• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lâm Đình thấy cực kỳ thoải mái khỉ được bao bọc bởi một cảm giác ấm áp, anh muốn giãy dụa xem nó rốt cuộc là thứ gì, nhưng dù cố gắng thế nào thì cơ thể của anh vẫn như rơi xuống vực thẳm biển sâu, căn bản không thể cử động.
Không biết tình trạng này kéo dài bao lâu, khi Lâm Đình cuối cùng cũng cử động được thì trời đã sáng, anh bàng hoàng nhận ra trên người mình có một tầng nhớp nháp, bẩn thỉu và đen kịt.
Thứ màu đen bẩn thỉu này còn kèm theo mùi tanh hôi!
Lâm Đình cũng không biết những thứ này rốt cuộc là cái gì, nhưng chúng đang ở trên người anh, đối với Lâm Đình mà nói thì điều này là không thể chịu đựng được.
Lâm Đình lập tức đi lấy một xô nước bắt đầu tẩy rửa cơ thể. Sau khi tắm rửa xong, anh cảm thấy thoải mái, sảng khoái hơn bao giờ hết, tất cả những tiêu hao, mệt mỏi từ trên người đám phụ nữ trong khoảng thời gian này dường như dều biến mất không dấu vết.
Không chỉ vậy, Lâm Đình vừa nghĩ tới Bạch Tuyết Nhi và đủ mọi loại chuyện ngày hôm qua, người anh em lại có xu thế muốn dựng thành túp lều.
Tuy nhiên lúc này, Lâm Đình cuối cùng cũng phản ứng lại.
Có lẽ chính nhờ có Vô Tương Quyết mà sau khi quan hệ với nhiều người phụ nữ như vậy, cơ thể anh cũng xảy ra những biến hóa dưới tác dụng của Vô Tương Quyết.
Tuy rằng còn chưa đột phá được xiềng xích nặng nề trong cơ thể, nhưng thể chất của Lâm Đình cũng trở nên mạnh mẽ hơn.
Dồn sức một đấm, Lâm Đình có thể cảm nhận được sức mạnh của mình ít nhất tăng gấp đôi so với trước đây.
Loại cảm giác này, thật sự là quá tuyệt vời!
Lâm Đình đỉ lại trong sân mấy bước, ngay cả cái chân què kia của anh cũng thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều khi đi đường, nếu để ý kỹ, bước đỉ khập khiễng của Lâm Đình đã có biên độ nhỏ hơn trước.
Cảm nhận được biến hóa của cơ thể, tâm trạng của Lâm Đình vô cùng tốt.
Ăn xong bữa sáng đơn giản, anh đeo ba lô
trên lưng đi thẳng lên núi.
Có lẽ là bởi vì ngày hòm qua Trương Tuệ và Lâm Đình vào thị trấn bán nhân sâm núi kiếm được năm mươi nghìn, khỉêh người dân trong thôn đứng ngồi không yên, sáng sớm hôm nay, số người lên núi hái dược liệu còn nhiều hơn trước.
Lâm Đình sáng sớm lên núi có mục đích rất rõ ràng, chính là tìm vài loại dược liệu bình thường để chữa bệnh què của anh, về phần đào dược liệu để bán lấy tiền, anh cũng không nghĩ nhiều.
Trước đây, Lâm Đình đào dược liệu, một ngày trung bình cũng kiếm được khoảng một trăm.
Bây giờ trên người Lâm Đình còn có gần bốn mươi nghìn, anh cũng không còn để ý đến số tiền nhỏ này nữa.
Có Vô Tương Quyết, con đường kiếm tiền về sau còn ít sao?
Lâm Đình ở trong núi tìm kiếm các loại dược liệu cần thiết, có lẽ bởi vì bây giờ đã có năng lực nên lá gan cũng lớn hơn, khu vực trước đây anh chưa bao giờ dám một mình thâm nhập, bây giờ lại vô tình tiến vào.
Mặc dù thôn Đào Hoa không nằm trong vùng núi sâu rừng già nhưng những ngọn núi ở khu vực này vẫn có nguy hiểm tiềm ẩn khắp nơi.
Càng đi sâu vào trong núi, mặc dù chủng loại và số lượng dược liệu càng nhiều nhưng mức độ nguy hiểm cũng lớn hơn.
Bên trong không có tín hiệu điện thoại di động nên sẽ rất rắc rối nếu bị lạc.
Lâm Đình ở trong núi rừng hái dược liệu hơn tám tiếng, chiếc ba lô trên lưng cũng đã đựng đầy.
Ngay khi anh chuẩn bị rờỉ đi, một tiếng kêu cứu yếu ớt vang lên.
Lâm Đình lúc đầu còn tưởng rằng mình nghe nhầm, nhưng khỉ cẩn thận nghe lại, quả nhiên có một âm thanh mơ hồ vang lên.
Trước đây, anh cũng nghe những cụ già trong thôn kể rằng họ từng gặp phải con rối hoặc là các loại yêu tinh trong núi khác nhau khỉ đỉ thu thập dược liệu, mỗỉ Lân dều bắt đầu từ việc cầu cứu người khác.
Mặc dù trước đây Lâm Đình không tin vào những tín đồn như vậy, nhưng chuyện Vô Tương Quyết xuất hiện trên người anh một cách khó hiểu, đây cũng không phải là điều khoa học có
thể giải thích rõ ràng.
Trong lòng Lâm Đình tự nhiên cảm thấy sợ hãi loại chuyện này.
“Ai ở đó?”, Lâm Đình nhỏ giọng hỏi.
Có lẽ bởi vì cuối cùng cũng nghe thấy có người đáp lại, nên giọng nói của người kia Lân nữa cất cao mấy phần.
Lâm Đình đỉ về phương hướng phát ra âm thanh, rất nhanh đã tìm được một bóng người trong bụi rậm.
Chỉ nhìn vẻ ngoài của người kia, đó là một người phụ nữ.
Không những vậy, quần áo của cô ta còn hơi lộn xộn, ở chỗ ống quần bị trầy xước, lộ ra một mảng đùi lớn.
Đối phương lúc này đưa lưng về phía Lâm Đình, mặc dù không nhìn thấy mặt mũi của cô ta, nhưng thân hình của đối phương cũng vô cùng xuất sắc.
Dáng người quả lê chuẩn mẫu, kiểu đẫy đà tròn trịa!
Điều quan trọng nhất là khi Lân đầu tiên nhìn thấy cô ta, cặp mông to đặc biệt gây chú ý thật sự rất bắt mắt.
“Cô là ai? Sao lại ở đây?1′, Lâm Đình lên tiếng lần nữa.
Cô ta nghe được lời nói của Lâm Đình, quay đầu lại.
Cô ta rõ ràng rất vui mừng khi nhìn thấy Lâm Đình, nhưng khuôn mặt lại có vẻ rất mệt mỏi, như thể có thể ngất đi bất cứ lúc nào.
“Tôi tên là Thiệu Ny, là người thôn Hà Hoa”, cô ta nói.
Khi cô ta quay lại, Lâm Đình cảm thấy có chút quen thuộc khi nhìn thấy khuôn mặt của cô ta.
Thiệu Ny có khuôn mặt trái xoan rất ưa nhìn, tuy nhìn hơi đen nhưng lại có màu lúa mạch khỏe khoắn, bộ ngực sữa hở ra, giữa hai bầu ngực có một đường xẻ nhẹ, vừa vặn đề lộ một cặp thỏ trắng to lớn như ấn như hiện, trông đặc biệt mê người trong vùng núi sâu này.
Với vẻ đẹp và vóc dáng này, cô ta chắc chắn xứng đáng là hoa khôi trong thôn Hà Hoa!
Lâm Đình vô thức nuốt một ngụm nước bọt, vẻ mặt cảnh giác.
“Tôi không quen cô!”, vừa nói xong, Lâm Đình lập tức giả vờ can thận nói: “Thôn Hà Hoa cách chỗ chúng tôi rất xa, tôi biết rồi, cô căn
bản không phải là con người, cô là yêu tinh
trong núi biến thành!”
Lâm Đình vừa nói vừa nhanh chóng nhặt một hòn đá trên mặt đất.
Thiệu Ny nhìn thấy Lâm Đình như vậy, lập tức căng thẳng, thân thể bất giác run lên.
Khỉ cô ta run lên như vậy, đôi chân trắng nõn trước ngực cô ta vô tình lộ ra một khe rãnh, mặc dù khe rãnh này lóe lên liền biến mất, nhưng lúc này ở vùng núi sâu trông vẫn đặc biệt chói mắt.
“Không phải, tôi là người, tôi thật sự là người của thôn Hà Hoa! Trưởng thôn Thiệu Kiến Trung là bố của tôi!”
Thiệu Ny nóỉ, nét mặt có vẻ rất hồi hộp.
Nghe cô ta nói như vậy, Lâm Đình mới nhớ ra, thật đúng là vậy!
Có điều tổ tiên của thôn Hà Hoa và thôn Đào Hoa có khúc mắc, nghe nói, vị trí của thôn Hà Hoa hiện tại kỳ thực lúc đầu là do tổ tiên của thôn thôn Đào Hoa lựa chọn, nhưng lại bị tổ tỉên của thôn Hà Hoa bên ấy cướp mất, sau đó bị buộc phải chọn lại vị trí xây dựng thôn Đào Hoa như bây giờ.
“Cô nói thật sao?”, Lâm Đình mặc dù nhận
ra đối phương, nhưng anh vẫn lộ ra vẻ nghi ngờ như cũ.
Thiệu Ny vội gật đầu, muốn chứng minh chính mình không có nói láo.
“Được, muốn khiến cho tôi tin tưởng cô cũng không khó, chỉ cần cô làm theo lời tôi nói!”
“Anh muốn tôi làm thế nào?”
“Cởi hết quần áo ra!”
Lâm Đình nói với giọng điệu không thể đối nghịch, nhưng những lời này nghe đến tai Thiệu Ny khiến cô ta bất giác run rẩy lần nữa.
“Anh… định làm gì?”, vẻ mặt Thiệu Ny đầy phòng bị.
Lâm Đình thật sự muốn nói, tôi muốn làm cô!
Trong rừng già sâu thẳm này, ngoại trừ lần trước làm một nháy với Trương Tuệ, anh còn chưa bao giờ vui vẻ với bất kỳ người phụ nữ nào khác ở đây!
Hơn nữa, lần trước là ngoài bìa rừng, vô cùng an toàn.
Nơi này hiện tại vốn nguy hiểm, bình thường sẽ không có ai tới đây một mình.
Nếu Thiệu Ny ở đây, hiển nhiên là có vấn
đề.
“Các cụ già trong thôn chúng tôi đã từng nói, muốn chứng minh không phải yêu tinh trong núi, chỉ cần xem trên cơ thể cò ta có gì khác biệt so với con người không là được. Yêu tỉnh trong núi có đạo hạnh chưa cao, khỉ biến thành người vẫn giữ lại một vài bộ phận đặc thù của yêu tinh, có đuôi, có mông hoặc là ngực không giống với con người1′.
“Không muốn, tôi không cởi, anh đi đi, tôi không cần anh cứu nữa!”, Thiệu Ny chống cự.
Nghe lời nói của đối phương, nhìn thấy phản ứng của cô ta, Lâm Đình càng thêm hứng thú.
Anh nâng hòn đá trong tay lên, dáng vẻ như cuối cùng cũng hiểu ra.
“Các cụ già trong thôn chúng tôi nói không sai, yêu tinh trong núi một khi phát hiện mình sắp bại lộ sẽ đuổi người đi. Xem ra không còn nghi ngờ gì nữa, cô chính là yêu tỉnh trong núỉ, để cô trong núi chỉ biết hại người, xem tôi đánh chết cô!”
Lâm Đình nói vậy, đồ vật trong tay chuẩn bị ném về phía Thiệu Ny.
Thấy thế, Thiệu Ny sợ tới mức cơ thể mềm
mại run lên vì sợ hãi, cô ta vội vàng lên tiếng ngăn cản: “Dừng tay, tôi thật sự là con người! Tôi cởi, tôi cởi là được chứ gì!”
Thiệu Ny nói, âm thanh đều mang theo chút nqhẹn nqào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK