiến người ta lại lúng túng xuất hiện lần nữa.
Không ngờ Hầu Hoài và Doanh Doanh đã yên tĩnh một hồi lâu lại bắt đầu vận động, phải biết buổi sáng hôm nay ở trong núi, Lâm Đình và Thiệu Ny suýt nữa đã làm với nhau.
Bây giờ có tiếng rên rỉ của hai người Hầu Hoài và Doanh Doanh, Lâm Đình thấy xung quanh không có ai, tâm trạng cũng bị kéo theo rất nhanh.
Ban đầu Thiệu Ny vẫn luôn đứng tại chỗ như rối gỗ, nhưng bây giờ lại đột nhiên ôm lấy Lâm Đình trước mặt.
“Lâm Đình, tôi biết anh là người tốt, tôỉ không tránh được, tôi biết nhất định bố tôi sẽ bắt tôi gả cho người mà tôi không thích! Nhân lúc bây giờ tôi còn có thể làm chủ, anh muốn tôi đỉ, cho dù về sau tôi thật sự gả cho những người khác, ít nhất Lân đầu tiên là do chính tôi lựa chọn, tôi nguyện ý cho anh, muốn tôi đi!”
Lúc nói chuyện, thân thể Thiệu Ny vẫn luôn run rẩy, hiển nhiên để nói ra những lời này cô ta đã phải đấu tranh tư tưởng rất lâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK